Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 11: (h)



D.ương vật đã đâm vào lút cán. Đàm Trinh Tịnh hoảng sợ tột cùng. Thành âm đ.ạo bị d.ương vật anh nong rộng, vừa đau vừa ngứa.

Gậy th.ịt ra sức đâm sâu vào trong, nhưng do tư thế lúc này nên nó rất khó vào được nơi sâu nhất.

Cơ thể Đàm Trinh Tịnh không ngừng run rẩy, mọi nếp gấp tong thông đạo bị anh nong rộng không chút lưu tình.

Chiếc váy múa ba lê bằng vải sa mỏng vẫn còn trên người cô, lớp váy bồng bềnh bị người đàn ông vén lên tới eo.

Người đàn ông một tay ôm eo, một tay giữ chân, ôm cô lên tiếp tục chơi.

Lồng ng,ực Nhiếp Tu Tề nóng bừng, áp vào lưng cô, mỗi một cú thúc, cô lại bị đẩy về phía trước một chút va vào bức tường.

Gò má Đàm Trinh Tịnh áp lên mặt tường lạnh lẽo, cô nghẹn ngào không thôi, cơ thể lắc lư di chuyển theo từng cú công kích của anh.

"Trinh Tịnh... ưm... tôi ở trong em rồi này, em có cảm nhận được không?" Nhiếp Tú Tề cắn nhẹ lên vành tai cô.

Cô không trả lời, tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng. Những cú thúc của anh khiến cho âm thanh cô phát ra bị ngắt quãng, anh ác ý nghiến q.uy đầu lên điểm mẫn cảm nhất bên trong, muốn cô phải phát ra tiếng.

“A!” Cô bị anh đâm đến mức không thốt nổi thành lời, chỉ kêu lên một tiếng.

Như thể hài lòng trước phản ứng của cô, cây gậy th.ịt to dài càng trở nên hung dữ hơn, nó liên tục th.úc mạnh vào trong hoa h.uyệt của cô.

Vùng eo Đàm Trinh Tịnh như sắp nhũn ra, không thể chống đỡ nổi nữ, cơ thể cô trượt xuống, đôi chân đang đứng thẳng cũng từ từ khuỵu xuống, thế nhưng phản ứng này lại như đang hùa theo ý anh.

"A...ah...sâu quá, anh..."

Nhiếp Tu Tề ở phía sau cười khẽ, bàn tay to rộng giữ chặt lấy eo cô, ngón tay thô ráp gãi lên vùng da nhạy cảm một cách khiêu khích, vùng da mịn màng trên eo cô trở nên ngứa ngáy.

Cơ thể Đàm Trinh Tịnh lắc lư kịch liệt vài cái, sau đó cô bắt đầu vùng vẫy trong ngực anh.

"Anh... thả... thả tôi ra..." Giọng nói đứt quãng, mỗi khi phát ra một từ, cô lại phải kìm nén phản ứng s.inh lý sinh ra khi bị anh đâm chọc.

Chỉ khi nói từng chữ một, giọng nói mới không run rẩy.

m đạo cũng co rút mãnh liệt, bao chặt lấy d.ương vật khiến người đàn ông bị k.ích thích.

Nhiếp Tu Tề khẽ rít lên một tiếng, sau đó anh hôn lên gò má cô. "Trinh Tịnh, nhìn tôi này, miệng thì nói tôi thả ra mà sao cái lỗ bên dưới mú.t chặt vậy hả?"

Không phải như thế này. Trương Sướng sẽ không bao giờ nói ra mấy lời hạ lưu như vậy với cô khi hai người làm chuyện đó, anh ấy lúc nào cũng chỉ làm qua quýt cho xong chuyện.

Nhiếp Tu Tề thì khác, không chỉ dùng cây gậy th.ịt to dài đâm cô, mà anh còn dùng lời nói, cánh môi, tay chân để đùa giỡn cô. Cô bị lời nói của anh k.ích thích đến mức vành mắt trào lệ, trong lòng cảm thấy rất tuyệt vọng.

Nhưng cùng với đó, hoa h.uyệt càng càng càng cảm thấy tê tái, mỗi một cú thúc của người đàn ông đều khiến cho vách th.ịt bên trong phải run lên.

Nước mắt của Đàm Trinh Tịnh lăn dài trên má sau đó bị người đàn ông nuốt chửng, kh.oái cảm theo đó tăng vọt.

Kể từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại, cô đã lên đ.ỉnh hai lần.

Mỗi một lần đạt đến cao trào, Nhiếp Tu Kỳ đều cười khẽ bên tai cô, sau đó anh cố ý dừng lại bên trong âm đ.ạo, khi cơ thể cô không ngừng run lên vì cao trào, anh lập tức nhân cơ hội mà dùng sức đâm vào thật sâu.

Do vậy mà quá trình lên đ.ỉnh của cô được kéo dài lâu hơn.

Bạch bach bạch! Động tác đâm rút càng lúc càng mạnh, cây gậy th.ịt tiến vào sâu trong hoa h.uyệt một cách vô cùng thô bạo.

