Đêm nay cả người Triệu Đông Sanh sảng khoái, ngủ một giấc đến mười giờ sáng, chuyện thứ nhất khi mở mắt là mò người nằm bên cạnh, không thấy – cái người tối hôm qua bị y lăn qua lộn lại thao hơn nửa đêm không thấy đâu!
Triệu Đông Sanh ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Điềm, vừa thông liền rống, ” Em đi đâu!”
Đầu bên kia điện thoại Nguyễn Điềm nhỏ giọng nói, ” Tôi đi mua ít đồ.”
” Mua cái gì thần bí a.” Triệu Đông Sanh cau mày, ” Thuốc tránh thai?”
” Anh… bệnh thần kinh!”
Triệu Đông Sanh để điện thoại xuống, hơi híp mắt lại, được đó, dám cúp máy.
Đợi gần nửa giờ người mới trở về.
Triệu Đông Sanh ngồi trên ghế salông, nghiêm mặt nhìn Nguyễn Điềm, ” Mua cái gì?”
Nguyễn Điềm chậm rãi đến gần, cho y xem bữa sáng cầm trên tay, ” Sữa đậu lành cùng bánh quẩy, còn có bánh bao, anh ăn không?”
” Không ăn!”
” Vậy tôi tự ăn.”
Nguyễn Điềm chống bàn trà chậm rãi quỳ trên thảm trải sàn, cắm ống hút uống một hớp sữa đậu nành, cầm một cái bánh quẩy, cắn một miếng, thấy Triệu Đông Sanh cau mày nhìn hắn chằm chằm, Nguyễn Điềm dừng lại, đưa một cái bánh quẩy mới cho Triệu Đông Sanh, ” Ăn rất ngon.”
Triệu Đông Sanh nhận lấy, ghét bỏ mà ăn một miếng, vừa ăn vừa mắng, ” Em là không có đầu óc sao? Trong quán này cũng có phòng ăn, gọi điện là có, còn chạy ra ngoài mua, toàn đồ chiên dầu…” Nguyễn Điềm thật sự không nghĩ tới Triệu Đông Sanh sẽ ăn, có điểm khó tin, nhanh nhẹn lấy cái bánh quẩy khác, lại bị Triệu Đông Sanh đẩy tay ra, ” Uống sữa đậu nành!”
Nguyễn Điềm lại vươn tay hướng đến cái bánh bao thịt, Triệu Đông Sanh tay nhanh mắt lẹ, kéo túi bánh bao lại, thủ tiêu mấy cái bánh quẩy, sau đó ăn đến bánh bao, không quên trừng Nguyễn Điềm, ” Em còn muốn quỳ đến khi nào? Bình thân!” Xoa xoa tay, lấy cái đệm lót thả bên cạnh, vỗ vỗ hai cái, ” Ngồi ở đây!”
Nguyễn Điềm tiến lên, ngồi xuống.
Triệu Đông Sanh nhét sữa đậu nành vào tay hắn, cắn bánh bao, ” Khó ăn muốn chết, em sáng sớm là đi mua mấy cái này hả?”
Nguyễn Điềm uống hết sữa đậu nành, đem cốc rỗng ném vào trong thùng rác, từ trong túi lấy ra mấy cái hộp. Triệu Đông Sanh vừa nhìn, là hộp mỡ bôi vết thương và bông băng.
Triệu Đông Sanh gian nan nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng, vỗ ngực, hỏi, ” Mua mấy cái này làm gì?”
Nguyễn Điềm nói, ” Cho anh.”
Đầu Triệu Đông Sanh hiện lên mấy dấu chấm hỏi, ” Cho tôi làm gì?”
Nguyễn Điềm chỉ chỉ lưng y, ” Lúc sáng tôi tỉnh lại nhìn thấy, mấy vết cào rất nặng, còn chảy máu.” Lại chỉ mặt y, ” Nơi này nữa.”
Triệu Đông Sanh sửng sốt nửa ngày mới lên tiếng, ” Thế nên em mới đi mua cái này? Con mẹ nó em có phải bị thần kinh không a, có mấy vết cào, còn phải thế? Em cho rằng ai cũng giống như em, đàn bà hề hề, bị thương có tẹo liền… Ai! Em làm gì!” Triệu Đông Sanh cấp tốc nhặt mấy cái hộp trong thùng rác ra, liếc Nguyễn Điềm, giọng nói bất giác cao mấy quãng, ” Vứt cái gì mà vứt, không cần tiền a.”
Nguyễn Điềm đứng lên, ” Tôi đi làm.”
