Rất Khó Không Yêu

Quyển 2 - Chương 7-1



Thời gian vẫn cứ trôi, không bởi vì bất kì ai hay bất kì chuyện gì mà thay đổi.

Miệng vết thương có đau nhức, thù hận có bao sau, thời gian cũng không vì vậy mà dừng lại, nó vẫn cứ tiếp tục trôi, mặc kệ con người có thay đổi ra sao.

Kể cả, Tống Hãn và Vu Giai Thần.

Sau việc cường bạo đó, Vu Giai Thần và hắn vẫn ở cạnh nhau, tất nhiên, không phải là chỗ cũ, mà chính là căn nhà trọ hắn mua gần trường đại học T.

Đương nhiên cô sẽ không nghĩ rằng bởi vì chỗ ở cũ cách trường học khá xa, là do hắn săn sóc cô, mà đó chỉ là do tâm lí biến thái của hắn gần đây muốn giám sát cô mà thôi, cô nguyện ý dọn tới ở cùng hắn, nguyên nhân rất đơn giản, là không muốn hắn làm bẩn nơi cuối cùng thuộc về riêng cô, nhưng mà, hắn đã làm.

Vì vậy, phải hình dung mối quan hệ của hai người thế nào đây?

Quan hệ giữa hai người xa lạ, từ này dường như khá chính xác.

Ban ngày, cô đi học, hắn đi làm, không cùng xuất hiện, buổi tối, hắn ôm cô vào trong ngực, mặc kệ cô đồng ý hay không, chỉ cần hắn muốn, sự tra tấn về thể xác nhất định không tránh khỏi.

Lúc ban đầu cô còn không cam lòng giãy dụa, mấy lần sau, cô hoàn toàn hiểu rõ những... phản kháng kia chỉ là uổng công vô ích, thân thể của cô bài xích hắn, mỗi lần hắn thân mật với cô, cô sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng đây không phải là do sinh lí, mà là do tâm lí, cho nên phản ứng này, hoàn toàn chọc tức hắn.

hắn là một kẻ đáng sợ, cô càng buồn nôn, hắn lại càng làm hung ác hơn, thời gian trôi qua, thân thể cô đã... chết lặng.

sẽ không vì hắn tới gần mà toàn thân cứng ngắc đến mức không thể nhúc nhích, không vì đụng chạm của hắn mà nổi da gà. cô buông tha, buông tha cho thân thể của mình, hắn muốn, thì cứ cho hắn là được rồi, chỉ cần cô không phản ứng. Nhưng mặc dù là quyết định như vậy, cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc cô giống như cá chết nằm trên giường mặc hắn muốn làm gì thì làm, hắn lại đặc biệt kiên nhẫn, hôn môi, vuốt ve, đáng sợ là hắn vô cùng hiểu rõcơ thể cô, biết rõ hôn vào đâu chạm vào đâu, cô sẽ run rẩy, sẽ có phản ứng. Cho nên cô lãnh đạm không được tới mười phút, đã bị hắn làm cho thở hổn hển, rên rỉ, chất lỏng ấm áp tuôn ra đợi hắn đi vào, hắn lại giống như chơi đùa, không chịu cho cô được sảng khoái.

hắn muốn cô phải cầu xin hắn, cô biết rõ, nhưng mà mỗi lần cho dù bị dục vọng giày vò đến chết đi sống lại, dù cắn nát bờ môi, cô cũng không cầu xin hắn.

cô bướng bỉnh, quật cường như vậy luôn khiến hắn tức giận, sau đó lại thẳng tay tra tấn cô hơn, mỗi đêm như vậy, quả thật khiến người ta sợ run.

Cứ như vậy, một năm mới lại sắp đến.

Giao thừa năm nay, sẽ đón ở bên anh.

thật ra cô không phải là thích nước anh, quốc gia này phần lớn là mưa, bụi bẩn đầy trời, mùa đông thì lạnh, ngay cả tâm trạng cũng chán nản.

Sau khi Tống Hãn trở về anh, phần lớn thời gian đều ở phòng nghiên cứu.

Mà cô, đối với nơi này vô cùng quen thuộc, không có hứng thú dạo chơi bốn phía. Bên ngoài là mưa gió rét thấu xương, cô tình nguyện ngồi ở trong phòng bên cạnh lò sưởi, nhìn ngọn lửa đang nổi lên, nghĩ tới tâm sự trong lòng mình.

Hôm nay cũng thế, trong tay cầm một quyển tạp chí, nhìn ngọn lửa trong lò sưởi bên tường, cô lại lâm vào bên trong suy nghĩ của mình.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô thậm chí còn hoảng sợ.

trên màn hình hiện ra một gương mặt lạ lẫm, cô cẩn thận nhìn và hỏi, "Xin hỏi tìm ai?"

"Tôi tìm cô, Vu Giai Thần." Đây rõ ràng là gương mặt của người phương Tây, lại có thể nói tiếng Châu Á chuẩn như vậy, quan trọng nhất là hắn lại gọi tên của cô, thật kì quái.

