Rất Thật

Chương 37: Thử xem



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thành thu dọn lại đồ đạc, để tạm qua một bên, chạy tới chuẩn bị quay phim.

Cảnh hôm nay, là cảnh Nghiêm Tư Tề phát hiện người trong lòng có sự khác thường, thấy cô nổi giận đùng đùng nói chuyện với mẹ mình, chạy lên sân thượng, lo cô xảy ra chuyện nên âm thầm theo sau. Chuyện này làm cho người mẹ không nhịn được nữa, dùng cơ thể của nữ chính, nói ra những lời cay độc với cậu, muốn con gái cắt đứt việc yêu sớm này.

Nghiêm Tư Tề cố nén chua xót, dũng cảm tỏ tình, còn khuyên bảo "người mẹ" đang đứng một bên, khuyên bà đừng nhẫn nhịn bạo lực gia đình nữa, để con gái phải chịu khổ.

Lời nói của cậu đã vạch trần sự thật bất hòa giữa hai mẹ con. Đây là một cảnh khá quan trọng trong phim, cũng là cảnh thể hiện tình cảm giữa ba người bùng nổ. Vương Trạch Văn rất coi trọng cảnh này, cố tình dùng một khoảng thời gian dài hơn mọi khi để họ điều chỉnh cho nhập vai.

Hôm qua Lâm Thành dùng cả một ngày để xây dựng tâm lý, coi Trịnh Uấn là đối tượng mình muốn tỏ tình. Mất cả tối, mục tiêu lại biến thành Hứa Dương Ninh.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu rõ tính cách của nhau, nhất thời cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Diệp Đình đứng một bên đánh thêm phấn phủ, nhìn vào gương chỉnh lại tóc, không để ý tới quan hệ xã giao phức tạp giữa những người trẻ tuổi.

Vương Trạch Văn ra hiệu cho mọi người chuẩn bị, bắt đầu chính thức quay.

Mẹ Dương dùng khí chất của người từng trải bước tới, nắm lấy cổ áo Nghiêm Tư Tề, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nói nhanh: "Sao cậu lại đáng ghét như vậy nhỉ? Cậu có biết cậu rất làm người ta phiền chán không? Cậu cứ nằng nặc ép tôi phải ăn nói khó nghe thì cậu mới nghe được vào tai phải không? Tôi đây nói rõ cho cậu nghe, đừng xen vào chuyện của người khác! Trong lòng tôi, cậu chả là cái thá gì cả, tôi ghét nhất người ấu trĩ như cậu, cậu hiểu chưa?!"

Nghiêm Tư Tề mấp máy môi, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao, tôi cũng không trông chờ cậu thích tôi. Nhưng đừng nói những lời tổn thương người khác như thế, cậu không phải là người như vậy."

Lửa giận của người mẹ bị một câu này của cậu kích cho bùng cháy lên, cười lạnh nói: "Cậu hiểu tôi rõ lắm sao? Cậu nghĩ mình là ai? Bạn học nh... bạn học này, làm người phải tự hiểu lấy mình, được chứ?"

Nguyên Nguyên đứng sau bật ra hai tiếng cười khan, mang theo cả sự thất vọng, hét lên: "Đã nói đủ chưa hả? Giờ còn nghĩ mình có tư cách nói vậy với Nghiêm Tư Tề chắc?"

Nghiêm Tư Tề nãy giờ vẫn luôn bất động, sau khi cô mở miệng, lại quay mặt qua, nói với cô: "Cô à, nếu cô thực sự vẫn còn thương Nguyên Nguyên, vậy thì cô đừng làm chuyện như vậy nữa. Cô có biết Nguyên Nguyên vì phải nhìn cô chú bạo lực gia đình, lại thêm sự dung túng mềm yếu của cô, mà đã phải chịu bao nhiêu tổn thương không?"

Con ngươi của mẹ Dương rung động, có vẻ cực kì khiếp sợ, một lúc lâu sau chỉ phun ra được một câu: "Cậu nói bậy gì đó!"