Triệu Đông Sanh nắm lấy tay hắn, kéo trở về, Nguyễn Điềm ra sức giãy dụa, Triệu Đông Sanh đơn giản ấn hắn ngồi lên chân mình, ” Tính khí còn không nhỏ.” Nguyễn Điềm cau mày uốn éo tới lui trên đùi y, Triệu Đông Sanh thấy hắn ngồi không thoải mái, lúc này mới buông tay ra, vỗ trên eo hắn một cái, ” Đến, bôi thuốc cho tôi.”
Thời điểm Nguyễn Điềm nhìn kĩ một lần nữa, thật là đáng sợ, trời mới biết lúc đó hắn dùng bao nhiêu khí lực, toàn bộ lưng của Triệu Đông Sanh không còn chỗ nào hoàn hảo.
Cuối cùng Nguyễn Điềm thấm một ít thuốc sát trùng lên bông bôi vào vết thương, đỏ mặt nhỏ giọng nói, ” Anh sau này… không thô lỗ như vậy, tôi sẽ không cào anh.”
Triệu Đông Sanh hừ lạnh, ” Còn muốn cào tôi, nhìn tay em!”
” Tôi thấy rồi, cám ơn anh giúp tôi cắt móng tay.” Nguyễn Điềm định bôi một chút lên mặt Triệu Đông Sanh, bị y không chút do dự ngăn cản, ” Em nhìn rõ ràng một chút, không chảy máu, không cho bôi.”
Bôi trên lưng đã đủ thần kinh, còn định bôi trên mặt y nữa, không có cửa!
Vừa vặn lúc này có người nhấn chuông cửa, Triệu Đông Sanh nhanh chóng đẩy hắn ra mở cửa, ” Đi mở cửa, bữa sáng của em.”
Lúc này Nguyễn Điềm mới dừng bôi thuốc, đứng dậy, lại bị Triệu Đông Sanh đè xuống, ” Thôi, em đừng động, tôi đi.”
Uống một bát canh bí đỏ vào bụng, Nguyễn Điềm hài lòng, ngồi một lát rồi đứng lên, ” Tôi đi làm.”
Đi làm, đi cái gì mà đi, Triệu Đông Sanh thiếu kiên nhẫn, ” Ngày hôm nay không phải đi làm.”
” Tại sao?”
” Ông chủ cao hứng cho em nghỉ.”
Nguyễn Điềm ngồi trở lại, nhìn nhìn vết cào trên mặt Triệu Đông Sanh, ” Tôi không sao, không ảnh hưởng đến công việc.”
Triệu Đông Sanh vốn đang chột dạ, vừa nghe lời này liền bùng nổ, ” Con mẹ nó em thì có thể có việc gì! Kỹ thuật của lão tử rất tốt!”
Nguyễn Điềm cúi đầu mắt trợn trắng, ” Muốn điểm mặt…”
” Em nói cái gì?”
” Tôi nói anh thật dũng mãnh.”
Đề tài này mà tiếp tục nữa sẽ nguy hiểm, dù sao quan hệ đến việc tôn nghiêm đàn ông, Triệu Đông Sanh biết mình như thế nào, không vấn đề làm nhiều rồi sẽ dũng mãnh thôi, mặt nghiêm túc nói sang chuyện khác, ” Vừa nãy gọi điện cho em, em ở bên kia lén lén lút lút làm gì?”
Nguyễn Điềm không nghĩ tới y sẽ hỏi cái này, một lúc sau mới thấp giọng nói, ” Gặp phải người quen, không muốn chào hỏi, nên…. trốn đi.”
Triệu Đông Sanh chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ lại nhận được câu trả lời này, nhất thời tâm lý có chút sảng khoái, ” Ngày hôm qua không phải em hỏi tôi có bạn gái chưa hay sao?”
” Hả?”
” Tôi không có bạn gái, vì tôi là gay.”
Nguyễn Điềm cúi đầu vân vê ngón tay, “…. Nha.”
” Chớ khẩn trương, tôi cũng không thích em, tôi chỉ nghĩ nói cho em, không quản em trai tôi nói với em cái gì, sau này trước mặt tôi không được nói đến nữ…. Này! Em đi đâu?”
” Đi làm!”
Dứt lời đẩy cửa đi.
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
” Trịnh Tuân, tôi hỏi cậu một việc.”
” Cậu cuối cùng cũng chịu hỏi.” Trịnh Tuân nhìn chằm chằm vào màn hình ipad, đầu không ngẩng lên lấy một chút, ” Ấp ủ đủ lâu a.”
Triệu Đông Sanh duỗi tay, dập thuốc vào gạt tàn, ” Lúc Hà Thắng mới đem cậu đuổi tới tay kia…”
Trịnh Tuân không vội vã, tiếp tục đi đào bảo tàng.
Triệu Đông Sanh im lặng hai phút rồi nói, ” Tôi muốn hỏi là, sau khi ngủ với cậu thái độ Hà Thắng có chuyển biến gì không?”
