Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 51: Cơm dừa (4)



May mà hoạt động của ngày hôm sau rất đơn giản, chỉ đi câu cá và lặn biển. Có điều, do ánh mặt trời quá chói chang khiến người ta không mở nổi mắt, cảm giác hơi khó chịu một chút.

Đoàn du lịch ngồi trên hai chiếc thuyền, riêng nhóm cô đã chiếm mất một chiếc. Mỗi người lấy một cần câu đơn giản ở chỗ thuyền trưởng. Ban đầu mọi người cứ tưởng sẽ được phát một chiếc cần câu thật hoành tráng, có sức quăng mấy chục mét như trong phim, nhưng thực tế họ chỉ nhận được một sợi dây thật dài quấn quanh cổ chai mà thôi. ╮(╯▽╰)╭

Anh họ đã trở nên thân thiết với các thành viên trong nhóm, thản nhiên ngồi tán gẫu với họ như những người bạn mà không hề hay biết sự lợi hại của những vị cao thủ sớm đã được phong thần trong giới 2D, thậm chí cuối cùng còn rất hào hứng nói với họ về Kiếm Tam. Nhưng Đổng Nhất Nho thì ngược lại, trong suốt hành trình, cô nàng không thể rời mắt khỏi thần tượng lồng tiếng Thương Thanh Từ và thần tượng coser Mộc Mộc của mình, lúc nào cũng mang biểu cảm quá nhiều tin scandal ập đến một lúc, không thể tiêu hóa nổi…

Mọi người ngồi trên ván gỗ ở hai bên mạn thuyền, mặc áo phao cứu sinh, chân ngâm dưới nước, lười nhác rung sợi dây câu.

Cố Thanh và đại nhân ngồi ở đuôi thuyền, cô vân vê cổ chai, chốc chốc lại có cảm giác cá đớp mồi. “Hình như cá cắn câu rồi hay sao ấy?”

“Có cảm giác không?” Anh nhìn sợi dây trên tay cô, quả nhiên sợi dây đang căng ra.

“Ừm…”

Trong thoáng chốc, mặt cô chợt ửng đỏ. Chiều hôm ấy, anh cũng từng hỏi cô câu hỏi này, sao tự nhiên cô lại nhớ đến nó chứ…

Nhưng Mạc Thanh Thành hoàn toàn không phát hiện ra cảm xúc khác lạ của cô, anh thò tay giúp cô nhử con cá, không ngừng giật dây lên rồi lại thả xuống. Cô ngắm nhìn gương mặt nhìn nghiêng của anh và khóe mắt hơi cong lên… Vừa lơ đễnh một chút, cô liền bị gió thổi bay mất chiếc mũ rơm che nắng, cô vô thức với tay chụp lấy nhưng không những không chụp được mà còn nghiêng người suýt rơi xuống nước, may mà anh nhanh tay nắm lấy áo phao cứu sinh của cô. Khi mũ rơm rơi xuống nước, cô mới nhận ra hành động của mình khi nãy vô cùng nguy hiểm.

Sợi dây câu cá cũng bay mất luôn, dây câu quấn vào bắp chân cô. Cô rút chân khỏi mặt nước, giẫm lên ván gỗ, gắng cởi sợi dây câu. Sợi rất mảnh, quấn liền mấy vòng, còn thắt nút vào nhau, thêm vào đó ánh nắng gay gắt khiến cô không mở nổi mắt. Đúng là đen đủi!

“Đừng giật mạnh tay thế! Để anh gỡ giúp em!” Anh vừa nói vừa giơ tay ra, mới hí hoáy một lúc đã bật cười. “Sao anh toàn giúp em gỡ hết thứ này đến thứ khác vậy nhỉ, lần đầu thì gỡ tóc, lần thứ hai lại gỡ tóc, lần này còn khá, chuyển từ tóc sang dây câu.”

Sao mặt cô lại nóng bừng lên thế này? Cố Thanh, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì thế, sao cứ liên tưởng những cảnh 18+ thế không biết!! T.T…

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Cô ngại ngùng thu chân lại, muốn tránh khỏi ngón tay anh. Bị anh phát hiện rồi… Xấu hổ quá!