"Tôi biết! Tôi thấy rõ ràng hết mọi chuyện!" Nghiêm Tư Tề lớn tiếng nói, "Tôi không thể giả vờ mình không biết gì được nữa, nhìn cô coi cậu như một người không hiểu chuyện! Vì sao cô ấy có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi còn nói ra những lời "chỉ vì tốt cho con" như vậy được chứ? Cậu cảm thấy mình không ổn thì phải nói cho cô biết!"

"Cắt!"

Vương Trạch Văn kêu ngừng, Hứa Dương Ninh lập tức buông tay, lùi về sau một bước.

Vương Trạch Văn nói: "Lâm Thành, cảm xúc của cậu không được đúng lắm, cậu có biết không?"

Hứa Dương Ninh ngạc nhiên ngước mắt lên, cô cảm thấy một đoạn vừa rồi không có gì không ổn cả.

Lâm Thành nhấp môi, đáp lại: "Biết."

Vương Trạch Văn: "Vậy thử lại một lần nữa."

Mọi người lại lần nữa vào vị trí.

Lần này Hứa Dương Ninh cũng không ổn, lời thoại đang đọc tự dưng bị kẹt. Mà cái cảm giác không đúng trên người Lâm Thành này thì vẫn ở đó như cũ.

Vương Trạch Văn vò đầu bứt tai.

Bộ phim này mới quay được có mấy ngày đâu chứ? Đúng là không có chuyện gì thuận lợi cả.

Vương Trạch Văn gọi Lâm Thành qua, nghiêm túc giảng giải cho anh: "Cậu chưa thích ai bao giờ à? Khi thích một người sẽ trở nên dũng cảm, hận không thể cho cả thế giới biết cậu thích cô ấy. Khi cậu diễn tôi thấy cậu vẫn đang cố kìm nén, ẩn nhẫn, vậy là không đúng."

Lâm Thành cúi đầu, tỏ ý đã tiếp thu.

Lưu Phong bên cạnh chém một đao xuống: "Đạo diễn Vương, anh đang dùng chính kinh nghiệm yêu đương của bản thân đấy à?"

"Không phải là của bản thân tôi, đây là dùng góc độ của nam chính để diễn giải tình yêu! Cậu ấy là một người dịu dàng, tích cực, có gan, dám làm dám chịu." Vương Trạch Văn nói rồi lại đưa mắt nhìn Lâm Thành, nói, "Lâm Thành, còn nhớ trước đó tôi đã nói gì với cậu không? Cậu có hiểu được không?"

Ngón tay Lâm Thành nắm lấy ống tay áo dài rũ xuống, thầm nghĩ anh hiểu được, nhưng anh không phải là người như vậy.

Anh luôn sợ người mình thích sẽ đâm cho mình một dao.

Anh thích ai, người đó nói gì, tức khắc sẽ làm anh hiểu lầm, rồi lại khiến anh đau lòng. Anh lo được lo mất, vô cùng mâu thuẫn. Muốn bảo hắn ở lại bên mình, lại lo rằng sau này hắn sẽ bỏ đi.

Anh sẽ càng hy vọng, còn không ngừng phạm đi phạm lại cùng một sai lầm.

Sự cách biệt giữa anh và nam chính thực sự quá lớn. Một người u ám, một người xán lạn. Một người luôn vắt óc tìm kế, một người lại thẳng thắn chân thành.

Anh chẳng qua cũng chỉ là một người tục tằng. Nếu Vương Trạch Văn yêu cầu anh phải được điểm tối đa, anh chưa chắc đã làm được.

Vương Trạch Văn nói: "Trạng thái của cậu hôm nay có hơi sốt sắng."

Lâm Thành: "Tôi biết rồi."

Vương Trạch Văn: "Cậu biết câu tôi muốn nghe nhất không phải là ba chữ này. Đừng để cảm xúc của một người nào khác làm ảnh hưởng."

