Cô dỏng tai nghe ngóng, Phi Thiếu đứng phía ngoài dường như cũng cảm thấy phong cảnh ở ban công rất đẹp nên quyết định đứng đó tắm ánh trăng.
Phen này đúng là ngượng thật… Phải đợi lát nữa mới được bật đèn, nếu không thì khác gì thò đuôi hồ ly…
Nhưng mà cũng không đúng, thực ra khi nãy cô và anh còn ngồi ở ban công cơ mà, sao tự nhiên anh lại bế cô vào phòng, thế chẳng phải giống hai người đang làm chuyện xấu sao?
“Còn muốn nghe anh hát không?” Mạc Thanh Thành không vội bật đèn, anh nằm xuống cạnh cô, thì thầm hỏi.
“Suỵt!” Lần này đến lượt cô ngăn anh nói. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị người khác nghe thấy đó!
Toàn bộ sự chú ý của cô đều để ở ngoài ban công. Mạc Thanh Thành giơ tay kéo cô lại gần mình, tiếp tục công việc còn dang dở. Cuối cùng cô bắt đầu thở hổn hển, đầu óc mơ màng, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Sau cả đêm ngồi trên máy bay, rồi tiếp theo là cả ngày đi theo lịch trình, giờ cô thực sự muốn nhắm mắt ngủ một lát.
Căn phòng mờ tối, tuy vẫn văng vẳng vọng lại âm thanh huyên náo bên ngoài và cả tiếng cười thỉnh thoảng lại vang lên của Phi Thiếu, dường như còn có ai đó đã trở về, họ đang tán gẫu gì đó nhưng cô vẫn không thể chiến thắng được sự mệt nhọc… Thế là, cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, cô đột ngột tỉnh dậy.
Không khí trong phòng rất trong lành vì có gió biển thổi vào. Cô bật dậy, nhìn thấy đại nhân và Tuyệt Mỹ đang ngồi ở ban công từ tấm rèm cửa đang không ngừng cuốn lên rồi lại rủ xuống, dường như họ vừa ăn sáng vừa trò chuyện.
Cô ngủ ở đây suốt đêm thật ư? (⊙ o ⊙)… Còn Canh Tiểu Hạnh thì sao?
Cô vội vàng bò xuống giường, vẫn mặc bộ quần áo tối qua, khẽ khàng thò đầu ra khỏi cửa ban công đang hé mở, nhìn bốn phía, dường như chỉ còn hai người họ.
“Tỉnh rồi à?” Mạc Thanh Thành nghe thấy động tĩnh nhưng không quay đầu lại.
“Ừm! Ừm… Em về phòng đánh răng rửa mặt đây…” Cố Thanh thấy cửa kính phòng mình vẫn mở, vội chui tọt vào, đóng cửa lại, rồi kéo “soạt” rèm cửa một cái.
Canh Tiểu Hạnh đang nằm trên giường, còn ôm chăn ngủ ngon lành nữa… T.T… Cô ấy cũng thoải mái quá nhỉ, chẳng lẽ mới ngày thứ hai đã dám ngủ chung phòng với Tuyệt Mỹ rồi sao? So với cô thì quả thực là quá…
Canh Tiểu Hạnh trở mình, gắng chống mắt lên liếc cô một cái rồi lập tức chu miệng lên trách móc. “Cái đồ trọng sắc khinh bạn! Báo hại tớ suýt buồn ngủ đến mất mạng đây này!”
“Cả đêm qua cậu không ngủ được sao?” Cố Thanh càng ngạc nhiên hơn. Tốc độ Tuyệt Mỹ đại nhân đúng là kinh người thật!
“Ừ! Cả đêm không ngủ, đi bộ trên bãi biển, đến tận khi trời sáng mới về phòng…” Tuy Canh Tiểu Hạnh đang buồn ngủ đến muốn giết người nhưng vẫn không nhịn được bật ra lời oán trách. “Tối qua định về ngủ thì đại nhân nhà cậu gọi điện cho Tuyệt Mỹ bảo rằng bà xã anh ấy đã ngủ rồi, Tuyệt Mỹ tự tìm nơi mà ngủ. Anh ấy tìm nơi nào mà ngủ bây giờ? Đây là lần đầu bọn tớ gặp nhau, kiểu gì tớ cũng mất tự nhiên chứ…”
Thế là… hai người đi bộ cả đêm trên bãi biển à? Tuyệt Mỹ đại nhân, anh thực là một đấng quân tử!(⊙ o ⊙)…
Nhưng quả nhiên Tuyệt Mỹ không phải típ người ăn chay, tâm lý báo thù và trả miếng vô cùng mạnh mẽ. Đến trưa, cả đám người ngồi quây quần trên bãi biển vừa nhìn mưa to gió lớn vừa ăn lẩu hải sản, Tuyệt Mỹ ăn xoài xong thì ngáp một cái rõ to. “À Bánh Đậu! Cậu ở một mình phải không?”
