Thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, Nhiếp Tu Tề liền nắm tay cô.
“Sao vậy?” Anh nhạy bén hỏi.
Đàm Trinh Tịnh lắc đầu, nói không sao. Cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ lời nói vừa rồi của Lưu Cầm.
Trong mắt Nhiếp Tu Tề lóe lên nhưng cũng không truy hỏi, thay vào đó anh bóp tay cô bắt đầu chơi đùa.
Đôi khi, điều cô không muốn nói thì anh cũng sẽ không truy hỏi tới cùng, Đàm Trinh Tịnh đánh giá cao điểm này của anh.
Bữa tối đã được đặt tại một nhà hàng dành cho trẻ em ở trung tâm thành phố.
Tiểu Lý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn người phụ nữ trong lòng của người đàn ông ngồi phía sau.
Suốt đường đi, thỉnh thoảng anh ta lại nghe thấy tiếng hờn dỗi của người phụ nữ từ phía sau.
Chiếc xe dừng lại, Nhiếp Tu Tề ôm Đàm Trinh Tịnh đi vào nhà hàng.
Kỳ Kỳ đã được bảo mẫu đưa đến từ sớm, lúc thấy hai người tới, cô bé vui vẻ lao về phía Đàm Trinh Tịnh.
"Cô giáo Đàm! Ba thật sự không có lừa em, cô sắp làm mẹ em rồi!"
Hai chân Đàm Trinh Tịnh vẫn còn mềm nhũn, bị cô bé bất ngờ nhào tới, cơ thể đứng không vững bắt đầu loạng choạng.
Vẻ mặt Nhiếp Tu Tề sa sầm, nói: "Kỳ Kỳ, lại đây, đừng làm phiền cô giáo Đàm của con."
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn đi qua rồi ngồi xuống cạnh Nhiếp Tu Tề.
Đàm Trinh Tịnh mỉm cười lắc đầu: "Không sao, Kỳ Kỳ vui là được."
Hai người cùng dỗ dành Kỳ Kỳ ăn cơm, một tay của cô bé nắm tay ba và tay còn lại nắm tay Đàm Trinh Tịnh, lắc lư cái đầu nói: "Ba, tháng sau cô giáo Đàm sẽ múa ở hội trường lớn, ba có tới xem không?"
Tiết mục của Đàm Trinh Tịnh được hiệu trưởng chọn ra cách đây hai ngày. Ngoài cô, còn cần tìm thêm mười mấy học sinh để kết hợp.
Nếu không có gì trục trặc thì Kỳ Kỳ cũng sẽ biểu diễn trên sân khấu với cô vào ngày 1 tháng 10.
Khi Kỳ Kỳ biết mình được chọn biểu diễn trên sân khấu với Đàm Trinh Tịnh, cô bé đã vô cùng vui sướng.
Nhiếp Tu Tề liếc nhìn Đàm Trinh Tịnh, giọng điệu nhẹ nhàng cất lên: "Nếu có thời gian ba sẽ đến xem."
Kỳ Kỳ nói: "Vậy ba nhất định phải tới nha."
Đàm Trinh Tịnh vội nói: "Công việc của anh bận rộn, đừng miễn cưỡng. Với lại… Chẳng phải hôm nay anh đã xem điệu nhảy đó rồi sao?"
Nhiếp Tu Tề ngẩng đầu mỉm cười: "Đâu có giống nhau. Anh chưa từng thấy dáng vẻ trên sân khấu của em. Em nhảy đẹp như vậy, sao anh nỡ bỏ qua được?"
Anh không che giấu sự yêu thích đối với cô, cũng không keo kiệt sự khen ngợi dành cho cô.
Hai má Đàm Trinh Tịnh đỏ ửng, cúi đầu giả vờ như đang uống nước.
Nhớ lại lời đe doạ vừa rồi Lưu Cầm, cô cau mày đặt ly nước xuống, quyết định sẽ nói chuyện này cho Nhiếp Tu Tề để anh giải quyết.
Nếu chỉ mình cô đối mặt với khó khăn thì cô sẽ nghĩ cách khác. Nhưng Kỳ Kỳ mong đợi buổi biểu diễn lần này như vậy, cô thật sự không nỡ khiến mong muốn của cô bé bị đổ bể.
Nhiếp Tu Tề hiểu ý cô, thấp giọng gọi bảo mẫu đang đợi bên ngoài dẫn Kỳ Kỳ đến khu vui chơi trẻ em, khi họ đã đi xa, đôi mắt đen sẫm của anh nhìn cô chăm chú.
"Nói đi." Anh nhấp một ngụm nước đá, chống cằm nghiêng đầu nhìn cô.
Tim cô đập nhanh hơn, cảm giác an tâm bao quanh cô.
Nụ cười trên khóe môi Nhiếp Tu Tề dần biến mất. Bàn tay ấm áp phủ lấy tay cô, sự tức giận trong mắt cũng được anh che giấu, không để cho cô nhận ra.