Lâm Thành: "Được."

Lâm Thành xuống dưới tầng dùng nước lạnh rửa đi rửa lại hai tay, sau khi quay về, anh dặm lại lớp trang điểm, rồi đi tới một bên, trao đổi với Hứa Dương Ninh một lần, lại lần nữa vào quay.

Diễn xuất của Lâm Thành thực ra cũng không có sai sót nào rõ ràng, hiển nhiên một cảnh quay này anh đã nghiên cứu rất sâu. Đối với việc bỏ sức lực vào diễn xuất, Vương Trạch Văn chưa từng phải lo lắng về anh, mà diễn xuất trước mắt của anh cũng đã đủ để biểu đạt suy nghĩ cảm xúc của nhân vật trong kịch bản rồi, Vương Trạch Văn biết nếu dùng tiêu chuẩn của những người khác đánh giá, cảnh này của Lâm Thành hẳn có thể qua.

Nhưng Vương Trạch Văn cảm thấy chính là không đúng, cứ có vẻ thiêu thiếu đi thứ gì đó.

Vương Trạch Văn không khỏi nghĩ, vấn đề có phải là ở bản thân hắn hay không.

Hắn buông đồ trong tay xuống, đứng lên, nghiêm túc nói: "Cậu ra đây với tôi một lát."

Lưu Phong đột nhiên thấy sởn tóc gáy, mắt dõi theo hai người họ đi vào một góc.

Tâm tình phấn khởi từ sáng của Hứa Dương Ninh bắt đầu nguội lạnh đi. Tiêu chuẩn khác biệt hoàn toàn mà Vương Trạch Văn dành cho hai người họ, gây ra áp lực không nhỏ cho cô. Điều này cho thấy trong lòng đạo diễn Vương, trình độ của cô và Lâm Thành hoàn toàn không giống nhau.

Dù mục tiêu làm việc của cô không phải là để trở thành diễn viên cốt cán, thì cũng vẫn bị đả kích nghiêm trọng.

Nhân viên công tác xung quanh cũng trở nên cảnh giác hơn, đồ ai nấy chơi, không dám làm ồn.

"Thuốc súng của đạo diễn Vương hôm nay nồng quá."

"Không nồng thế nào được? Mọi người tự giác nhé, đừng gây ra chuyện gì."

"Mới khởi quay không phải đều thế này hay sao? Chờ hai ngày nữa lại ổn thôi. Khởi quay "Dạ Vũ" còn bết bát hơn thế này nhiều."

"Tiểu Lâm đúng là nhóc đáng thương..."

Lưu Phong thở dài.

Vương Trạch Văn đưa lưng về phía lan can, nhíu mày hỏi: "Tôi đổi Trịnh Uấn đi nên cậu không vui?"

Lâm Thành đáp: "Không phải."

Giọng nói của Vương Trạch Văn lại nặng nề hơn một chút: "Thực sự không phải hay là đang nói dối?"

"Thật sự không phải." Lâm Thành hít một hơi, nói, "Tôi cũng không quen việc Trịnh Uấn tới tìm tôi nói chuyện. Tôi với cô ấy cũng không thân gì."

Vương Trạch Văn nghe vậy, sắc mặt tốt hơn nhiều. Hắn giơ tay về phía Lâm Thành, kéo người tới bên cạnh mình. Hai người cùng dựa vào lan can, trước mặt là một đám nhân viên công tác đang bận rộn đi đi lại lại, có cơn gió thoảng lướt qua khoảng không giữa họ.

Hắn muốn nói chuyện nghiêm túc với Lâm Thành, nếu không vấn đề này đè nặng trong lòng hắn, ảnh hưởng tới cảm xúc và trạng thái làm việc của hắn, sẽ chỉ làm hắn khổ sở hơn.

Vương Trạch Văn hỏi: "Vậy cậu tức giận chuyện gì? Giận tôi vừa rồi mắng cậu?"

