Lâm Thành đang nằm trên giường suy nghĩ miên man thì màn hình điện thoại sáng lên.
Ánh đèn giữa đêm trông có vẻ vô cùng chói mắt. Anh nheo mắt nhìn, thấy là Vương Trạch Văn đang hỏi số phòng của anh.
Lâm Thành báo cho hắn, sau đó bò dậy mặc quần áo.
Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ.
Lâm Thành mở cửa ra ngay, một bóng dáng phong trần mệt mỏi, mang theo hơi lạnh vọt vào.
Vương Trạch Văn dang hai tay muốn ôm Lâm Thành vào lòng, lại bị Lâm Thành tránh đi.
Anh lướt qua trước người hắn, nhanh tay đóng cửa lại. Còn chưa kịp quay người, đã bị Vương Trạch Văn túm lấy, kéo vào trong phòng.
Động tác của Vương Trạch Văn rất nóng nảy, dưới tay cũng dùng sức, hắn túm lấy Lâm Thành, ấn anh xuống giường, rồi bao vây tứ chi anh, ôm anh thật chặt, như thể chỉ khi làm vậy, hắn mới có được cảm giác an toàn.
Lâm Thành có thể cảm nhận được sự run rẩy mất khống chế trên người hắn, anh hỏi: "Anh đến đây kiểu gì?"
"Lái xe tới." Vương Trạch Văn hít sâu một hơi, "Lái xe chín tiếng, em để anh ôm một lát. Ngoan."
Lâm Thành bất động, nói: "Gấp vậy làm gì? Không phải em đã bảo anh là sẽ đợi anh rồi sao."
Vương Trạch Văn: "Bởi vì anh muốn gặp em. Anh phải gặp em mới có thể tin tưởng được."
Lâm Thành: "Vì sao anh lại không tin em?"
Vương Trạch Văn buông anh ra, nắm lấy mặt anh, dùng ngón tay cái cẩn thận miêu tả hình dáng khuôn mặt anh.
Lâm Thành bảo: "Tay anh lạnh quá."
Nói đúng hơn thì toàn thân Vương Trạch Văn đều rất lạnh, trên người có mùi khói thuốc nồng nặc. Lâm Thành có thể tưởng tượng được hình ảnh hắn ngồi trên xe, bực bội hút từng điếu từng điếu thuốc, để duy trì sự tỉnh táo cho bản thân. Rồi lại mở cửa sổ xe, để gió lạnh bên ngoài cuốn đi mùi khói trên người.
Mỗi một điểm nhỏ trên người hắn đều làm cho Lâm Thành yêu thích, làm anh không nhịn được xúc động.
Vương Trạch Văn hỏi: "Làm em lạnh rồi?"
Lâm Thành lắc đầu.
Vương Trạch Văn cúi xuống, hôn nhẹ lên môi anh.
Lâm Thành nhìn vào mắt hắn, trái tim bắt đầu đập nhanh lên. Anh nói: "Anh cứ như vậy, em thấy rất sợ."
"Anh mới là người càng sợ hơn." Vương Trạch Văn thở hổn hển, lại cố nén lại, nói, "Cả một đường anh đều nghĩ, bà có thể nói gì với em, em đáp lại bà thế nào. Có phải bà muốn thủ đoạn mềm dẻo với em không? Thủ đoạn mềm dẻo của bà rất lợi hại, một chút tình cảm cũng không chừa lại... Đời này anh chỉ không cãi lại được hai người, một là với bà ấy, anh không biết nên nói gì, còn với em, anh lại không nỡ. Em mềm lòng như vậy, lại thích suy nghĩ nhiều, nhất định không biết nên làm gì. Cục cưng, bảo bối, em nói cho anh biết, em đã nghĩ gì thế?"
Lâm Thành động đậy, nắm lấy bàn tay đang đè nặng của đối phương, rút ra, sau đó đẩy hắn xoay người.
Vương Trạch Văn hỏi: "Em muốn làm gì?"
Hai người nằm nghiêng, Lâm Thành duỗi tay ôm lấy hắn, rúc đầu vào lòng hắn.
Vương Trạch Văn đã phát hiện từ trước, rằng Lâm Thành rất thích chôn mặt vào vai mình. Có vẻ khi được ôm hắn, anh sẽ càng vui vẻ hơn. Giống như đang tìm một điểm tựa, là hành động đem lại sự thân cận nhất.
Vương Trạch Văn: "Em cho rằng anh là người thế nào? Anh nói thích em, chính là muốn ở bên em cả đời. Chuyện khác không cần phải suy xét. Em hiểu chưa?"
Lâm Thành gật đầu.
Vương Trạch Văn: "Đạo diễn Vương của em không gì không làm được, nhớ rõ chưa?"