Đậu Đậu Bánh Đậu “ờm” một tiếng rồi hỏi: “Thì sao?”
“Ở một mình không an toàn đâu!” Tuyệt Mỹ ra vẻ nghiêm túc. “Hay để Canh Tiểu Hạnh sang ngủ cùng cậu nhé? Hai cô gái sống chung sẽ chăm sóc cho nhau tốt hơn.”
“Ừm?” Rõ ràng Đậu Đậu Bánh Đậu vẫn chưa vỡ lẽ. “Thế Thanh Thanh thì sao?”
Mọi người im lặng, nhưng trong đầu mỗi người đều dần dần vẽ ra một bức tranh vô cùng sinh động và nóng bỏng.
Đậu Đậu Bánh Đậu cắn nửa quả xoài trong tay, cuối cùng cũng hiểu ra. Nhưng chỉ lát sau, cô lập tức cảm thấy không đúng lắm. “Tuyệt Mỹ, chẳng phải cậu cũng rất thân với Canh Tiểu Hạnh sao? Không phải hai người mới quen nhau à…” Kỳ cục! Sao lại sắp xếp phòng ở ngay cạnh nhau cơ chứ?
%>_<% Phó trưởng nhóm ngày thường rất thức thời của chúng ta đi đâu rồi?…
Buổi chiều, anh hướng dẫn viên có thói quen khủng bố tinh thần người khác lại ló mặt ra, rất hào hứng giới thiệu cho mọi người tiết mục đặc sắc nhất trên đảo này: đua xe Kart(*) trên đường núi. Cuối cùng Cố Thanh cũng hiểu vì sao hội con trai lại chọn nơi này, cả hòn đảo là một ngọn núi cao, con đường nhỏ hẹp uốn quanh từ chân núi lên đến đỉnh, rồi lại từ đỉnh núi xuống chân núi… Địa hình kích thích cảm giác mạnh này không phải hòn đảo nào cũng có…
(*) Xe đua Kart là một loại xe đua thu nhỏ.
Hội con trai hừng hực khí thế chiến đấu, còn hội con gái thì sợ xanh mặt.
Đây là một đoạn đường tự do trên núi, không chia làn dành riêng cho các phương tiện giao thông khác của người bản địa và người đi bộ… Đua xe Kart địa hình núi mà!
Chỉ cần ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, cô đã cảm thấy trò chơi này vô cùng nguy hiểm.
Tuy mọi người đều được nhắc trước không nên mặc váy, ai nấy đều mặc quần soóc nên không sợ bị gió biển thổi tung nhưng đua xe dưới ánh nắng gay gắt thế này, lại giữa rừng rậm núi cao… Vợ của Phi Thiếu biến sắc mặt, khăng khăng đòi ở lại.
Ngược lại, Cố Thanh lại không mấy sợ hãi, có lẽ vì cô nhìn thấy Mạc Thanh Thành rất ra dáng một tay đua lão luyện, chút lo lắng vương trong lòng liền bay biến. Cuối cùng, ngoại trừ Phi Thiếu bị vợ dọa cho hết hồn ra thì mấy gã con trai đều lần lượt ngồi lên xe, xếp thành một phi đội. Bởi xe chạy với tốc độ rất nhanh nên mọi người đều cầm mảnh khăn vuông buộc sau đầu, che nửa mặt.
Mạc Thanh Thành buộc trước rồi lấy mảnh khăn màu hồng gấp thành hình tam giác, giúp Cố Thanh che phần dưới mắt rồi tẩn mẩn giúp cô buộc gút sau đầu.
Cô thấy rất bí thở, định giật mảnh khăn xuống nhưng anh đã cười cười, ngăn lại: “Lát nữa xe chạy rất nhanh, gió và cát sẽ táp vào mặt đấy!”
