Rắp Tâm Chiếm Đoạt - Nhược Linh

Chương 61: Mayerling



Trong khoảng thời gian sau khi ly hôn, Trương Sướng có tìm đến nhà họ Đàm vài lần, cha mẹ Đàm tỏ thái độ không mấy thân thiện nhưng Trương Sướng vẫn mặt dày xin lỗi bọn họ, nói mình đã biết lỗi và muốn tái hôn với Đàm Trinh Tịnh.

Cha mẹ sợ tâm trạng Đàm Trinh Tịnh bị ảnh hưởng nên không nói cho cô biết việc này, chỉ nghe ngóng xem lý do vì sao thái độ của Trương Sướng lại thay đổi như vậy.

Hóa ra, khoảng thời gian trước Trương Sướng đã làm ra một chuyện mất mặt tại đơn vị, sắp không trụ nổi ở đó được nữa.

Mẹ Đàm nói: “Chẳng phải thằng đó ngoại tình với bạn học cũ của con sao? Mẹ hỏi thăm mới biết, thằng đó không chỉ ngoại tình với một người mà còn dây dưa với cả một nữ đồng nghiệp nữa! Họ Trần, tên là gì ý nhỉ…”

Suy nghĩ một hồi, mẹ Đàm vỗ đầu nói: “Trần Tinh Tinh, đúng rồi, là cái tên này.”

Mặc dù Đàm Trinh Tịnh đã không còn để Trương Sướng trong lòng nữa, nhưng khi nghe được tin tức này, cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên.

“Trương Sướng dụ dỗ được cô đồng nghiệp cùng đơn vị thì ngay lập tức đá bạn học cũ của con. Người ta đương nhiên không vui nên đã tới đơn vị của Trương Sướng quậy phá một trận.”

Bé ba bé tư cùng tề tựu lại một chỗ, cảnh tượng vô cùng náo loạn. May mà Đàm Trinh Tịnh đã ly hôn, nếu không thì cũng bị liên luỵ mất hết mặt mũi.

Trước đây có nhiều người thân và bạn bè không hiểu vì sao Đàm Trinh Tịnh lại ly hôn, hiện tại tất cả đều đã vỡ lẽ.

Báo ứng của Trương Sướng không chỉ có vậy. Sau khi xảy ra chuyện mất mặt tại đơn vị, Trần Tinh Tinh nhanh chóng bị thuyên chuyển, cắt đứt mọi liên lạc với anh ta. Anh ta tìm đủ cách thức để liên lạc với Trần Tinh Tinh nhưng đều bặt vô âm tín, bản thân anh ta thì bị giáng chức liên tục.

Sự vinh quang trước đây không còn nữa, lãnh đạo không còn hòa nhã với anh ta, địa vị của anh ta trong mắt đồng nghiệp cũng tụt dốc không phanh, thậm chí còn không bằng cả ngày trước.

Anh ta không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Khi đã xui xẻo thì ngồi không cũng “dính đạn”, một hôm trên đường về nhà, anh ta bị một đám người trói lại giữa ban ngày ban mặt, sau đó kéo đến nơi hẻo lánh đánh đập, mặc cho anh ta cầu xin thế nào thì đám người đó cũng không tha, cuối cùng anh ta bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, toàn thân không có chỗ nào lành lặn.

May mắn là đám người đó vẫn để lại cho anh ta một mạng, sau cùng anh ta tự mình bò dậy rồi đi mấy chục cây số về nhà.

Đàm Trinh Tịnh thổn thức không thôi, Trương Sướng cũng coi như tự gây họa thì phải tự chịu trách nhiệm.

Có điều, khi nhắc đến người đồng nghiệp nữ đã ngoại tình cùng Trương Sướng, đầu lông mày của cô hơi nhíu lại, không biết vì sao cô cảm thấy cái tên này nghe hơi quen tai. Trần Tinh Tinh… họ Trần ư?

