Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 38



Sau khi ly hôn, Đàm Trinh Tịnh hưởng thụ sự tự do và thư thái mà rất lâu rồi không có được.

Cô nghĩ, cô phải cảm ơn Nhiếp Tu Tề, nếu không có anh thì có lẽ cô vẫn sẽ bị mắc kẹt trong chiếc lồng giam này.

Sáng sớm, cô tỉnh dậy từ trong vòng tay anh.

Đầu cô tựa lên cánh tay anh, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan biến hết, nhận ra người đàn ông bên cạnh đang di chuyển, góc chăn bị lật lên, gió lạnh thổi vào, cô co người lại, vô thức chui vào lòng anh.

Anh ôm chặt vai cô, cúi xuống và hôn lên má cô, nụ hôn này đã khơi lên lửa dục. Hai vai của Đàm Trinh Tịnh bị anh ôm chặt, hai chân mở rộng kẹp lấy thằng nhỏ của anh, bị anh đâm chọc gần trăm cú cho đến khi xuất tinh, cô mới được thả ra đứng dậy mặc quần áo.

Từ khi cô chuyển đến đây, Nhiếp Tu Tề cũng theo cô đến và sống ở đây.

Đồ đạc của anh chất đầy nhà, tủ quần áo trong phòng ngủ một nửa cũng là quần áo của anh, giường cũng được anh đổi thành giường lớn.

Đàm Trinh Tịnh cũng từng phản đối nhưng Nhiếp Tu Tề làm ngơ, sau khi tan làm vẫn tới như thường lệ.

Cũng không phải ngày nào anh cũng qua, một tuần sẽ ở nhà vài ngày chăm sóc Kỳ Kỳ.

Mỗi lần Đàm Trinh Tịnh đi thang máy lên, nhìn thấy đôi giày da của anh đặt ngoài cửa, cô biết rằng đêm nay mình lại sẽ thiếu ngủ.

Trong phòng tắm, hai người đứng cạnh nhau, Đàm Trinh Tịnh cầm bàn chải đánh răng, qua gương chạm phải ánh mắt của anh.

Nhiếp Tu Tề đứng bên cạnh cô, dùng dao cạo chậm rãi cạo râu, chú ý đến ánh mắt của cô, anh lau đi chút bọt cạo râu trên cằm, chăm chú nhìn cô, lửa dục trong mắt anh vẫn chưa phai đi, có thể bùng cháy lại bất cứ lúc nào.

Cô sợ rồi, thật sự là sợ rồi.

Đàm Trinh Tịnh nhanh chóng né tránh ánh mắt đó, chải răng thêm vài cái sau đó mặc quần áo vào.

Khi đang thay giày, Nhiếp Tu Tề cũng đã chuẩn bị xong, anh từ trong nhà bước ra, ôm eo cô rồi ra ngoài: “Đi thôi, tôi đưa em đi làm.”

Hai người đến trung tâm văn hóa bằng xe của anh.

Bây giờ cô đã ly hôn, Nhiếp Tu Tề không còn kiêng dè nữa, anh đưa cô đến cổng mới dừng xe.

Đàm Trinh Tịnh vẫn thấy lo lắng một chút, sợ bị người khác chỉ trích nên cô cúi đầu, thậm thụt bước xuống xe.

Vừa bước vào trung tâm văn hóa, đồng nghiệp phía sau đã chào hỏi cô: “Chào buổi sáng, Trinh Tịnh!”

Đàm Trinh Tịnh quay lại mỉm cười và đáp lời Lưu Tần: “Chào buổi sáng.”

Lưu Tần nhìn thoáng qua chiếc xe màu đen đang rời khỏi cổng, có vẻ suy tư.

Hai người vừa đi vào bên trong vừa trò chuyện.

“Trinh Tịnh, cô có biết trường chúng ta sẽ có tiết mục biểu diễn vào ngày mười một không?”

“Hôm qua tôi có nghe hiệu trưởng nói qua, sao vậy, cô muốn tham gia à?”

Lưu Tần nhấp môi cười nhẹ: “Đúng vậy, tôi chưa từng được biểu diễn ở Đại hội đâu, không biết trường sẽ chọn ai tham gia.”

“Cô nói với hiệu trưởng đi, có thể được xem xét.”

“Chờ xem hiệu trưởng nói thế nào, chúng ta nói cũng không được tính đâu.”

Khi đến phòng tập múa, hai người tạm biệt nhau.

Sau giờ học buổi chiều, quả nhiên hiệu trưởng Vương tập hợp các giáo viên tại phòng họp, thông báo việc vào dịp Quốc khánh sắp tới, thành phố muốn tổ chức đêm văn nghệ kỷ niệm 70 năm ngày thành lập, quy mô rất lớn, tất cả các đơn vị trong thành phố đều phải gửi tiết mục tham gia, trung tâm văn hóa cũng phải gửi một tiết mục.

“Vậy mọi người tự nguyện đăng ký và cạnh tranh công bằng, ai có ý tưởng thì báo lại trước tuần sau, chúng ta sẽ thống nhất lựa chọn.”

Mọi người nô nức thảo luận, tụm năm tụm ba.

Đàm Trinh Tịnh ngồi ở một góc với vẻ mặt mệt mỏi, cô không mấy quan tâm tới đêm hội mừng Quốc khánh, nhưng bất ngờ lại bị hiệu trưởng Vương gọi tên.

“Tiểu Đàm, cô cũng chuẩn bị một chút đi.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, hiệu trưởng Vương đang cười híp mí nhìn cô.

