Ở ngay trong đám người, có mấy tên côn đồ nhích lại gần từ sau lưng cô, một trong những tên đó chế trụ cánh tay cô, lấy giao trang trí ngầm đe dọa cô, “Đi từ từ, không được la, lấy tiền trong túi cô ra...”
Cô sợ hết hồn, phát hiện tên côn đồ này không phải một mình, mà một đám ước chừng mười mấy người, bọn chúng che chở lẫn nhau, vây quanh cô, tốc độ di chuyển giống như cô, vả lại vẻ mặt nói chuyện với nhau rất tự nhiên, căn bản người bình thường không nhìn ra, còn tưởng rằng cô quen biết với bọn chúng.
“Tốt nhất các người mau cút ngay, nếu không đợi một chút bạn trai tôi sẽ tới, anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người đâu!” Quý Tiểu Ba thử hù dọa ngăn cản bọn chúng, trong lòng rất hồi hộp, dõi mắt nhìn đi nhìn lại cũng không có một nửa người quen đi qua, hơn nữa trong phố Náo rất đông người, cho dù cô muốn chạy cũng không chạy nhanh được.
“Bớt nói nhảm đi! Bọn tao nhìn mày đã lâu rồi, mày chỉ đến một mình!” Tên côn đồ đoán được lời nói dối của cô, dao trang trí đã chống bên hông cô rồi.
Quý Tiểu Ba không muốn khuất phục, làm bộ muốn móc ví tiền tron túi đeo lưng, thừa dịp tên côn đồ không chú ý, lập tức chạy vào một tiệm bánh bao. Trong lúc vội vàng, cô đụng phải một người đang đi từ tiệm bánh bao ra, vừa nhấc mắt, là ông chủ quần áo và trang sức Đại Ưng.
“Là anh?”
“Là cô?” Huông Ưng Kiệt ổn định cái đầu bị cô gái hấp tấp đụng phải, phát hiện cô chính là cô gái dễ thương kia. “Vẻ mặt làm sao lại sợ hãi như vậy?” Anh lại gặp được cô rồi.
“Có một đám côn đồ.....” Cả người cô phát run chỉ về sau lưng, đám côn đồ kia đã lẫn vào trong đám người, bọn chúng không có đuổi theo, mà là tùy thời cơ hành động, càng làm cô sợ hãi hơn.
Huống Ưng Kiệt biết tình huống gì rồi, anh nghe nói gần đây vào buổi tối thường xuyên có một đám côn đồ tới lui ở phố Náo, lẫn trong đám người chuyên tìm nữ sinh đi lại một mình mà xuống tay, nhất định là cô đã gặp bọn chúng rồi.
“Đừng sợ, tôi sẽ giúp cô.”
Anh lại muốn giúp cô? Chẳng lẽ anh không ghi hận với cô sao? Quý Tiểu Ba khó tin hỏi: “Anh muốn giúp tôi báo cảnh sát sao?”
“Cảnh sát đã tăng cường tuần tra rồi, chỉ cần gọi một cú đến bọn họ rằng có tội phạm thật, bọn họ sẽ tới rất nhanh. Quan trọng nhất là, cô có thể an toàn về nhà, tôi cùng đi với cô ra khỏi phố Náo.” Huống Ưng Kiệt nói.
Tốt như vậy? “Được rồi, làm phiền anh rồi, tôi mới lừa bọn chúng nói là tôi đi cùng với bạn trai...” Quý Tiểu Ba nói một câu dài như vậy, mới phát hiện hình như cô nói sai cái gì rồi.
Huống Ưng Kiệt nhịn cười, “Vậy thì giả vờ tôi là bạn trai của cô đi.”
Cô không có kế nào khả thi, chỉ có thể đồng ý thôi.
Anh cũng thật che chở cho cô, đi ra ngòai cùng với cô.
Đi theo bên cạnh anh, Quý Tiểu Ba an tâm không ít. Thân hình cao lớn của anh làm cô cảm thấy rất an toàn, hơn nữa rất có tác phong quân tử, bàn tay nhẹ đỡ trên vai cô, giống như người bảo vệ của cô.