Trịnh Tuân vào mấy trang mua sắm, mạn bất kinh tâm nói, ” Có a, chuyển biến rất rõ ràng.”
” Có phải là trước đây cẩn thận thì giờ không cẩn thận, còn hung ác với cậu, thậm chí mắng cậu, đẩy cửa gì gì.”
Trịnh Tuân cho y một ánh mắt ý vị thâm tường.
Triệu Đông Sanh bình tĩnh, ” Tôi là đang lấy ví dụ.”
Trịnh Tuân nói, ” Chuyển biến của Hà Thắng là, đối với tôi càng ôn nhu săn sóc hơn trước đây.”
Triệu Đông Sanh “……”
Lúc này chuông điện thoại vang, Trịnh Tuân đặt ipad sang một bên, nghiêng người cầm điện thoại trên khay trà.
Triệu Đông Sanh vô tình liếc mắt, bị mấy bức hình trong ipad làm kinh hãi.
” …. Được, bảy giờ rưỡi anh đi đón em.” Trịnh Tuân tắt máy, quay đầu thấy Triệu Đông Sanh đang cầm ipad, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu, Trịnh Tuân nhíu mày, ” Có hứng thú?”
” Tàm tạm.” Vẻ mặt Triệu Đông Sanh thành thật, ” Cái này người hầu gái…. Áo lót, còn mang sợi nơ con bướm, không phải để nữ nhân mặc sao? Cậu mua thứ này cho ai? Hà Thắng biết không?”
” Không biết.”
” Cậu không muốn sống nữa?”
” Hắn đương nhiên không biết, vì hôm nay là sinh nhật hắn.” Trịnh Tuân mỉm cười, ” Tôi muốn cho hắn kinh hỉ.”
Triệu Đông Sanh “……”
Thế giới gay này thật đặc sắc!
Triệu Đông Sanh tối tăm ghi nhớ tên trang web.
Lái xe về nhà, vào cửa không ai ra đón, Triệu Đông Sanh cau có, tên mặt trắng nhỏ này thật không có lương tâm, xuống giường liền trở mặt không quen.
Toàn bộ trong quá trình ăn cơm, Nguyễn Điềm một câu cũng không nói, ngược lại Triệu Phùng nói không ít, ” Anh, em nghe Nguyễn Điềm nói anh có người thích rồi.”
” Dáng dấp như thế nào? Tóc dài hay tóc ngắn? Da dẻ có trắng không? Nhà cô gái đó ở đâu, bản địa sao?”
” Anh nói chuyện đi, tại sao vậy, lần trước hỏi anh có bạn gái chưa anh bảo không có, hỏi anh có đang thích nữ nhân nào không anh cũng nói không, hại em nghĩ tính hướng của anh có vấn đề, anh tuyệt đối không được học theo Hứa Thành, hắn thích nam nhân nha!”
Nguyễn Điềm cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Triệu Đông Sanh liếc hắn một cái, gắp thịt cho Triệu Phùng. Triệu Phùng lấy đũa đâm đâm, nghiêm mặt, ” Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em.”
” Rất dễ nhìn, tóc ngắn, da trắng, người địa phương.” Triệu Đông Sanh cũng gắp cho Nguyễn Điềm một miếng thịt, hỏi Triệu Phùng, ” Còn vấn đề gì muốn hỏi không?”
” Không vấn đề không vấn đề! Em thích da trắng, bạn gái hồi cấp ba của anh quá đen, em đến bây giờ còn nhớ kĩ, rất xấu, không xứng với anh!” Triệu Phùng kích động, ” Yêu thì liền theo đuổi a, cố gắng lên!”
Nguyễn Điềm gắp thịt trong bát lên, liếc nhìn, ném lên bàn.
” Em đừng để tâm mấy chuyện đó nữa, ăn cơm đi.” Triệu Đông Sanh múc cho Triệu Phùng chén canh, tiện thể cũng múc luôn cho Nguyễn Điềm một chén.
Triệu Phùng uống một ngụm canh nói, ” Em sao có thể không quan tâm, anh đã ba mươi rồi!”
Triệu Đông Sanh dở khóc dở cười, ” Anh mới hai bảy thôi.”
” Làm tròn không phải ba mươi sao, thời gian trôi rất nhanh, lại nói phải có quá trình theo đuổi, anh cũng không thể vừa mở miệng liền bắt người ta gả cho anh, cho dù đối phương nguyện ý anh cũng không được như vậy, vạn nhất tính cách không hợp thì làm sao đây, trước tiên nói chuyện yêu đương, gặp gia trưởng, mới đi đến hôn nhân…”
Triệu Đông Sanh để đũa xuống, ” Anh no rồi.” Chỉ chỉ Nguyễn Điềm, nói với Triệu Phùng, ” Anh dẫn hắn ra ngoài một chuyến, có chút việc giao cho hắn làm.”
