Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 58



Ván bài không tiếp tục nữa.

Không lâu sau, người nhà họ Nhiếp cũng có mặt đông đủ, bàn mạt chược tan rã, mọi người tụ tập trong phòng khách trò chuyện rất náo nhiệt.

Đàm Trinh Tịnh ngồi cùng mấy cô gái xấp xỉ tuổi, nói chuyện phiếm với đám chị em.

Lúc đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên, quản gia đi tới mở cửa.

Có hai mẹ con đi vào, thân thiết chào hỏi mọi người.

Chị cả ngạc nhiên cất tiếng: “Dì Vương, sao dì lại đến đây! Mau ngồi xuống đi.”

Hai mẹ con kia được chị cả chào đón nồng nhiệt, ngồi xuống nói chuyện với mọi người.

Đàm Trinh Tịnh không khỏi thắc mắc, không biết hai mẹ con này có quan hệ gì với người nhà họ Nhiếp mà lại nhận được sự ưu ái tới vậy.

Trò chuyện một hồi cô mới hiểu, dì Vương từng làm việc tại nhà họ Nhiếp, tình cờ cứu Nhiếp lão tướng quân một mạng, do đó người nhà họ Nhiếp xem bà như ân nhân, đồng thời quan tâm tới cả gia đình bọn họ.

Chồng của dì Vương đã qua đời nhiều năm về trước, bà mang theo con gái tới sống trong nhà họ Nhiếp vài năm, sau khi con gái học cấp ba mới dọn đi nơi khác.

Người giúp việc bưng đĩa trái cây lên, chị cả dúi vào tay con gái dì Vương một quả bồ đào bảo cô ta ăn.

Cô gái này tuổi tác ngoài hai mươi, dáng vẻ hoạt bát, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, miệng cũng ngọt ngào, giỏi dẫn dắt câu chuyện, khiến cho đám phụ nữ xung quanh ai nấy cũng đều vui vẻ.

Cứ thế, Đàm Trinh Tịnh vốn đang là trung tâm của cuộc nói chuyện bỗng trở nên vô hình.

Cô không quan tâm tới điều này, chỉ yên lặng ngồi lột vỏ quýt, miệng mỉm cười lắng nghe mọi người nói chuyện.

Không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều hay không, nhưng cô cảm thấy cô gái kia dường như có địch ý với mình.

“Anh Tu Tề đâu ạ? Hôm nay anh ấy không trở về ư?” Cô gái cất tiếng, mắt dáo dác quan sát xung quanh.

“Anh ấy về rồi, vừa nãy còn ở đây.”

Nhiếp Tu Tề đã nửa ngày không thấy bóng dáng đâu cả.

Đàm Trinh Tịnh đứng dậy, nở nụ cười rồi nói: “Để tôi đi tìm anh ấy, mọi người nói chuyện tiếp đi.

Cô đi ra ban công và hoa viên một lượt nhưng không thấy Nhiếp Tu Tề, vậy nên thay đổi phương hướng, đi đến phòng vệ sinh trước.

Trong đây không có ai. Cô ngồi trên nắp bồn cầu định gọi điện thoại cho Nhiếp Tu Tề.

Ấn vào dãy số của anh, điện thoại truyền đến âm thanh máy bận.

Khi cuộc gọi sắp được kết nối, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện. Giọng nói rất quen thuộc, trái tim cô đập lỡ một nhịp, ấn cúp máy.

Cùng với tiếng nước chảy tí tách, cô nghe thấy chị cả nhà họ Nhiếp cất tiếng trêu ghẹo: “Em vừa tới đã tìm em tư ngay được, sao vẫn giống y đúc lúc nhỏ thế.”

Đàm Trinh Tịnh siết chặt điện thoại.

“Người ta nhớ anh Tu Tề mà.” Cô gái nũng nịu: “Chị gái vừa rồi là chị dâu ạ? Nhìn chị ấy quen mắt thật đấy.”

Chị cả nhanh chóng cắt ngang cô ta: “Tiểu Vi, đừng nói bậy!”

Lý Tiểu Vi đóng vòi nước lại, rút tờ giấy ra lau tay, trông thấy biểu cảm căng thẳng của chị cả trong gương, cô ta cất giọng không mấy vui vẻ: “Sự thật là vậy mà, trông chị ấy rất giống chị dâu cũ. Nhiều năm như vậy anh Tu Tề không cưới ai nữa, em còn tưởng anh ấy quên chị dâu cũ rồi rồi.”

Chị cả lạnh mặt kéo cô ta ra khỏi phòng vệ sinh, hạ thấp giọng nói: “Lát nữa em đừng nói bậy trước mặt em ấy. Nếu làm hỏng chuyện của em tư, hậu quả em không gánh vác nổi đâu.”