“Các thủy thủ vớt được mũ của em rồi đấy Thanh Thanh!” Mặc Bạch nhúp chiếc mũ ướt sũng của Cố Thanh lên, đột nhiên thò mặt ra khỏi khoang thuyền, vừa khéo nhìn thấy cảnh đại nhân nắm lấy bắp chân cô, liền cười phá lên. “Hai người ở dưới thuyền phải cẩn thận đấy, động tác kịch liệt quá không khéo lại rơi xuống biển…”

Mặc Bạch oang oang thế làm ai nấy đều mất vui. Nhìn trộm đôi trẻ tình tứ với nhau có phải hay hơn bao nhiêu không? Cậu dọa người ta như thế thì làm gì còn cảnh nóng mà xem…

Mộc Mộc bị say sóng đến nỗi chỉ muốn nhảy xuống biển tự tử luôn cho rồi, lúc nãy cũng cố ngóc đầu dậy, yếu ớt lẩm bẩm một câu: “Có người say sóng sắp chết, có người lại đong tình ở cuối thuyền. Chúng ta đều hành nghề cứu người tích đức, nhưng sao lại khác nhau một trời một vực thế này, ông trời đúng là bất công quá đi mất…”

Chỉ có anh hướng dẫn viên đứng ở mũi thuyền, tháo kính râm xuống, xua tay nói: “Tôi nói này, sao các cậu cứ thích xúm lại nhìn vợ chồng trẻ người ta thế? Có gì hiếm gặp đâu? Câu suốt nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ai câu được con cá nào. Kém quá đấy! Các cậu đã lập kỷ lục kém nhất trong lịch sử dẫn đoàn của tôi!”

Anh hướng dẫn viên vừa dứt lời thì ánh mắt Đổng Nhất Nho sắc như phi đao bay về phía anh.

Không có gì hiếm gặp ư?! Vô cùng hiếm gặp đó!!! Không được làm phiền thần tượng của tôi tán gái, hiểu chưa!!!

Anh hướng dẫn viên thấy lạnh sống lưng, tiếp tục hô hào mọi người câu cá.

Ở bên này, cuối cùng cũng đã gỡ được sợi dây câu.

Lúc thuyền trưởng gác mũ của Cố Thanh lên đỉnh thuyền để phơi khô, đại nhân chợt “suỵt!” một tiếng, đưa chiếc chai nhựa quấn dây câu đang cầm trong tay cho Cố Thanh, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì thấy đại nhân đã giật dây, kéo lên một chú cá có màu sắc sặc sỡ. Con cá không ngừng quẫy đuôi, ánh nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“A! Câu được rồi!” Cô mừng rỡ, kêu lên kinh ngạc.

“Ai thế? Ai câu được thế?” Hướng dẫn viên phấn khích lấy máy ảnh ra, lao vèo về phía đuôi thuyền, lập tức nói với Cố Thanh: “Tạo dáng nhanh lên! Anh phải chụp ảnh với mỹ nhân đầu tiên câu được cá.”

Cố Thanh giơ cao con cá lên, còn chưa kịp giải thích thì đã bị mặc nhận là người đầu tiên câu được cá.

Đại nhân mỉm cười, anh chẳng quan tâm ai mới là người câu được. Trời cao đất rộng, dỗ được bà xã vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.

Vật vã suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có người ở đuôi thuyền câu được cá, chẳng khác gì mở ra cánh cửa may mắn, trong vòng mười phút, liên tiếp có người giật được đủ loại cá, ném vào trong thùng ở khoang thuyền, loáng sau đã gom được mười mấy chú. Mặc Bạch vô cùng hưng phấn vỗ thùng bồm bộp, mãi đến tận lúc thu thuyền vẫn không nỡ phóng sinh chúng.

Bởi không có mũ rơm che nắng nên mặt Cố Thanh bị nắng chiếu bỏng rát. Lúc trở về khách sạn, cô ai oán nhìn khuôn mặt đỏ phừng phừng của mình, lần này không phải đỏ vì sự mê hoặc của trái cấm nữa mà thực sự vì bị cháy nắng.

Nghĩ trước nghĩ sau một hồi, cô quyết định không ra ngoài chơi nữa mà sẽ ở phòng nghỉ ngơi nửa ngày. Ừm!

Không biết Canh Tiểu Hạnh đã luồn lách ở góc nào tìm món ngon với Tuyệt Mỹ, lúc đợi đại nhân tắm gội, cô ngồi buồn giơ điện thoại tìm sóng trong phòng, nhưng tín hiệu quá yếu, cuối cùng cô đóng luôn cửa phòng lại, ra sô pha ngoài sảnh tầng bốn ngồi, cuối cùng cũng có tín hiệu.

Ở sô pha còn có một đôi nam nữ cũng cầm điện thoại tìm sóng wifi. Chẳng ngờ vừa mới vào weibo thì đã thấy bài mới đăng tải của Mặc Bạch: “Câu cá trên biển, bà xã của tên nào đó câu được chú cá đầu tiên, mở cánh cửa may mắn cho anh em, thế là một chốc, cả hội câu được hơn chục chú. Ha ha…” Đương nhiên phía dưới có kèm theo ảnh xô cá.