Ánh mắt ôn hòa, anh nói bằng giọng điềm nhiên: "Được, anh biết rồi, chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ giải quyết."
Thấy anh tỏ ra bình chân như vại, Đàm Trinh Tịnh lại dấy lên cảm giác lo lắng mơ hồ, cô nắm tay anh, hỏi: "Anh định giải quyết như thế nào?"
Anh nắm ngón tay của cô vào trong tay, hàng mi rủ xuống, nói: "Em đừng lo, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Nhiếp Tu Tề giải quyết Lưu Cầm, không cho cô ta cơ hội gây rắc rối.
Đàm Trinh Tịnh không biết anh giải quyết như thế nào, không lâu sau, Lưu Cầm đã biến mất khỏi trường học. Các đồng nghiệp cũng không liên lạc được với cô ta, tới cuộc họp chiều nay họ mới nghe tin cô ta từ chức.
Từ chức?
Đàm Trinh Tịnh cảm thấy hoang mang. Cô vốn tưởng rằng Lưu Cầm sẽ đến xin lỗi cô, sau đó mọi chuyện cứ thế chấm dứt. Không ngờ cô ta lại từ chức rồi biến mất, sự việc nghiêm trọng hơn cô nghĩ..
Các giáo viên khác không nhận thấy sóng ngầm dâng trào, chỉ coi đó là sự thay đổi nhân sự bình thường.
Hiệu trưởng Vương vẫn đang phát biểu trên bục, vẻ mặt như thường lệ, chỉ đích danh Đàm Trinh Tịnh: "Cô Đàm, tiết mục kia của cô đã được quyết định, chuẩn bị thật tốt vào, tới đấy hãy làm vẻ vang trường học của chúng ta!"
Các giáo viên khác vỗ tay nhiệt liệt.
Về đến nhà, tay cô cầm điện thoại do dự hồi lâu, cuối cùng gọi vào dãy số của Lưu Cầm.
Sau vài tiếng bíp bíp, cuộc gọi được kết nối nhưng lại bị đối phương cúp máy.
Không liên lạc được.
Đàm Trinh Tịnh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, sự lo lắng mơ hồ trong lòng được đ.è xuống, cô quyết định bỏ qua chuyện này.
Kết cục của Lưu Cầm là do tự cô ta chuốc lấy, không trách cô được.
Lời uy hiếp của Lưu Cầm không mang lại quá nhiều sóng gió cho cuộc sống cô. Mà ngược lại sau đó, Nhiếp Tu Tề đã bắt đầu công khai theo đuổi cô trước mặt đồng nghiệp.
"Cô Đàm có ở đây không?"
Có tiếng gõ cửa phòng nghỉ giải lao.
Trong giờ giải lao, hoa hồng được chàng trai giao hàng giao đến phòng tập nhảy. Tấm thiệp kẹp trong bó hoa là chữ viết của anh, đôi khi là lời thăm hỏi ân cần, đôi khi là chút lời ngon tiếng ngọt, và có khi chỉ đơn giản là một bài thơ tình không biết chép từ đâu.
Anh phô trương đến mức cô không còn cách nào khác ngoài việc công bố chuyện đã ly dị. Bên cạnh sự ngạc nhiên của các đồng nghiệp, cũng không thể tránh khỏi có một số lời đồn. Đàm Trinh Tịnh chỉ mỉm cười cho qua, khoảng thời gian này cô tập trung vào tiết mục, mỗi ngày đều bận rộn luyện múa, không quan tâm đến những thứ khác.
Nhiếp Tu Tề rất giỏi mua chuộc lòng người, ngày nào cũng cho người mang đồ tới, dùng lợi ích để đập tan tin đồn, những lời đồn thổi cũng dần ít đi.
Đàm Trinh Tịnh chia đồ ăn vặt và đồ uống được giao kèm với bó hoa cho các đồng nghiệp, sau đó cô ngồi xuống mở tấm thiệp hôm nay ra.
Những dòng chữ rồng bay phượng múa màu đen xuất hiện trước mắt, nét chữ cứng cáp in hằn lên trang giấy.
Bị quyến rũ bởi giấc mơ tuyệt đẹp
Tôi ngỡ mình mang vương miện hào quang
Và tôi mơ tôi được yêu nàng
Nhịp đập con tim khiến tôi vui rất mực
Quỳ xuống bên nàng, bày tỏ lòng khâm phục
Mộng hỡi! Sao không kéo dài hạnh phúc?
Nhưng thánh thần nào phạt nặng tôi:
Tôi chỉ mất đi vương quốc mà thôi.
Đàm Trinh Tịnh gấp tấm thiệp lại rồi kẹp vào trong ví tiền.
Trong chiếc ví dây kéo đã có bốn năm tấm thiệp như vậy, gần như không thể nhét thêm được nữa.
Hôm nay về phải dọn những tấm thiệp này ra mới được. Cô cắn môi nghĩ. Cái hộp giấy rỗng ở đầu giường không tệ, hay cứ để vào trong đó đi.