Hai từ “em ấy” này, đương nhiên là chỉ Đàm Trinh Tịnh.

Lý Tiểu Vi đem lòng cảm mến Nhiếp Tu Tề nhiều năm nay, đương nhiên mọi người đều nhìn ra được. Chị cả đã nói vậy, cô ta cũng chỉ có thể đè nén cơn ghen xuống, chấm dứt đề tài này lại rồi cùng chị cả rời đi.

Phòng vệ sinh rơi vào không khí yên tĩnh.

Cả hai người đều không chú ý đến cửa phòng vệ sinh bị khóa trái, bên trong có người.

Sắc mặt Đàm Trinh Tịnh trắng bệch, toàn thân run rẩy, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói vừa nghe thấy. Như thể có thước phim điện ảnh không ngừng hiện lên trong đầu cô.

“Chị ấy rất giống chị dâu cũ.”

Chị dâu cũ.

Rất giống.

Bấy lâu nay, cô vẫn luôn ôm trong lòng nỗi nghi ngờ, tại sao Nhiếp Tu Tề lại nhìn trúng cô ngay từ lần gặp đầu tiên, để rồi nhất quyết bám lấy, không chịu buông tha cho mình.

Cô tự cảm thấy bản thân không có sức hút mạnh mẽ tới mức có thể khiến anh vừa gặp đã yêu.

Hóa ra… là như vậy.

Anh đã lừa cô, anh vốn không hề yêu cô.

Anh dây dưa với cô chỉ bởi vì khuôn mặt này.

Đàm Trinh Tịnh miễn cưỡng đứng lên, đi đến trước bồn rửa tay và quan sát khuôn mặt chính mình trong gương.

Khuôn mặt trắng nõn, vành mắt đỏ hồng, ánh mắt hoảng hốt.

Quả đúng là nực cười. Nghĩ đến việc bản thân chìm đắm trong lời nói dối của Nhiếp Tu Tề, những lần thỏa hiệp vì anh, và cả cảnh tưởng ở bên nhau trong quá khứ, tất cả chỉ khiến cô cảm thấy máu nóng dâng trào, cơn choáng váng đánh thẳng vào sau gáy.

Đúng lúc này điện thoại rung lên, Đàm Trinh Tịnh cúi xuống, trông thấy cái tên Nhiếp Tu Tề hiện lên trên màn hình.

Cuộc gọi được nhận.

“Bé yêu, vừa rồi em gọi điện thoại cho anh à, có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của anh vẫn ngọt ngào như cũ, còn giọng nói của Đàm Trinh Tịnh thì lạnh đi rất nhiều: “Đám người chị cả đang tìm anh, em định hỏi xem anh đang ở đâu thôi.”

Bên đầu kia điện thoại.

Nhiếp Tu Tề phất tay với trợ lý rồi xoay người đi về phía đại viện.

Trợ lý đến đưa đồ đến nên anh ra ngoài lấy mà thôi.

“Anh đang ở ngoài cửa, đang định quay về.”

“Ừ, anh về đi.” Cô lạnh lùng cúp máy.

Anh nghe ra cảm xúc của Đàm Trinh Tịnh có gì đó không ổn, trái tim khẽ thắt lại, chỉ muốn mau chóng quay trở về bên cạnh cô.

Có người làm khó cô ư? Hay là vì nguyên nhân gì khác? Anh vừa đi vừa suy ngẫm.

Bước vào đại viện, Nhiếp Tu Tề quét mắt nhìn một vòng.

Đám phụ nữ đang nói chuyện ầm ĩ trong phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng Đàm Trinh Tịnh đâu.

“Anh Tu Tề!” Có một cô gái đứng dậy, thân thiết gọi tên anh.

Nhiếp Tu Tề liếc mắt sang, gật đầu đáp lại cô ta rồi hỏi những người khác: “Trinh Tịnh đâu rồi?”

“Lên lầu rồi chăng?”

“Ban nãy thấy cô ấy quay lại, hình như lên lầu rồi.”

Nhiếp Tu Tề xoay người đi lên lầu. Lý Tiểu Vi buồn bực dậm chân, anh Tu Tề lại ngó lơ cô ta, đã nhiều năm vậy anh ấy vẫn đối xử với cô ta lạnh lùng như cũ.

Bọn họ nói “lên lầu”, tức là căn phòng trước đây của Nhiếp Tu Tề, hiện tại mỗi khi anh và Đàm Trinh Tịnh trở về thì sẽ ngủ ở căn phòng này.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên trông thấy tấm chăn phồng lên, Đàm Trinh Tịnh đang nằm đưa lưng về phía anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.