Nguyễn Điềm không vui, ” Còn chưa đến thời gian tan tầm.”
Triệu Phùng thấy hắn như vậy, cũng không quá tình nguyện, ” Trong nhà này anh tôi là lớn nhất, mọi chuyện do anh ấy định đoạt, nói lên là lên nói xuống là xuống, anh ấy bảo cậu làm gì thì lập tức làm, hiểu không?”
Nguyễn Điềm ” Ồ.”
Triệu Phùng đặt đũa, ” Không cho ồ nha!”
Triệu Đông Sanh đứng lên, ” Đi thôi.”
Nguyễn Điềm đóng cửa xe, nghe Triệu Đông Sanh ở bên cạnh hỏi, ” Ai cho em nói như vậy?”
” Em kêu đấy là ăn ngay nói thật? Thời điểm nào tôi nói yêu thích nữ nhân?”
” Anh có người thích, cái này không sai đi? Tôi cũng không thể nói với em trai anh là anh gay, anh cũng không nên gạt cậu ấy.”
Triệu Đông Sanh nửa ngày mới nghẹn gia một câu, ” Tôi không phải.”
” Không phải cái gì, không phải gay? Vậy anh thích nam nhân?”
Triệu Đông sanh cảm thấy chính mình cũng hồ đồ rồi, buồn bực nói, ” Chuyện này không liên quan đến em!”
” Xem anh làm thế nào, không liên quan tới tôi là tốt nhất.”
” Tôi làm sao làm? Tôi con mẹ nó liền làm em!” Phát hiện nói thêm sẽ lộ hết, đổi giọng, ” Tôi mấy ngày nay chỉ làm em, sau đó…. sau đó cũng chỉ làm em!”
Nguyễn Điềm nói, ” Tôi không muốn.”
Triệu Đông Sanh, ” Quản em có nguyện ý hay không, trước khi người tôi yêu chấp nhận tôi, em phải làm với tôi!”
” Không muốn.” Nguyễn Điềm cau mày, ” Kĩ thuật của anh không tốt.”
Triệ Đông Sanh giận, ” Con mẹ nó em bảo kỹ thuật của ai không tốt? Không tốt mà có thể làm em đến bắn?”
Nguyễn Điềm đỏ mặt, ” Anh bệnh thần kinh!”
Triệu Đông Sanh cũng cảm thấy hai người ngoài miệng cãi đi cãi lại đúng là thần kinh, vì vậy nhanh chóng ôm lấy người, sờ sờ ngực, bóp bóp cái mông, ” Tối hôm qua không phải em cũng hưởng thụ sao, ngược lại em cũng không có bạn trai, hai ta trước tiên làm bạn tình vậy.”
Nguyễn Điềm tát móng vuốt cùa y xuống, ” Cái gì gọi là trước tiên như vậy, đương bạn tình?” Không chờ Triệu Đông Sanh trả lời, gật đầu nói, ” Cũng được, anh có người thích, tôi cũng có người thích, thật phù hợp.”
Triệu Đông Sanh đen mặt, muốn làm nổ cả ô tô, ” Con mẹ nó em có người thích từ bao giờ?!”
Mặt Nguyễn Điềm nhẹ như mây gió, ” Chuyện này không liên quan đến anh.”
Triệu Đông Sanh đẩy hắn ra, hút thuốc, nửa ngày không nói chuyện.
Nguyễn Điềm không nhịn được, nói, ” Này có muốn làm bạn tình hay không a, nói một câu.”
Triệu Đông Sanh hút xong hai điếu thuốc lá, lúc này mới có sức nói chuyện, ” Được.”
” Nếu là bạn tình, thì đó chính là việc anh tình tôi nguyện, tôi sẽ không lấy tiền của anh, có yêu cầu gì cứ liên hệ với tôi.”
Triệu Đông Sanh cau mày, ” Cái gì mà em lại không lấy tiền của tôi, tối qua tôi nói cho em tiền sao? Không có! Tối hôm qua chính là em nói em tình nguyện!”
Nguyễn Điềm không quản y rối rắm cái gì, giọng nói trước sau như một, ” Vậy lương gấp ba kia là cái gì?”
” Tiền thưởng!”
Tâm lý Nguyễn Điềm thoải mái hơn nhiều, trong mắt có ý cười, ” Không phải muốn tôi đi làm cái gì sao, chuyện gì?”
Triệu Đông Sanh không lên tiếng, lái xe đi.
Đến nơi, Nguyễn Điềm nhìn xung quanh một chút, ngữ khí không xác định nói, ” Mua sắm?”