Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 23: (h)



Nhìn từ xa, chiếc xe đang đỗ ven đường kia có gì đó rất lạ, nó đã đỗ lại hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Chỉ cần có người mon men đến gần chiếc xe, sẽ bị người tài xế trẻ tuổi đứng đằng xa gọi lại, nói họ hãy rời đi.

Do đó, không ai phát hiện ra chiếc xe đang rung lắc nhẹ.

Trong xe tràn ngập không khí nóng bỏng.

Tay chân bị trói chặt, Đàm Trinh Tịnh cúi người chịu đựng từng cú thúc của Nhiếp Tu Tề.

Lúc này, cơ thể đã không còn thuộc về cô nữa. Cô bị đối phương ghì chặt hai chân xuống rồi đâm mạnh từ dưới lên trên.

m đạo chật hẹp‍‎ bị dương v.ật liên tục nong ra, cảm giác đau nhức trướng căng, q.uy đầu đâm mạnh vào âm đ.ạo nhạy cảm, tiến thẳng đến cổ tử c.ung, va chạm với nó hết lần này tới lần khác.

Dâm d.ịch‎‍‎ bị động tác th.úc mạnh của anh ép chảy ra ngoài, Nhiếp Tu Tề nâng eo cô lên, gập chân cô lại rồi tiếp tục đâm rút, động tác đưa đẩy của hông mạnh mẽ vào lão luyện, không dây dưa lề mề, cây gậy th.ịt tím đỏ cương c.ứng đâm vào trong như đóng cọc.

Hang động chật hẹp và‎‍‌‎‌‌‎‍ mềm mại của cô đỏ bừng lên do ma sát, hai túi tinh h.oàn của người đàn ông liên tục đập vào miệng‍‌‍‌‎‌ huyệt, dâm d.ịch bắn tung tóe khắp mọi nơi.

Quần áo tại nơi đang giao h.ợp của hai người ướt sũng. Chiếc quần mà Nhiếp Tu Tề mặc có một mảng sậm màu lớn, thấm đẫm thứ dịch thể lấp lánh.

"A... Ưm..."

Bị anh th.úc mạnh vào khu vực nhạy cảm, dù không muốn phát ra âm thanh nhưng môi cô vẫn không kiềm được những tiếng r.ên rỉ, âm thanh nghe vô cùng gợi tình và quyến rũ.

Cô mím môi lại, nghiến chặt răng né tránh nụ hôn của Nhiếp Tu Tề.

Lửa giận của Nhiếp Tu Tề bùng lên, d.ục vọng nơi lồng ng.ực cũng phun trào, anh dùng tay giữ chặt cằm cô rồi cắn mạnh xuống.

Đôi môi nóng bỏng từ bên cạnh rơi xuống, in lên môi cô, sau đó di chuyển xuống phía dưới, Nhiếp Tu Tề gặm nhấm môi và cổ cô, thưởng thức làn da trắng mịn bằng một cách thức thô bạo như cướp bóc.

Cổ cô ướt đẫm, xuất hiện những vết đỏ hồn do anh cắn mú.t tạo ra.

Tay cô vẫn vịn trên vai anh. Lồng ng.ực rộng lớn nhô lên hạ xuống dưới tay cô theo từng nhịp thở gấp gáp, lớp áo sơ mi trở nên trong suốt do thấm đẫm mồ hôi, dán chặt lấy cơ bắp tráng kiện của người đàn ông.

Sau gáy truyền tới cảm giác đau nhói do bị anh cắn, hòa trộn với kh.oái cảm khi nơi tư m.ật được yêu thường, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.

Anh giống hệt như một con thú đực đang động d.ục, đôi mắt rực lửa xoáy sâu vào mắt cô.

Đàm Trinh Tịnh bị anh nhìn đến mức kinh hồn bạt vía.

Chiếc váy trắng cô đang mặc không biết bị anh xé toạc từ lúc nào, hai bầu ng.ực đầy đặn nhảy ra khỏi cổ áo.

Nhiếp Tu Tề không hề khách khí, lập tức cúi đầu ngậm lấy một bên.

Bề mặt thô ráp nơi đầu lưỡi quét qua núm v.ú nhạy cảm, anh mú.t lấy da thịt mềm mại của bầu ng.ực như đang thưởng thức một cây kem, lúc cắn lúc liế.m, lúc nặng lúc nhẹ, quả thực là một kiểu tra tấn.

Khoảnh khắc anh cắn vào ngực cô, toàn thân Đàm Trinh Tịnh căng chặt, kêu “a” lên một tiếng, cơ thể nhạy cảm run lên dữ dội, phần thân d.ưới co rút kịch liệt, mú.t chặt lấy cây gậy th.ịt đang khảm sâu bên trong.

"Aaa!"

Cô hét lên, âm đ.ạo lúc đóng lúc mở, ép tinh d.ịch bên trong dương v.ật phải b.ắn ra.

Nhiếp Tu Tề ôm lấy mông cô rồi đâm thêm mấy cái, vừa th.úc mạnh vào cổ tử c.ung vừa phun tinh d.ịch, đưa thằng nhỏ của mình vào sâu trong cô.

Động tác hoang dã như vậy đã khiến cô đạt cao tr.ào.

Dù cả hai người đều đã run rẩy lên đ.ỉnh, nhưng người đàn ông vẫn không dừng lại hay buông tha cho cô.