Cô cảm thấy thứ dịch thể trong suốt và nhầy nhụa kia đang từ nơi g.iao hợp của hai người chảy xuống, men theo da thịt trên đùi chảy tới tất quần, bị lớp vải tất quần hút lấy.

Chân cô lạnh toát một mảng.

Mông cô bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy, banh ra, không cho cô cơ hội bỏ trốn.

Mông cô vừa căng vừa đầy đặn, da thịt mềm mại mịn màng, rất đàn hồi.

Nhiều năm tập múa đã mang lại cho cô một thân hình rất hoàn hảo, vậy mà giờ đây nó lại trở thành công cụ cho đàn ông đùa giỡn.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này...

Ánh mắt Đàm Trinh Tịnh như sắp vỡ vụn, cô hận bản thân mình vì ngày đó đã đồng ý làm chuyện đó với anh.

Tại sao, tại sao lại dây vào anh... Người đàn ông này rõ ràng là một con sói độc ác.

Cô đã bị đánh lừa bởi lớp ngụy trang giả dối của anh.

Dãy hành lang này nối liền phòng tập và gian thay đồ, tuy bình thường rất vắng vẻ, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài giáo viên đi qua.

Reng reng reng!

Tiếng chuông tan học vang lên, lọt vào tai họ.

Sau đó bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, và cả tiếng nói chuyện, càng lúc càng gần.

Đàm Trinh Tịnh khe khẽ thở d.ốc, cô nghe thấy Nhiếp Tu Tề thì thầm bên tai: "Trinh Tịnh, kêu to hơn chút, để bọn họ nghe thấy, được không?"

Động tác của anh không dừng lại, máu chảy trong huyết quản như đang sục sôi, mạch máu gồ ghề trên d.ương vật cọ xát lên vách th.ịt, người đàn ông ấn vòng eo thon gọn của cô vào tường, hạ thể đâm vào trong cô với độ sâu chưa từng có.

Ôi! Sâu quá.

Hơi thở của Đàm Trinh Tịnh hoàn toàn rối loạn.

Cô hoảng sợ, liên tục lắc đầu khi nghe thấy tiếng bước chân ngày càng rõ hơn bên ngoài hành lang.

"Có người tới, anh mau thả tôi ra, bị người ta trông thấy mất...". Cô cắn chặt răng, dùng cánh tay đẩy anh ra.

Nhiếp Tu Tề phản ứng rất mau lẹ, anh vươn tay ra bế lấy cô quay người đi vào gian thay đồ.

Trong đây có mấy chiếc tủ lớn và rất nhiều giá treo đầy quần áo.

Tiếng bước chân ngoài hành lang dần tiến lại gần, hai cô giáo vừa trò chuyện vừa đi về phía gian thay quần áo.

"Ơ, sao lại khóa trái nhỉ?" Cánh cửa bị đẩy hai lần nhưng không mở ra.

"Trong đây có người đang thay đồ ư, có phải Trinh Tịnh không nhỉ, ban nãy tôi thấy cô ấy đi về hướng này"

"Chắc là vậy rồi, hiệu trưởng để cô ấy quay lại dạy học mà. Trinh Tịnh, cô có ở trong đó không? Mở cửa ra, chúng tôi muốn vào thay quần áo"

“Trinh Tịnh, mở cửa!” Cách một lớp cửa, người đàn ông đang bế người phụ nữ, anh vẫn thúc hông một cách bình tĩnh.

Đàm Trinh Tịnh che miệng không dám phát ra âm thanh, sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy, nước mắt cô lăn dài trên má.

Những làn sóng kh.oái cảm liên tục dâng lên từ bụng dưới.

Chỉ cúi đầu, cô có thể nhìn thấy d.ương vật của người đàn ông đang ra vào trong cơ thể mình.

Cây gậy th.ịt c.ương cứng màu đỏ tím không có dấu hiệu sẽ ngừng lại, nó liên tục ra vào theo từng cú thúc của anh.

Chuyển sang tư thế mặt đối mặt, Nhiếp Tu Tề cúi xuống hôn lên miệng cô. Lưỡi anh tiến vào trong miệng cô khuấy đảo với khí thế không cho phép từ chối.

Nước bọt rỉ ra khỏi khóe miệng cô, Đàm Trinh Tịnh lắc đầu nhằm thoát khỏi đầu lưỡi của anh, nhưng không có tác dụng, anh không để cô trốn tránh, tay giữ chặt cằm cô để nụ hôn càng thêm sâu hơn.

Anh có một gương mặt rất điển trai và anh tuấn, vai rộng eo hẹp. Chiếc áo sơ mi anh mặc vẫn rất thẳng thớm, quần âu chỉ mở mỗi khóa kéo, cho dù bây giờ có đi ra ngoài thì cũng chẳng có ai tin rằng anh vừa làm ra loại chuyện như vậy.

Còn về phần mình, Đàm Trinh Tịnh nhắm chặt hai mắt, không muốn trông thấy mặt anh nữa.

Từ hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, cô nhìn thấy hai má của mình đỏ bừng, mái tóc đen xõa tung, chiếc váy múa bị anh làm cho rối tung rối mù, hai chân bị ép kẹp lấy eo anh, bộ dạng của cô lúc này chả khác nào đã bị chơi hỏng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.