Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 47



Sau khi Đàm Trinh Tịnh ngồi xuống bên cạnh Nhiếp lão tướng quân, cô phát hiện tầm mắt Nhiếp lão tướng quân thoáng dừng lại trên mặt cô một lát, sau đó nhìn về phía Nhiếp Tu Tề bằng vẻ mặt sâu xa.

Tầm mắt khẽ lóe lên rồi lướt qua, cô không để ý.

Cơ thể Nhiếp lão tướng quân không còn khỏe mạnh nữa nhưng phong thái vẫn rất sắc bén.

Sự sắc bén trên người hai ông cháu giống hệt nhau.

Gương mặt hai người thoạt nhìn thì có vài phần tương tự, chỉ là Nhiếp Tu Tề giấu đi sự sắc sảo, trên người còn bộc lộ ra sự nho nhã, bình thường trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, do đó người mới quen anh nếu không chú ý sẽ bị thái độ dịu dàng giả dối ấy lừa gạt.

Đàm Trinh Tịnh âm thầm đánh giá Nhiếp Tu Tề, so sánh anh với Nhiếp lão tướng quân

So với quân nhân mà nói, cô thích khí chất nổi bật của Nhiếp Tu Tề hơn. Nếu không thì cô cũng sẽ không đắm chìm với anh.

Nhiếp lão tướng quân trò chuyện cùng cô, đương nhiên nhìn ra được cô gái này trao trái tim cho đứa cháu trai thối tha của mình rồi, thế là ông âm thầm trừng mắt với Nhiếp Tu Tề một cái.

Nhiếp Tu Tề được điều đến Lang Châu, bên cạnh đương nhiên có không ít người của ông theo sát, tất cả tin tức về anh đều sẽ được truyền đến tai Nhiếp lão tướng quân.

Khi anh vừa xuống tay với Đàm Trinh Tịnh thì ông cụ Nhiếp đã biết chuyện rồi.

Dẫu sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ đã có chồng, không gây ra được sóng gió gì lớn lao, do đó ban đầu ông cũng không để ý.

Cho đến khi cháu trai trở về Bắc Kinh, đến trước mặt ông nói rằng mình muốn cưới cô làm vợ.

Mấy ngày sau, Nhiếp Tu Tề vừa quay lại Lang Châu thì ngay lập tức tài liệu điều tra về mười tám đời tổ tông của Đàm Trinh Tịnh đã được đặt trên bàn của ông cụ.

Tất cả nút thắt giữa hai người cũng được ông cụ biết được.

Ông cụ đương nhiên thiên vị cháu trai mình, nhưng thủ đoạn mà cháu trai đã dùng với cô gái này, không sợ sẽ có ngày bị lộ tẩy sao? Hiện nay đàng gái người ta còn chưa biết gì thôi.

Nhiếp lão tướng quân nhìn Nhiếp Tu Tề, ho khan vài tiếng rồi chậm rãi nói: “Sau này đừng làm bậy nữa, nhớ đối xử tốt với Tiểu Tịnh.”

Nhiếp Tu Tề nắm chặt tay Đàm Trinh Tịnh, đương nhiên anh hiểu ông mình đã biết tất cả mọi chuyện, đè nén tia u ám trong mắt xuống, anh đáp: “Cháu sẽ.”

Đàm Trinh Tịnh không hiểu hàm ý sâu xa bên trong, chỉ coi đó là lời dặn dò bình thường của ông nội dành cho cháu trai mà thôi.

Nhiếp Tu Tề tương đối kính trọng ông nội, nhưng với cha mẹ thì anh không mấy mặn mà.

Sau khi Nhiếp lão tướng quân trở về phòng nghỉ ngơi, anh mới dẫn cô đi chào hỏi cha mẹ.

Cha mẹ anh quanh năm suốt tháng sống ở nước ngoài, không nắm giữ thực quyền nhà họ Nhiếp, con trai từ nhỏ đã được Nhiếp lão tướng quân nuôi dạy, tình cảm rất nhạt nhòa.

Lần này nghe nói con trai muốn cưới vợ, vậy nên vợ chồng hai người mới gấp gáp trở về từ nước ngoài.

Cha mẹ Nhiếp là liên hôn, giữa hai người không có tình cảm.

Cha Nhiếp đeo mắt kính, khí chất nho nhã, nghe Nhiếp Tu Tề nói ông là giáo sư của một trường đại học ở nước ngoài.

Đàm Trinh Tịnh chào hỏi ông, ông gật đầu rồi nói vài câu khách sáo.

Mẹ Nhiếp có khí chất rất cao quý, bà không hề để tâm tới người phụ nữ mà con trai dắt về, chỉ nói với bọn họ vài lời sau đó đi đánh bài với đám em dâu.

Cha Nhiếp nở nụ cười bất đắc dĩ với Đàm Trinh Tịnh: “Bà ấy là vậy đấy, để con chê cười rồi.”

Đàm Trinh Tịnh lắc đầu, mỉm cười nói không sao.