Huống Ưng Kiệt một mạch bồi cô đến con đường lớn.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây, con người anh thật tốt.” Cô nhanh chóng cảm ơn với anh.
“Lần này tôi đổi thành người tốt rồi sao? Trong lòng không phải nói tôi có bệnh nữa hả?” Anh cúi đầu nhìn cô.
“Thật xin lỗi...” Quý Tiểu Ba cười khổ.
“Quên đi, thật ra thì cô rất dễ thương.” Anh cười rực rỡ, vốn là cho rằng cô có chút nghịch ngợm, kỳ thật chẳng qua là một cô gái vô hại, khi cô sợ hãi mà đâm vào ngực anh, ý muốn bảo vệ cô lập tức bị kích thích. Anh muốn giúp cô là phát ra từ tận đáy lòng.
Cô đỏ mặt. Anh còn nói cô dễ thương, trong mắt anh cô thật sự dễ thương sao? Anh mới đẹp trai chứ! Tốt bụng đi theo cô một đoạn đường dài như vậy làm cho ấn tượng của cô đối với anh hoàn toàn thay đổi.
“Cô tên gì?”
“Quý Tiểu Ba, còn anh?”
“Huống Ưng Kiệt.”
Cũng gọi là Đại Ưng, cô từng nghe bạn chơi bóng chung với anh gọi anh như vậy.
“Muốn tôi tiễn thêm một đoạn đường nữa không?” Huống Ưng Kiệt chủ động hỏi cô.
“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.” Tiễn cô thêm nữa, chẳng phải anh sẽ biết cô ở gần công viên hay sao, còn lén nhìn anh chơi bóng.
“Hôm nào mời cô ăn gì nhé.” Anh nhìn ánh mắt xinh đẹp của cô nói.
“Phải là tôi mời mới đúng.” Cô cũng nhìn anh, tim đập rộn lên.
“Muốn cảm ơn tôi?”
“Ừ!”
“Không cần đâu, nhấc tay một cái mà thôi.”
Cô rất có hảo cảm với anh, thật ra thì con người của anh thật sự rất tốt. “Tại sao anh ở tiệm bánh bao?”
“Đúng lúc tiệm bánh bao kia là của nhà bạn tôi mở.” Anh nói.
Cô cười, nhắc nhở mình nên đi, nhưng lại muốn nói với anh một câu nữa. “May mà gặp được anh.”
“Gặp được cô tôi cũng rất vui.” Anh cũng đứng ở chỗ đó, còn muốn hỏi cô một câu, “Cô có bạn trai thật rồi hả?”
“Không có.”
Thật tốt quá! Anh nghĩ trong lòng.
“Vậy...anh có bạn gái chưa?”
“Không có.”
Cô rất thích đáp án này. “Đó...vậy, tôi về nhà đây.”
“Ừm.”
“Tạm biệt.” Cô nói.
“Tạm biệt.” Anh cũng tự nhiên mà nói.
Quý Tiểu Ba xoay người, trái tim bùm bùm nhảy loạn, hai gò má thật nóng, quay đầu lại liếc nhìn anh, anh còn đứng ở nơi đó nhìn cô.
Cô vẫy tay với anh một cái, anh cũng vẫy tay.
Cô bước nhanh qua đường, đi về nhà, lòng ấm áp, trong đầu suy nghĩ mỗi câu nói của anh, còn có vẻ mặt lúc anh nói chuyện.
Ánh mắt của Huống Ưng Kiệt đuổi theo bóng dáng xinh đẹp của cô, trong lòng ấm áp, có một loại kích động muốn đuổi theo cô, đã rất lâu rồi anh không có loại cảm giác này.
Nếu có thể gặp lại cô, anh muốn hỏi cô có bằng lòng kết giao bạn bè với anh hay không...
Không phải là bạn bè bình thường mà là bạn bè trai gái.