Vách th.ịt mềm mại bên trong vẫn đang ôm chặt lấy thân gậy như thể muốn níu anh ở lại, Nhiếp Tu Tề ôm lấy vùng eo đang co giật của cô, đâm vào hết sức, khảm sâu trong hoa h.uyệt mềm mại và trơn trượt, để cho toàn bộ dương v.ật được cô bao lấy, mú.t chặt.

Sướng đến mức da đầu tê tái.

Đàm Trinh Tịnh cũng phải thừa nhận một điều rằng anh đã mang lại cho cô kh.oái cảm tột cùng.

Sao anh lại xấu xa như vậy, chen chân vào cuộc sống của cô với tâm thế không cho cô từ chối hay ngăn cản anh.

Anh đã làm xáo trộn mặt hồ yên ả bấy lâu.

Tình yêu của cô, cuộc sống của cô, mọi thứ của cô đều bị anh thay đổi.

Anh xông vào mà không hề hỏi cô có muốn hay không. Cuộc đời cô đột ngột rẽ sang một hướng khác, không bao giờ có thể quay trở lại, cô bắt buộc phải chấp nhận số phận này.

Đàm Trinh Tịnh rơi nước mắt khi nhìn dương v.ật của anh ra vào trong âm đ.ạo của cô.

Pháo hoa rực rỡ nổ bùng trong tâm trí.

Trước mắt cô là những vệt sáng trắng, rất nhiều hình ảnh đan xen vào nhau, chỉ cần nhắm mắt lại là cô có thể nhìn thấy.

"Cô giáo Đàm, xin chào, tôi là Nhiếp Tu Tề, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn thẳng tắp, dung mạo xuất chúng, đứng giữa một nhóm phụ huynh.

Bàn tay mà anh đang dắt con gái có khớp xương rất rõ ràng.

Giọng nói từ tính, ánh mắt dịu dàng cùng dáng vẻ lịch sự khiến cô lập tức sững lại.

"Cô giáo Đàm, tôi đang ở cổng trường học, tôi có thể mời em một bữa cơm không?"

Trong điện thoại, người đàn ông cô vừa gặp hôm trước đã gọi cho cô vào ngày hôm sau. Như lo ngại sẽ dọa cô sợ, giọng điệu lúc đó của anh không hề suồng sã, như thể chuyện này không quan trọng lắm, nếu cô từ chối thì anh cũng chỉ cười cho qua.

Hiện tại thì cô hiểu rõ, đó chỉ là ảo ảnh.

Lúc đó, cô không hề có chút phòng bị nào.

Thậm chí, trong lòng còn có chút mong đợi không thể lý giải.

“Hóa ra, cô giáo Đàm đã kết hôn rồi?”

Trong nhà hàng, ánh mắt của người đàn ông ngồi phía đối diện như một con chim ưng, nhìn chằm chằm vào ngón áp út mảnh mai của cô.

Trong mắt anh có sự u ám, nhưng chỉ thoáng qua.

Nếu như, nếu như lúc đó cô chạy trốn... liệu mọi chuyện có khác đi không?

Cô đã có cơ hội trốn thoát. Nhưng cô lại ngu ngốc đến mức tự dâng mình tới trước cửa nhà anh. Rõ ràng anh đã lên kế hoạch từ trước, sao cô có thể nghĩ rằng chỉ một lần là đủ?

‎‍‎‌‌‍Cơ thể cô khi đạt cao t.rào sẽ nhạy cảm hơn bình thường, mỗi một cử động của anh đều khiến toàn thân cô run rẩy.

Anh mím môi, cầm lấy thằng nhỏ to dài cương c.ứng của mình đâm vào miệng lỗ đang không ngừng run rẩy và chảy n.ước của cô.

Đàm Trinh Tịnh bị làm đến mức ý thức vụn vỡ, trì trệ, chỉ còn biết mở miệng hít thở, ngay cả tiếng r.ên rỉ cô cũng không kêu ra nổi nữa, cơ thể quả thực không còn chút sức nào.

Ở những lần đưa đẩy cuối cùng, toàn bộ tinh d.ịch đã được ép ra, lúc này Nhiếp Tu Tề mới thở hổn hển và rời khỏi cô.

"Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thế này... tôi thà rằng không quen biết anh..."

Đàm Trinh Tịnh gục đầu, kiệt sức ngã về phía trước, lao vào vòng tay anh, miệng khẽ lẩm bẩm.

Mới đầu anh không nghe rõ lời cô nói, nhưng khi đã nghe ra cô nói gì, Nhiếp Tu Tề dùng sức nâng cằm cô nâng lên, ép cô phải nhìn mình, sau đó anh gằn giọng hỏi: "Em nói cái gì?"

Cô mệt đến mức không còn sức để tranh cãi với anh, tâm trí của cô vẫn đang lang thang bên bờ ký ức.

“Tôi nói, tôi thà rằng không quen biết anh!”

Đàm Trinh Tịnh đột nhiên đánh anh như phát điên, cổ tay cô bị anh giữ chặt, nước mắt đã cạn khô, cô nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt đỏ hoe.

Anh xoáy sâu vào đôi mắt đỏ hoe của cô, không nói một lời mà cúi xuống hôn cô thật mạnh.

Anh hôn lên những vệt nước mắt mặn chát, bên tai cô vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Không đến lượt em quyết định đâu. Từ giờ trở đi, tôi gọi lúc nào thì tốt nhất là em có mặt lúc đó. Bằng không thì tôi không chắc là mình sẽ không làm gì tên họ Trương kia đâu".

Một lúc lâu không thấy cô đáp lời, Nhiếp Tu Tề buông cổ tay cô ra, lúc này mới phát hiện cô đã thiếp đi vì kiệt sức trong vòng tay anh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.