"Tôi không biết anh."

"Tôi là bạn của Hãn, Lôi Á Lực."

"À." Vậy không có chút liên quan gì tới cô, cô trực tiếp bỏ qua người này. Có một câu nói cho tới giờ không hề sai "vật họp theo loài". Bạn của Tống Hãn, cũng cố chấp như hắn, vô cùng kiên nhẫn ở bên ngoài bấm chuông cửa, khiến cô không có cách nào yên tĩnh.

"Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi không biết anh!"

"Tôi là bạn thân nhất của Hãn, cũng là người hiểu cậu ấy nhất, lí do này, không đủ hấp dẫn cô?

cô trầm mặc trọn vẹn một phút đồng hồ, sau đó mở cửa.

cô đã nghe qua tên của anh ta, lúc đó Tống Hãn nói qua, cũng biết bọn họ là bạn thân, cho nên, cô mới để anh ta vào.

Người đàn ông dáng vẻ cao lớn, ngũ quan sắc nét, mái tóc màu nâu đậm, lông mày rậm, đôi mắt xanh thẳm, còn có nụ cười luôn treo trên môi, toàn bộ đều chứng tỏ hắn làm một người đàn ông vô cùng quyến rũ, hơn nữa, hắn còn biết rõ sức quyến rũ của mình, cho nên vô cùng thoải mái mà biểuhiện.

"Chào buổi trưa, Vu tiểu thư."

"anh tới có chuyện gì?" đã là bạn của hắn, cô cũng không cần quá khách khí.

"Ái chà, cô như vậy là không đúng rồi." hắn thở dài lắc đầu, "Bạn của chồng tới nhà thì là khách, nói thế nào, cô cũng nên mời tôi uống một chén hồng trà mới đúng."

cô hít một hơi thật sâu, quay người vào phòng bếp rót trà. Dù sao cũng là trà túi lọc, không tốn bao nhiêu sức lực.

hắn cầm chén chân vẫn chưa bước vào cửa, mày nhíu lại: "Đồ như vậy, mà Hãn cũng để trong nhà?" Vài phần ghét bỏ buông xuống.

Đó là cô dạo siêu thị mua về đấy. Thích uống thì uống, không thì thôi cấp bậc lễ nghĩa cô đã làm đủ, Vu Giai Thần đi tới bên cạnh lò sưởi ngồi xuống, tiếp tục nhìn ngọn lửa cháy mà ngẩn người.

Lôi Á Lực nhìn cô gái trầm mặc đang ngồi bên lò sưởi, gương mặt đặc trưng của phụ nữ phương Đông, dáng vẻ yên tĩnh, mày hơi nhíu, màng chút bi thương lại thần bí, khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày khiến nó giãn ra, đồng thời không tự chủ mà muốn đối xử tốt với cô, chỉ mong nhìn thấy cô cười vui vẻ.

Lúc vừa nhìn thấy cô, hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao bạn tốt lại chấp nhất đến vậy.

Ánh mắt của hắn vô lễ trực tiếp nhìn chăm chú khiến người khác muốn bỏ qua cũng khó khăn! Vu Giai Thần nghiêng đầu, vẻ mặt cao ngạo nhìn hắn, "anh không biết nhìn chằm chằm vào một cô gái như vậy, là vô cùng bất lịch sự ư?

Phụ nữ chính là một hợp thể đầy mâu thuẫn, môi hắn nở ra nụ cười đầy thâm ý, "thật xin lỗi, tôi quá tò mò rồi." Đương nhiên là tò mò, mỗi lần hắncũng chỉ được nhìn qua màn hình, rốt cuộc bây giờ được cũng được chứng kiến.

"cô cũng có chút hấp dẫn." Ngón trỏ hắn khẽ cong, yên lặng nhìn cô.

cô coi như không nghe thấy, "Tống Hãn buổi tối mới về." Từ khi qua anh hắn đi sớm về trễ, ngoại trừ ban đêm tràn ngập kích tình, bọn họ cũng chẳngnói lời nào, tuy nhiên lúc ở Đài Loan, đối thoại của hai người cũng ít tới mức thương cảm.

hắn không phải người hay nói, cô lại không muốn để ý đến hắn, cho nên chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, ngoại trừ trên giường, trên căn bản là mộtphòng yên tĩnh.

Lôi Á Lực nghiêng đầu nhíu mày, cô nói câu kia ý là, hắn có gì thì nói nhanh, không thì mau rời đi? Á, thật là một cô gái thẳng thắn, hắn sờ sờ cằm, suy nghĩ sâu xa nói, "Tôi là tới tìm cô, Vu tiểu thư."

cô và hắn quen thân lắm sao? Vu Giai Thần trực tiếp hừ mũi coi thường.

"cô không phải muốn rời khỏi Hãn sao?" hắn mỉm cười, vô hại lại chân thành nói. "Tôi có biện pháp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.