“Hai người từ từ trò chuyện, mình không làm phiền nữa.” Văn Hinh nháy nháy mắt với Đàm Trinh Tịnh, sau đó đưa tay đẩy kính râm lên sống mũi, đeo khẩu trang rồi đủng đỉnh rời đi.
Nhiếp Tu Tề vừa đến gần đã chạm vào ánh mắt bình thản không gợn sóng của Đàm Trinh Tịnh, đáy lòng thầm kêu không ổn rồi.
Khuôn mặt anh theo thói quen nở nụ cười, gọi tên cô: “Trinh Tịnh, trùng hợp quá.”
Đàm Trinh Tịnh siết chặt túi xách đứng dậy, nhìn anh hỏi: “Anh cho người theo dõi tôi đúng không?”
Ánh mắt Nhiếp Tu Tề lóe lên: “Sao lại thế được. Trinh Tịnh, người vừa rồi là bạn em à?”
Nụ cười giả tạo của người đàn ông rơi vào trong mắt Đàm Trinh Tịnh, khiến cô cảm thấy rất dối trá.
Khoảnh khắc trông thấy Văn Hinh, Nhiếp Tu Tề lập tức ý thức được việc mình đã quá nôn nóng.
Nghe Tiểu Lý thông báo việc Đàm Trinh Tịnh có cuộc hẹn riêng với ai đó, anh không kiềm chế được ngọn lửa bùng lên trong lòng, bỏ dở công việc đang làm vội vàng chạy đến đây.
Nhưng khi thấy ngồi đối diện cô là một người phụ nữ, anh mới biết mình đã hiểu lầm, cơn ghen mãnh liệt lập tức tắt ngấm.
Nhìn vào đôi mắt trông có vẻ bình tĩnh đó của Đàm Trinh Tịnh, không hiểu sao anh lại cảm thấy bên trong chứa đựng rất nhiều cảm xúc.
“Là Tiểu Lý nhỉ, nói là đưa đón tôi đi làm, nhưng thật ra là để theo dõi tôi.” Đàm Trinh Tịnh suy nghĩ về tất cả mọi chuyện, khóe miệng nhếch lên đầy giễu cợt, cô hất bàn tay đang đưa tới của anh rồi bước ra ngoài, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.
Cô càng đi càng nhanh, tiến thẳng về phía ga tàu điện ngầm gần đó.
Chiếc Audi đen chạy theo sau cô, người đàn ông hạ cửa kính xuống, thò đầu ra gọi cô: “Trinh Tịnh, lên xe đi, tôi đưa em về nhà.”
Đàm Trinh Tịnh nhắm mắt làm ngơ, cắm đầu cắm cổ tiến về phía trước.
Bước chân vội vã, đôi giày cao gót gõ lên mặt đất từng tiếng lộp cộp.
Nhiếp Tu Tề lòng như lửa đốt, nhất quyết bám theo không rời: “Trinh Tịnh, em nghe tôi giải thích đi.”
Đàm Trinh Tịnh không lên tiếng, thấy ga tàu điện ngầm đã ở ngay trước mặt, cô rảo bước hòa vào đám đông.
Ngồi tàu điện ngầm về đến ga gần nhà, cô đi từ dưới hầm lên rồi tiến về phía tiểu khu.
Bận rộn cả một ngày, cổ chân cô đau nhức. Đàm Trinh Tịnh cúi đầu bước đi, không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, khi sắp bước vào tòa nhà thì cô bất ngờ bị một cánh tay ngăn lại.
Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông bao quanh, khiến cô bị vây lại.
Nhiếp Tu Tề đã nhiều ngày không thân mật với cô, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, vừa hôn lên má cô vừa nói nhỏ bên tai: “Trinh Tịnh, em nghe tôi giải thích đi, chỉ là tôi quá sợ mất em…”
Đây là khu chung cư nhà cô, mặc dù lúc này trời đã tối, rất vắng vẻ, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua.
Anh luôn hành xử trắng trợn như vậy, không quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy, cũng chẳng đoái hoài tới danh dự của cô.
Máu khắp người Đàm Trinh Tịnh dồn lên đầu, cô dùng hết sức đẩy anh ra rồi nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ.
Giọng nói của cô mang theo cả tiếng nghẹn ngào: “Anh chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của tôi!” Cô đỏ mắt trừng anh: “Đừng theo tôi! Anh có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của tôi. Anh, anh thực sự là một tên đáng ghét.”
Tầm nhìn mờ đi, cô đưa tay lên lau khóe mắt, lườm anh bằng ánh mắt mà cô cho rằng hung dữ nhất, sau đó bước nhanh lên cầu thang trở về nhà.