Lâm Thành nói: "Tôi không giận."

Vương Trạch Văn: "Sao lại không giận, tôi nghe thấy cậu thầm mắng tôi trong lòng đấy nhé."

Lâm Thành im lặng.

Vương Trạch Văn kinh ngạc.

"Cậu mắng tôi thật đấy à?!"

Lâm Thành cười, nói: "Anh đoán xem."

Vương Trạch Văn rút điếu thuốc ra ngậm trong miệng: "Tôi đoán cái con quỷ ấy. Cậu học xấu rồi, hư quá."

Lâm Thành lại thầm nói trong lòng, nếu anh thích dáng vẻ ngoan ngoãn của tôi, tôi có thể giả vờ cả đời này.

Vương Trạch Văn nhìn vẻ mặt của anh, không nhịn được vẫn hỏi ra miệng: "Lâm Thành, cậu rốt cuộc đang nghĩ gì thế?"

Lâm Thành quay đầu đi, cười nói: "Không có gì. Tôi nhất định sẽ điều chỉnh lại cho tốt, xin đạo diễn Vương cho tôi chút thời gian."

Thái độ của anh rõ ràng rất đoan chính, Vương Trạch Văn lại không hiểu sao cảm thấy lòng mình có chút buồn phiền.

Vương Trạch Văn hỏi: "Cậu muốn điều chỉnh thế nào?"

Lâm Thành: "Dùng hết khả năng để điều chỉnh thôi."

Vương Trạch Văn trầm mặc, thật lâu sau hắn mới nói: "Thực ra tôi không nổi giận với cậu đâu."

Lâm Thành nghi ngờ quay đầu lại.

Vương Trạch Văn: "Tôi có hơi thất vọng về bản thân mình."

Lâm Thành không nói gì.

"Trước kia tôi cảm thấy nếu tôi thích ai, tôi nhất định phải chính miệng nói ra cho người ấy, nhất định phải đối xử tốt nhất với người ấy, nhất định không để cho người ấy bị bắt nạt." Vương Trạch Văn nói, "Kết quả tôi lại không làm được. Trong thế giới của người trưởng thành, không có cái chuyện không ngần ngại, không chùn bước này. Không chỉ là suy xét cho bản thân, mà còn phải nghĩ cho đối phương nữa. Tôi thậm chí đã nghĩ, nếu như từ đầu không gặp được người ấy thì tốt rồi. Nhưng vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy thật không thoải mái."

Lâm Thành chậm rãi hỏi: "Là ai vậy?"

Vương Trạch Văn muốn thốt ra, đến bên miệng rồi hắn lại nuốt ngược lại. Hắn hận bản thân đã dùng lí do công việc để mời Lâm Thành vào đoàn phim, làm cho hắn không thể không sợ đầu sợ đuôi.

"Bây giờ chưa tiện nói cho cậu biết." Vương Trạch Văn nói, "Chờ... thời cơ chín muồi tôi sẽ lại nói cho cậu."

Lâm Thành cho rằng Vương Trạch Văn muốn chờ đến khi có kết quả rồi lại nói. Anh nghe ra ngữ khí của mình đang run rẩy: "Cho dù người ấy không thích anh, anh cũng vẫn tỏ tình?"

"Chỉ cần người ấy vẫn độc thân, có gì đâu mà không thể nói cho người ấy biết?" Vương Trạch Văn nhìn về nơi xa xăm, "Người ấy rất tốt, sẽ không bởi vì có người mình thích rồi mà ghét bỏ tôi. Cũng sẽ không vì vậy mà lợi dụng tôi."

Lâm Thành lãnh đạm nói: "À."

Anh nói xong, cảm thấy ngữ khí của mình thật kì dị, nghe người ta nói lời như vậy, dù sao cũng không nên bày tỏ thái độ như thế. Thế là anh miễn cưỡng bổ sung thêm một câu: "Người đạo diễn Vương thích, chắc chắn sẽ rất tốt."