Cha mẹ của Đàm Trinh Tịnh không biết chuyện cô đã ly hôn, cuối tuần họ gọi cô và Trương Sướng cùng đi ăn.

Vắng mặt trong cuộc gặp của gia đình cần phải có lý do chính đáng, khi đến nhà cha mẹ, Đàm Trinh Tịnh vẫn đang suy nghĩ phải nói chuyện này thế nào.

Cô cùng cha mẹ lái xe đến nhà hàng, không chịu được sự tra hỏi liên tục từ cha mẹ, cô buộc phải nói ra.

“Con và anh ta đã ly hôn rồi.”

Cha mẹ nhìn nhau thắc mắc, sau đó hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

“Anh ta… ngoại tình ạ.” Trái tim của Đàm Trinh Tịnh nhói lên, cô nói.

“Con cũng không yêu anh ta nữa, nên ly hôn thôi.” Cô bổ sung thêm.

Cô kể ngắn gọn cho cha mẹ về việc Trương Sướng ngoại tình với Vương Hiểu Phi, không nhắc tới nguyên nhân phát hiện, chỉ nói rằng việc này đã rõ mười mươi, Trương Sướng cũng đã thừa nhận.

Tin tức này làm cha mẹ cô rất bất ngờ, hai ông bà dự định sau khi đến nhà hàng sẽ hỏi cô rõ ràng hơn.

Ba người cùng nhau đi vào nhà hàng, khi đi qua tiền sảnh bất ngờ nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.

“Cựu lãnh đạo!”

Cha mẹ Đàm dừng bước. Ông Đàm quay lại nhìn, có vài người phía sau đang đi đến, chỉ cần nhìn trang phục là biết họ là công chức nhà nước, trong đó có một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi đứng giữa nhóm người, cất tiếng chào hỏi ông Đàm với vẻ mặt ngạc nhiên.

Người đàn ông tiến đến bắt tay và hỏi thăm sức khỏe của ông, ông Đàm hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng mỉm cười hòa nhã, ông nhớ ra người này từng làm việc dưới trướng mình, do đó cũng trò chuyện đôi ba câu với người ta.

Đàm Trinh Tịnh đứng sau lưng cha mẹ cũng đứng hình, không có nguyên nhân nào khác, trong số những người vừa đi tới có cả Nhiếp Tu Tề, anh thong dong cất bước, chậm rãi tiến lại gần, mỉm cười nhìn về phía ba người.

Anh mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, mái tóc đen bóng được vuốt cao lên, trên tay cầm chiếc cặp tài liệu, vừa đi vừa nói chuyện với những người xung quanh, dáng người hiên ngang khí phách.

“Cựu lãnh đạo, tôi giới thiệu với ông, đây đều là các đồng nghiệp ở Thành ủy. Đây là Bí thư Nhiếp, tuổi trẻ tài cao, từ khi chuyển đến Lang Châu của chúng ta, các đồng chí đều rất nể phục.”

Lời còn chưa nói hết, Nhiếp Tu Tề đã đi tới trước mặt ông Đàm, chủ động bắt tay, khiêm tốn cất tiếng:

“Thật không dám nhận, lão tiền bối cứ gọi cháu là Tiểu Nhiếp.”

Mấy người đứng phía sau cũng có chút bất ngờ vì hành động khiêm tốn của anh, nhưng cũng chỉ cho rằng Bí thư Nhiếp tôn trọng các cán bộ cũ.

Khi buông tay ra, ông Đàm đẩy mắt kính nhìn Nhiếp Tu Tề, tỉ mỉ quan sát một lúc rồi chậm rãi gật đầu.

“Quả là rất tuấn tú lịch sự.”

Bà Đàm dùng khuỷu tay huých ông, sao lại nhận xét về người khác như vậy, không biết còn tưởng ông đang chọn con rể.

Ông Đàm bị vợ nhắc nhở mới tỉnh táo lại, lúng túng hắng giọng một cái.

Chuyện này cũng không thể trách ông suy nghĩ nhiều, kể từ lúc Tiểu Nhiếp đến đã không rời mắt khỏi con gái ông, có mù mới không nhìn ra việc cậu ta có ý với con gái mình.

Con gái ông giờ đã ly hôn, ông lo lắng cho tương lai của con gái mình thì có gì lạ.

Hai bên đều quen biết nên quyết định cùng vào nhà hàng ăn cơm.

Khi ngồi vào phòng ăn thì vừa đủ một bàn.

Ông Đàm còn muốn hỏi thêm, thấy Nhiếp Tu Tề vẫn đang nhìn Đàm Trinh Tịnh, ông cất tiếng thăm dò.

“Tiểu Nhiếp, cậu từ Bắc Kinh đến, người nhà không đến cùng sao?”

Đàm Trinh Tịnh đang rót trà vào chiếc cốc sứ trắng trên bàn, nghe câu cha hỏi, cô cũng đã đoán được ý định của ông.

Vành tai cô ngay lập tức đỏ bừng, nhận thấy Nhiếp Tu Tề đang cười như không cười nhìn mình, cô đặt chén trà xuống, nháy mắt với cha.

Phía đối diện, Nhiếp Tu Tề khẽ nhếch khóe miệng, ý cười như có như không.

“Lão tiền bối, bác nghĩ nhiều rồi, cháu hiện độc thân, trong nhà chỉ có một cô con gái, cũng đưa tới đây để đi học. Nói ra thì cháu và lão tiền bối rất có duyên, con gái của cháu học múa, cô giáo dạy chính là cô Tiểu Đàm, vừa rồi dưới sảnh chỉ thấy hơi quen mắt, trong phòng này sáng đèn nên bây giờ cháu mới nhận ra.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.