Khi tất cả nhóm con trai đều ngồi trên ghế lái, nhóm con gái ngồi phía sau họ, Cố Thanh mới phát hiện anh khác ngày thường ở một điểm. Cô nắm chặt dây an toàn, vô thức nhìn anh, vì bị che hết mặt, chỉ để lộ đôi mắt nên anh lập tức trở nên nổi bật hơn hội Tuyệt Mỹ rất nhiều…
Lúc Mạc Thanh Thành nắm vô lăng và thảo luận chuyện cá cược với hội Tuyệt Mỹ, mắt anh nheo lại, đôi lúc lại khẽ liếc lên, hoàn toàn chìm đắm vào trò chơi. Cuối cùng, anh gõ ngón trỏ vào vô lăng, cười thành tiếng. “Được rồi! Quyết định thế nhé, người nào đến đích cuối cùng thì sẽ phải hát bài Hoa hạ dưới trăng thu trong bữa tối nay!”
Thế có ổn không? Đường đường một đấng nam nhi mà sao hội anh lại ấu trĩ thế? Ở nơi đất khách quê người, dưới ánh nến lung linh bữa tối lại hát Hoa hạ dưới trăng thu… có nên không vậy?
Đây là bài hát cổ phong nói về các cô bé, cậu bé tán tỉnh nhau… Rất vui vẻ và phong tình đó! (⊙ o ⊙)…
“Mộc Mộc! Cậu là cảnh sát, tuyệt đối không được thua đâu đấy!” Đậu Đậu Bánh Đậu kéo tay Mộc Mộc xin xỏ. Cô không muốn mất mặt với mọi người chút nào…
Cuối cùng Mộc Mộc không nhịn được, khẽ liếc cô một cái. “Cảnh sát có vạn năng đâu…”
Anh hướng dẫn viên cũng ngồi lên xe của mình, cười sảng khoái. “Tôi nói cho các cậu biết, muốn đua xe hả? Thanh niên các cậu thích trổ tài ấy chứ, anh đây cứ cách một tháng lại đến đây một lần, mà lần nào cũng chơi trò này. Các cậu theo sát xe tôi, đừng đi lạc đấy…”
Hướng dẫn viên còn chưa dứt lời thì tiếng nổ máy đã vang giòn, tất cả xe đều lao như bay.
Quả nhiên rất mạo hiểm… Đường núi nhỏ hẹp, lại liên tục xuất hiện xe đạp điện của dân bản địa phóng qua, người nào muốn vượt lên đều phải lách qua khe hẹp, rồi tìm cách vượt nhân lúc xe chạy qua khúc cua… Cố Thanh ôm mảnh khăn vuông trên mặt, máu nóng bất giác sôi trào trong cảm giác kích thích và mạo hiểm.
Bên cạnh là hàng rào thép cao ngang tầm người, nhìn qua đó chỉ thấy trời xanh biển biếc và đường bờ biển vô cùng rõ ràng.
Ánh nắng chói chang, gió biển, cát bụi, những khúc cua và tăng tốc không ngừng… Tim cô như sắp bắn ra khỏi lồng ngực, thậm chí cô còn rất phấn khích, ngoái đầu lại thấy Tuyệt Mỹ và Wwwwk đang xông lên, bám chặt đuôi xe của đại nhân và sẵn sàng tìm cơ hội vượt qua bất cứ lúc nào. Những xe còn lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Chúng ta thắng rồi!” Mạc Thanh Thành đột nhiên reo lên. Giọng anh bị gió thổi tạt đi trong nháy mắt.
Sau khúc cua, tầm nhìn trở nên vô cùng khoáng đạt. Xe đã lên đến đỉnh núi, phóng tầm mắt ra xa, cả hòn đảo đều thu gọn trong tầm mắt.
Đợi xe dừng lại hẳn, anh và Cố Thanh mới bước xuống xe, tiện tay giật mảnh khăn vuông màu đen trên mặt mình xuống, tóc ướt đẫm mồ hôi. Dưới ánh mặt trời, cô còn nhìn thấy cả vệt mồ hôi lăn dài trên má anh.
“Nóng không?” Anh hỏi, giọng hơi khàn đi vì cảm giác phấn khích cao độ sau cuộc thi đầy mạo hiểm.
“Cũng bình thường ạ!”
Anh chợt giơ tay ra, lùa vào tóc cô, vuốt xuôi xuống, khẽ nói: “Toát hết mồ hôi rồi này!”