Rõ ràng không còn sức lực đâu để nói ra lời dối trá, vậy mà khi nói anh vẫn thấy hơi khó chịu.

Vương Trạch Văn cười, choàng vai anh, nói: "Được rồi, về đi thôi. Thực ra diễn như vừa rồi cũng không sao cả, thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát đã."

Lâm Thành quay lại, thấy Dư Huy Kim đang đứng từ xa, nở nụ cười lòng hiểu rõ mà miệng không nói với mình, có vẻ rất tò mò với việc anh và Vương Trạch Văn đã nói những gì trong một khoảng thời gian dài như vậy.

Lâm Thành không chút thân thiện quay mặt đi, về địa điểm quay phim.

Hứa Dương Ninh hỏi anh: "Anh có sao không? Sắc mặt của anh và đạo diễn Vương trông đều không được tốt." Lâm Thành lắc đầu.

"Đạo diễn Vương có chỉ cho anh phải diễn thế nào không? Sao tôi lại cảm thấy cũng không có vấn đề gì mà nhỉ?" Hứa Dương Ninh nói nhỏ, "Nhưng mà đạo diễn Vương đúng là yêu cầu khá cao, cũng hơi nóng tính nữa."

Diệp Đình đứng bên cạnh, chốt một câu: "Cảm giác của đạo diễn với các cô cậu không giống nhau. Có những lúc cắt hơn mười cảnh, bản thân mình không thấy có gì khác nhau, đạo diễn lại bảo tốt."

Hứa Dương Ninh bật cười: "Đạo diễn trước đó của em y hệt vậy đấy. Ổng cắt của em tới hai mươi mấy cảnh, em sắp điên luôn rồi, xong cuối cùng ổng lại vui vẻ cho em qua."

Diệp Đình gật đầu với Lâm Thành: "Thế nên không sao cả đâu, đừng nóng vội. Chuyện này còn liên quan tới cả trạng thái của đạo diễn nữa."

Lâm Thành cười với hai người nói: "Cảm ơn."

Diệp Đình: "Người trẻ tuổi hai cô cậu có thể thảo luận với nhau một chút. Cứ trao đổi biết đâu lại mở ra được ý tưởng mới."

Vương Trạch Văn bên kia đang ngồi trên ghế dựa, giơ tay bóp nhẹ trán, sau khi tỉnh táo lại một chút, hắn tiếp tục công việc.

Tiến độ sau đó cuối cùng cũng trở nên bình thường, Vương Trạch Văn im lặng, cũng không soi mói gây phiền phức cho Lâm Thành nữa. Các diễn viên chính tinh thần càng thêm căng thẳng, phối hợp với nhau cũng càng lúc càng hòa hợp hơn, cuối cùng tiết tấu của đoàn phim cũng đi vào quỹ đạo.

Khi sắc trời sắp tối, cảnh quay trên sân thượng chính thức quay xong, Vương Trạch Văn tuyên bố kết thúc công việc.

Hắn không vội đứng lên đi ăn cơm ngay mà thả lỏng người, ngồi một lúc, sau đó hắn rút cái điện thoại đang rung không ngừng kia ra.

Tần gà già: Tình huống chỗ cậu thế nào rồi? Dư Huy Kim nói hôm nay cậu lại đổi nữ chính công ty tôi đi. Vừa mới khởi quay cậu đã lại đổi người, cậu rốt cuộc là quen thói cũ hay là thực sự công bằng khách quan?

Vương Trạch Văn nhẫn nhịn đã lâu, không chút khách khí phản bác lại.

Vương Trạch Văn: Anh con mẹ nó đã nhét tận ba người vào đoàn tôi rồi thì thôi, lại còn làm gián điệp nằm vùng nữa à?

Tần gà già: Đây còn phải là quan tâm tới cậu hay sao hả em trai thối, bằng không tôi nhét người vào chẳng phải là lãng phí rồi?