Câu nói rất hàm súc, chính vì hàm súc nên chắc mọi người không đoán được ai với ai, nhưng ác nhất là… những kẻ vừa mới nhìn trộm anh với cô mười người như một đều giơ ngón cái lên khen. Nhìn bao nhiêu người xúm quanh đại nhân khen như vậy thì đến đứa ngốc cũng biết “tên nào đó” là ai…

Thương Thanh Từ vẫn là Thương Thanh Từ. Anh rút khỏi giang hồ nhưng giang hồ vẫn tồn tại những truyền thuyết về anh. Không lồng tiếng trên mạng nữa ư? Điều đó không hề ảnh hưởng đến tình yêu của fan dành cho anh… Chỉ cần thỉnh thoảng rò ra chút thông tin về anh cũng đủ khiến mọi người thấy thỏa mãn rồi. Thế là ngoài fan của Mặc Bạch ra thì fan của đại nhân cũng lập tức hiện thân, họ vô cùng mừng rỡ bình luận:

“Ước gì có được bức ảnh chụp lưng ai đó!”

“Mặc Bạch đại nhân, mong ngài đăng lên Weibo tin tức có liên quan đến ai đó nhé! %>_<%”

“Đại nhân, mong biết được tình hình gần đây của ai đó!!!”

“Đại nhân nói hàm súc quá… Không phải Át chủ bài đại nhân đi hưởng tuần trăng mật đấy chứ?! Mong đại nhân mau trả lời!!!”



Đi hưởng… tuần trăng mật?! Cố Thanh ôm mặt, thấy ran rát, chắc do cảm xúc bị kích động đây mà…

Cô còn đang xuýt xoa vì khuôn mặt bị cháy nắng và phản ứng do dòng tin trên Weibo của Mặc Bạch mang lại thì có người cúi xuống bên cạnh. Mạc Thanh Thành vừa tắm xong, người vẫn còn nhỏ nước, áp sát người cô, hỏi: “Muốn đi ngủ trưa không?”

“Ngủ trưa ạ? Không đi ăn trước sao?” Cô cầm di động, còn chưa phản ứng kịp với logic này. Nhưng chỉ một giây sau, cả người cô đã được đại nhân bế bổng lên ngay trước mặt đôi nam nữ vẫn đang giơ điện thoại tìm tín hiệu wifi, rồi đường hoàng ôm về phòng.

Đôi nam nữ liếc mắt nhìn sang, tuy ở trần tắm nắng, mặc bikini, hay tình tự với nhau dưới ánh nắng hoặc ánh trăng là những chuyện đầy rẫy ở nơi này, chẳng có gì là lạ nhưng họ vẫn không thể không tán thưởng khiếu thẩm mỹ của cô gái vừa được bế đi.

Trong phòng thoang thoảng mùi sữa tắm. Trên cơ thể anh cũng có.

Cô lẩm bẩm kêu đói thì bị anh đưa cả lời nói và đầu lưỡi xinh xắn của cô vào miệng mình. Tóc anh vẫn giỏ nước, chảy cả lên người cô và lên ga trải giường, nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy vô cùng thân mật.

Rèm cửa đã được kéo kín, chỉ còn tia sáng rất mảnh lọt qua khe, tia sáng chói mắt ấy đậu lại trên giường.

“Chút nữa muốn ăn gì nào?” Anh tiếp tục nhấm nháp cô, nhân tiện quan tâm đến cái bụng rỗng của kẻ đang bị anh nhấm nháp.

“Hải sản nhé? Hay BBQ?”

“Ý hay đấy!” Anh cắn xương quai xanh của cô, thì thầm: “BBQ ở đây cũng rất tuyệt.”

“Ưm…”

Cô đội mũ rơm mới, ngồi trong quán BBQ ngoài trời, đối diện với anh, tay cầm dĩa không ngừng xé phần thịt nướng của mình, ăn ngon lành chẳng khác nào lúc anh ăn cô, ăn mãi mà không biết chán. Cứ chốc chốc cô lại kéo váy hoặc cổ áo của mình lên che đậy, chỉ sợ để lộ dấu vết gì.

Thế này thì có khác gì đày ải người ta chứ! Ở hải đảo nóng nực thế này mà cô phải mặc rõ nhiều…

Thì ra cái mà anh nói là “phải gắng nhịn” chẳng qua chỉ là giữ gìn chuyện cuối cùng… còn lại anh ăn sạch sẽ, không hề nể nang… Đúng là xấu hổ đến nỗi khó mà mở miệng! T.T…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.