Cô hỏi thêm mấy câu: “Vị thư ký họ Trần đó được điều từ đơn vị nào đến vậy mẹ?”

Mẹ Đàm cũng không biết, nhưng bà nói có thể gọi điện nhờ người quen điều tra.

“Thế thì không cần đâu, con chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.” Đàm Trinh Tịnh lắc đầu.

Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.

Cùng lúc đó, trong thư phòng tại đại viện Bắc Kinh.

Lão tướng quân nhà họ Nhiếp đang vô cùng tức giận, gậy chống gõ lên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề, ngay sau đó là tiếng chất vấn của ông: “Cháu hiện giờ giỏi quá rồi! Dám cho người tới lục soát nhà, rốt cuộc thì cháu muốn làm gì hả?”

Người đang đứng phía đối diện là đứa cháu trai của ông.

Trong mắt lão tướng quân, Nhiếp Tu Tề vốn là người điềm đạm biết kiềm chế, lúc này anh đang cụp mắt trầm tư điều gì đó rồi bất chợt ngước mắt lên nhìn về phía ông nội mình, cất tiếng: “Trong nhà họ Nhiếp có người đã nói gì đó với Trinh Tịnh, cháu phải tìm cho ra kẻ này.”

Tra xét hệ thống camera giám sát trong đại viện chỉ vì mục đích này.

Động thái của anh trong hai ngày gần đây gióng trống khua chiêng, chẳng có ý định giấu diếm, điều này tất nhiên khiến ông cụ không vui, sau khi nghe thấy lời Nhiếp Tu Tề nói thì càng thêm tức giận: "Vì một người phụ nữ mà cháu hành động ngang ngược thế này ư!"

Điều tra người nhà như kẻ địch, trong mắt anh còn có người ông nội này sao? Nếu không phải ông còn sống, có thể khống chế anh một phần thì e rằng Nhiếp Tu Tề còn muốn lật tung cả trời lên.

Đầu lông mày của Nhiếp Tu Tề dãn ra, sau đó nói bằng giọng nhẹ bẫng: "Ông nội, chính ông là người đã dạy cháu phải dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cháu chưa từng quên.”

Lão tướng quân suýt chút nữa tức đến hộc máu, ông không ngờ cháu trai mình lại si tình đến mức này.

"Thôi vậy, con cháu tự có phúc của con cháu." Lão tướng quân phất tay: "Kết quả điều tra được dù có thế nào cũng không cần nói với ông, cháu tự mình xử lý, nhưng không được phép đi quá xa.” Ông cảnh cáo Nhiếp Tu Tề.

Nhiếp Tu Tề thản nhiên gật đầu rồi rời khỏi thư phòng.

Trợ lý gọi điện thoại đến nói có tiến triển mới.

Nhiếp Tu Tề lập tức đi ra cửa gặp trợ lý.

Đàm Trinh Tịnh thừa dịp anh vắng mặt mà trở về Lang Châu, đương nhiên anh biết, nhưng hiện tại anh đang bận điều tra chuyện kia, để cô về nhà nghỉ ngơi cũng tốt.

Trong mấy ngày trở về Lang Châu, Đàm Trinh Tịnh cùng cha mẹ đi ăn, đi dạo phố rồi tới thăm nhà người thân, cuộc sống hàng ngày rất phong phú, phiền não cũng theo đó dần tiêu tan.

Nhân dịp cuối tuần, cô và mẹ Đàm tới trung tâm thương mại mua sắm.

Khi đi tới khu bán quần áo nữ, mẹ Đàm nhìn trúng một chiếc áo khoác có kiểu dáng nhã nhặn, thế là bà cầm áo vào phòng thử đồ, Đàm Trinh Tịnh ở bên ngoài chờ mẹ.

Đang lật cuốn tạp chí để giết thời gian, cô bất chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.

“Cái này ổn đấy, em có muốn thử không?”