Vừa đến nhà, cô lập tức chui vào chăn khóc nức nở.
Ngày hôm sau khi ra ngoài đi làm, cô nhìn thấy chiếc Audi đen đó vẫn đậu ở cổng khu chung cư, bên đường còn có tàn thuốc, cô biết Nhiếp Tu Tề đã đợi ở đây suốt đêm.
Cô hừ một tiếng rồi rảo bước qua, không thèm nhìn sang phía đó mà đi thẳng đến trạm xe buýt bắt xe.
Nhiếp Tu Tề ngủ trong xe cả đêm. Khi tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ sáng, anh đã bỏ lỡ cô rồi.
Anh ảo não siết chặt vô lăng, đành phải lái xe tới đơn vị trước, tan làm lại đến tìm cô sau.
Buổi họp lớp diễn ra vào cuối tuần.
Khi Văn Hinh và Đàm Trinh Tịnh đến khách sạn, mọi người gần như đã có mặt đông đủ. Các bạn học đang uống rượu tán gẫu, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhân viên lễ tân của khách sạn dẫn hai người đến phòng bao, khi đẩy cửa đi vào, Đàm Trinh Tịnh nhìn thoáng qua Vương Hiểu Phi đang ngồi lẫn trong đám người, cô ta đang nói chuyện gì đó với vài người bạn, trông thấy Đàm Trinh Tịnh, sắc mặt Vương Hiểu Phi lập tức biến đổi.
Có vài người bạn học cũ vẫy tay chào hỏi.
Đàm Trinh Tịnh nói nhỏ với Văn Hinh: “Ngồi bên đó đi.”
Văn Hinh vỗ lên tay cô, bình tĩnh chào hỏi những người khác rồi cùng cô ngồi vào khu vực dành cho phụ nữ.
Nội dung của mấy buổi họp lớp chẳng có gì ngoài khoe khoang. Thậm chí có người còn âm thầm khích bác lẫn nhau, chuyện này chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Kể từ khi Đàm Trinh Tịnh xuất hiện, Vương Hiểu Phi trở nên mất tự nhiên, cô ta có cảm giác ánh mắt mà Văn Hinh nhìn mình rất hung hiểm.
“Ơ, Hiểu Phi, chiếc túi này của cậu đẹp quá.” Một bạn học nữ chỉ vào túi xách của Vương Hiểu Phi nói đùa: “Mua ở đâu thế? Mình cũng muốn mua một chiếc giống như vậy.”
Vương Hiểu Phi chột dạ sờ vào túi rồi thoáng nhìn sang Đàm Trinh Tịnh, thấy cô không có phản ứng gì thì mới hào sảng đáp lại: “Được người ta tặng, để mình về hỏi xem mua ở đâu.”
Đàm Trinh Tịnh đương nhiên không bỏ qua cuộc đối thoại của hai người, cô liếc nhìn chiếc túi trong tay Vương Hiểu Phi, cảm xúc bỗng nhiên trầm xuống.
Cô vẫn còn nhớ tờ hóa đơn mua sắm trong túi của Trương Sướng mà mẹ chồng từng cho cô xem, chiếc túi xách đó, nếu cô nhớ không lầm thì giống hệt với chiếc trong tay Vương Hiểu Phi.
Khi ấy Đàm Trinh Tịnh còn tưởng rằng anh ta mua cho mình.
Về sau mãi không thấy Trương Sướng lấy ra, cô cũng không để ý, chỉ nghĩ rằng anh ta tặng cho mẹ chồng. Bây giờ nghĩ lại, xem ra là mua cho Vương Hiểu Phi.
Cô không ngồi thêm được nữa, sắc mặt xám xịt như tro tàn, nói với Văn Hinh một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Ra khỏi khách sạn, tâm trí hỗn loạn lúc này mới ổn định lại đôi chút.
Đi dọc ven đường một lúc lâu, cô hạ quyết tâm lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm một cái tên trong danh bạ rồi ấn nút gọi.
“Alô?” Cuộc gọi lần này rất nhanh đã được bắt máy.
Đầu dây bên Trương Sướng rất ồn ào, có lẽ anh ta đang ở đơn vị.
“Bây giờ anh có thời gian không? Tôi có lời muốn nói với anh.” Đàm Trinh Tịnh gằn từng chữ một.
m thanh ở đầu dây bên kia đứt quãng, Trương Sướng nói với đồng nghiệp vài câu rồi mới tiếp chuyện điện thoại với cô: “Trinh Tịnh, ngày mai có một bữa tiệc, cục trưởng bảo phải dẫn theo người nhà, em cũng đi nhé, có chuyện gì thì ngày mai tính sau.”