Cô nhìn ra được mẹ Nhiếp không có ác ý với mình, có lẽ tính cách bà vốn... tự nhiên như thế chăng?

Không giống Nhiếp Tu Tề chút nào.

Cha Nhiếp cũng đã rời đi, Nhiếp Tu Tề dẫn cô tới chào hỏi những người khác.

Đàm Trinh Tịnh đi theo anh làm quen với mọi người, cô dì chú bác… anh họ em họ… chị cả chị hai… em gái…

Một bữa cơm trôi qua, cơm chẳng ăn được mấy miếng, Đàm Trinh Tịnh nhớ tên người đến hoa cả mắt.

May mà không có ai làm khó cô, thái độ của họ tương đối thân thiện, không khó hòa hợp như trong tưởng tượng của cô trước đó.

Có điều, trước nay cô vốn nhạy cảm, mọi người chăm chú quan sát mặt cô rất lâu, điều này khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Cô cảm thấy, biểu cảm của người nhà họ Nhiếp khi nhìn mình có chút kỳ lạ.

Sau khi ra mắt người nhà họ Nhiếp xong, hai người không trở về Lang Châu ngay.

Một là do công việc của Nhiếp Tu Tề, anh cần phải ở lại Bắc Kinh gặp mặt vài người.

Hai là do Đàm Trinh Tịnh, cô đã nói với Nhiếp Tu Tề rằng lần này đến Bắc Kinh cô muốn quay về thăm trường cũ một chút.

Trường học cũ của Đàm Trinh Tịnh là Học viện Múa thủ đô, đây là một ngôi trường nghệ thuật nổi danh cả nước.

Khuôn viên trường rất nhỏ, hai bên đường là bảng trưng bày hình ảnh các cựu sinh viên nổi tiếng của trường.

Cô vốn từng có cơ hội trở thành một cựu sinh viên nổi tiếng như vậy...

Đàm Trinh Tịnh bước đi trong khuôn viên trường, dọc đường có gặp rất nhiều sinh viên đi qua.

Họ nở nụ cười sáng lạn, toát lên nhiệt huyết thanh xuân, trên người mặc trang phục luyện tập đi về phía giảng đường.

Hình ảnh này làm cô nhớ đến mình trong quá khứ.

Năm đó, cô vừa tốt nghiệp đã được một đoàn múa ba lê lớn của Bắc Kinh chọn lựa, trở thành vũ công trẻ tuổi nhất trong đoàn.

Thầy cô trong trường và đồng nghiệp tại vũ đoàn đều rất coi trọng cô.

“Năm đó, tôi đã nói với viện trưởng rằng không chừng em có thể trở thành Nina Kaptsova của Trung Quốc. Nào ngờ em lại rời đi như vậy?”

Trên hành lang, vị giáo sư nữ nhìn về phía Đàm Trinh Tịnh, trong lời nói mang theo sự nuối tiếc.

Đàm Trinh Tịnh nhẹ nhàng đáp: “Cô à, năm đó em quá yếu đuối, mới gặp phải chút khó khăn đã rụt cổ, cô nói xem, em còn có thể quay về vũ đoàn không ạ?”

Gương mặt giáo viên lộ ra nét khó xử, thở dài một hơi: “Tiểu Đàm à, đã hai năm em không lên sân khấu, chỉ sợ điều kiện sức khỏe của em không còn như trước đây. Muốn quay trở lại, rất khó đấy.”

Đàm Trinh Tịnh mất mát cúi đầu, nói lời cảm ơn với giáo viên sau đó định rời đi.

Giáo viên gọi cô lại: “À mà em có thể đến Tân Lôi thử xem, gần đây họ đang biểu diễn ba lê kiểu Trung Quốc, tài chính rất dư dả, không ngại nhận thêm vài người nữa đâu.”

Mấy năm gần đây cổ phong đang được ưa chuộng, múa ba lê kiểu Trung Quốc rất có tương lai.

Vũ đoàn Tân Lôi? Đó không phải là vũ đoàn của Cố Dĩ Phám sao?

Bước chân Đàm Trinh Tịnh chậm lại, cô nói: “Cô ơi, cô cũng cảm thấy vũ đoàn Tân Lôi tốt ạ?”

“Rất có tiềm năng đấy. Khóa này có mấy sinh viên cũng tới đó, cô còn giữ số điện thoại của họ, để cô gửi cho em.”

“Không cần không cần đâu ạ, cô ơi, em có số điện thoại của người phụ trách bên đó rồi.” Đàm Trinh Tịnh vội vã nói.

Sau khi tạm biệt giáo sư, Đàm Trinh Tịnh lại đi dọc theo con đường về phía ngoài trường học, cảm xúc trong lòng Đàm Trinh Tịnh dần ổn định lại.

Ngay cả giáo sư cũng đánh giá cao vũ đoàn Tân Lôi như vậy, có lẽ cô thật sự nên đến đó thử xem sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.