"Được, màu sắc trông cũng đẹp..."

Đôi nam nữ cách đó không xa đang vừa nói chuyện vừa chọn quần áo, cảm nhận được ánh mắt của Đàm Trinh Tịnh, người phụ nữ nhìn về phía cô, phát hiện đối phương là Đàm Trinh Tịnh, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, kéo người đàn ông định rời đi.

“Lưu Cầm!”

Đàm Trinh Tịnh đứng dậy gọi tên cô ta rồi mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp.”

Lưu Cầm đi dạo phố cùng chồng, không ngờ lại chạm mặt cô, sắc mặt cô ta sượng trân cất tiếng chào hỏi: "Trinh Tịnh, đã lâu không gặp."

Có chồng ở đây, hơn nữa anh ta không biết chuyện giữa các cô nên Lưu Cầm chỉ đành tỏ vẻ khách sáo.

Đàm Trinh Tịnh cảm thấy sắc mặt Lưu Cầm có gì đó rất lạ nên hỏi thăm vài câu: "Tôi không ngờ cô lại từ chức, hiện cô đang làm gì rồi?"

Không nhắc tới còn đỡ, cô vừa nhắc tới công việc, Lưu Cầm không kiềm chế nổi nỗi oán hận, nói bằng giọng điệu không dễ nghe: "Chồng cô tài cán thế nên tôi đương nhiên phải mất việc rồi. Tôi đâu có bằng cô, muốn đi đâu làm việc cũng được.”

“Chồng tôi? Cô nói Trương Sướng ư?”

Lưu Cầm liếc mắt lườm cô: "Người chồng hiện tại của cô, anh ta đã bảo hiệu trưởng sa thải tôi, cô không biết sao?”

Đàm Trinh Tịnh nghe mà ngây người: "Tôi không biết..."

Chẳng trách Lưu Cầm lại rời đi đột ngột như vậy.

Ngẫm lại thì đây đích thực là thủ đoạn và phong cách làm việc của Nhiếp Tu Tề.

“Cũng do tôi gieo gió gặt bão cả.” Lưu Cầm dặn chồng đi ra xa rồi cảm thán: “Tôi không nên tham lam như vậy, xin lỗi.”

Trên đường về nhà, Đàm Trinh Tịnh nghĩ lại từng chuyện xảy ra trong quá khứ.

Cuộc đối thoại với Lưu Cầm đã dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh cho cô.

Nhiếp Tu Tề quả thực là một người có lòng dạ sâu không thấy đáy. Ngoài chuyện thế thân ra, liệu anh có còn giấu diếm cô điều gì không?

Càng nghĩ cô càng cảm thấy bất an.

Vào thời khắc bước chân vào cửa, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi như thể bị điện giật, sắc mặt lập tức tái nhợt, ngơ ngác ngồi trên sô pha ngẫm nghĩ.

Mẹ Đàm lo không biết con gái bị sao nên lo lắng nắm lấy tay cô.

Một lát sau, con ngươi ngưng trệ của Đàm Trinh Tịnh mới di chuyển, cô nhìn về phía mẹ Đàm rồi cất giọng khản đặc: "Mẹ, mẹ giúp con hỏi thăm một chút, cô gái tên Trần Tinh Tinh kia được điều từ đơn vị nào đến Cục Xây dựng.”

Me Đàm không dám lơ là, vội vàng tìm người quen hỏi thăm.

Mười mấy phút sau có điện thoại gọi đến, mẹ Đàm nhấc máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, bà quay sang nói với cô: "Họ nói cô ta được Thành Ủy điều tới. Trinh Tịnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, con nói mẹ nghe đi, mẹ rất lo cho con.”

Thành Ủy ư?

Đàm Trinh Tịnh cười khổ một tiếng, xem ra suy đoán của cô chính xác rồi, cô không tin lại có chuyện trùng hợp tới như vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.