Vương Trạch Văn không muốn để ý tới hắn nữa, thoát khỏi app.

Tần Huyền vẫn bận tự gửi tin nhắn một mình, từng cái từng cái một, cứ như không biết chán, không thấy phiền.

Tàn gà già: Cậu đổi Trịnh Uấn... tên cô ta là Trịnh Uấn nhỉ? Cậu đổi cô ta đi làm gì?

Tần gà già: Dư Huy Kim nói là bởi cô ta thích dán sát vào cậu diễn viên nhỏ kia của cậu, có chút không đúng mực nên mới chọc cho cậu giận?

Tần gà già: Lần trước không phải cậu còn chối đây đẩy nói mình không cong hả? Hai người đã ở cùng một chỗ chưa? Lừa tôi, tưởng là tôi không biết?

Vương Trạch Văn bị tin nhắn của hắn oanh tạc tới nổi trận lôi đình.

Vương Trạch Văn: Nếu Dư Huy Kim còn nhiều lời thêm một câu, anh bảo cậu ta cút đi ngay cho tôi. Nếu còn để tôi phát hiện cậu ta có bất kì một hành động nhỏ nào, hay truyền ra tin đồn kì quái nào, tôi cũng sẽ tính hết lên đầu cậu ta đấy. Anh quản người cho tốt, không thì đừng trách tôi không khách khí.

Tần gà già: Ồ, rep tin nhắn rồi kìa?

Tần gà già: Thế là cậu thừa nhận mình có ý với cậu trai kia rồi, hơn nữa còn chưa ở bên nhau. Không phải cậu đã cho cậu ta tài nguyên đóng phim điện ảnh hay sao? Sao vẫn chưa chọc thủng tầng giấy mỏng đi? Cậu ta thực sự không biết hay là giả hồ đồ vậy hả?

Vương Trạch Văn: 【 cút 】 anh đừng có dùng mấy suy nghĩ xấu xa đó để phỏng đoán cậu ấy nữa. Cút cút cút.



Tần gà già: Tôi cảm thấy diễn viên kia của cậu cũng cong đấy, không thể nào không có cảm giác. Không tin thì cậu cứ thử xem.

Vương Trạch Văn: Thử cái đầu anh! Anh con mẹ nó chỉ dựa vào sờ đùi là thử được ra một người có phải gay hay không? Hay là đi xin cho anh một giải thưởng tầm cỡ quốc tế nhé, vì cống hiến xã hội học kiệt xuất của anh dành cho nhân loại?

Tần gà già: Không phải thì thôi, trong giới có mấy người làm mấy chuyện này nọ chẳng lẽ là gay thật? Nếu là thẳng nam thật thì coi như là chuyện cười đi, huống chi trong tay cậu cầm tài nguyên, nói không chừng còn bẻ thẳng thành cong được đấy.

Vương Trạch Văn đã tưởng tượng cả đến cảnh mình tới nôn một bãi cầu vồng vào mặt tên kia rồi, hắn chuyển luôn điện thoại sang chế độ im lặng rồi ném lên bàn.

Lưu Phong bưng cốc đi tìm Lâm Thành, nhỏ giọng hỏi thăm: "Anh với đạo diễn Vương không có chuyện gì đấy chứ?"

Lâm Thành lại nhắc lại lần nữa: "Thực sự không có chuyện gì mà!"

Lưu Phong nói: "Thế thì tốt rồi. Nào, anh cầm cốc nước này đưa cho đạo diễn Vương đi. Anh ấy tức giận cả ngày rồi, chắc là giờ đang rất khát. Anh đi đưa cho anh ấy, anh ấy vui... hai người đúng lúc giảng hòa luôn. Vui vẻ đóng phim, hai người hòa thuận.

"Thực sự không cãi nhau mà."

Lâm Thành hơi bất đắc dĩ, nhưng không lay chuyển được Lưu Phong, cuối cùng anh vẫn cầm lấy cốc nước, đi qua đưa cho Vương Trạch Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.