Lâm Thành lại gật đầu.
Vương Trạch Văn: "Nói chuyện."
Lâm Thành: "Được."
Vương Trạch Văn hơi ấm ức: "Em còn không cho anh hôn em. Vừa rồi ở cửa em đẩy anh làm gì? Anh đã tưởng câu tiếp theo em nói sẽ là "về sau anh không cần phải tới đây nữa"."
Lâm Thành thơm lên má hắn một cái. Ẩm ướt mềm mềm, bẹp lên mặt hắn.
Vương Trạch Văn nhìn anh một lát, lại ấn đầu anh xuống vai mình.
Giống như chỉ cần ôm nhau là sẽ ổn cả vậy.
"Đừng sợ." Giọng nói trầm thấp của Vương Trạch Văn cất lên, "Anh chỉ là thích em mà thôi, không làm sai gì cả. Cho dù người khác có biết, cũng chẳng sao cả. Cho dù họ có phản đối chúng ta, cũng không thành vấn đề. Họ cũng không thể chịu trách nhiệm cho tương lai của chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể. Em ngoan một chút, đừng để bà ấy dụ dỗ, anh sẽ không bỏ em mà đi."
Lâm Thành hỏi: "Vì sao anh lại cảm thấy em sẽ bị dụ dỗ? Nhìn em ngốc lắm sao?"
"Bởi vì anh biết em yêu anh, bởi vì em luôn khoan dung, dung túng, làm cho anh luôn không an tâm. Bởi vì anh muốn bảo vệ em, anh cảm thấy em quá lương thiện." Vương Trạch Văn dán vào tai anh, giọng nói nhẹ tới không chân thực, "Anh sợ em cũng vì "muốn tốt cho anh", sau đó nói lời chia tay với anh. Bắt người kiên cường và hiểu chuyện như em làm tổn thương cả hai ta. Anh nói cho em biết, em không cần phải vậy. Em dễ dàng rời khỏi anh, anh sẽ thực sự nghi ngờ em có yêu anh hay không."
Lâm Thành cảm thấy mình đã bị coi thường một cách không thể hiểu nổi, anh kháng nghị: "Em rõ ràng không phải."
"Em xem, anh chính là một người ích kỉ. Tình cảm vốn đã là một thứ rất cố chấp. Anh nghĩ tới chuyện em phải rời khỏi anh, trong đầu đã bật ra những suy nghĩ rất khủng bố." Vương Trạch Văn khựng lại, nói, "Nếu em có thể bằng lòng ở lại bên anh, anh có thể cùng em làm bất kì chuyện gì khiến em vui vẻ. Nhưng nếu như em muốn rời khỏi anh, anh chỉ muốn nhốt em lại, trói em trên giường, chiếm hữu em, khống chế em, không cho em đi đâu hết. Chỉ là, anh lại không chịu được việc em căm ghét anh."
Lâm Thành nói: "Em không ghét mà."
Vương Trạch Văn lùi lại một chút, nhìn Lâm Thành, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên của đêm nay. Hắn búng lên trán Lâm Thành, nói: "Đồng chí Lâm Thành. Đừng xúi giục bạn trai em phạm pháp."
Lúc này, cả hai cũng không dám đề ra giả thiết gì quá tàn nhẫn, chỉ nghĩ tới hướng đi sau này.
Tay Lâm Thành men theo eo hắn, không an phận vạch áo hắn lên sờ. Sờ được một nửa, lại bị Vương Trạch Văn nắm lấy tay.
Lâm Thành ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của đối phương.
Vương Trạch Văn hỏi: "Muốn anh không?"
"Muốn anh." Lâm Thành đáp, "Em yêu anh."
Hốc mắt Vương Trạch Văn đột nhiên ướt át.
"Mặc kệ cả đời này dài thế nào, anh đều ở bên em. Anh rất rõ ràng chuyện này. Anh chỉ cần em."
...
Lâm Thành khống chế hô hấp, ánh mắt có chút mơ màng. Vương Trạch Văn tùy tiện vuốt vuốt mái tóc còn ướt nước của mình, nằm xuống bên cạnh anh.
Lâm Thành đẩy hắn, nói: "Anh đi sấy tóc đi đã."
Vương Trạch Văn đè cánh tay anh lại, gối đầu lên, lầm bầm nói: "Trước đó anh lái xe chín tiếng, đã hai tư tiếng rồi không ngủ, em biết không?"
Lâm Thành cười khẽ.
Vương Trạch Văn: "Được rồi, đừng nghịch, để anh ngủ một lúc."
Lâm Thành liền ôm hắn nghỉ ngơi.
Chưa được một lúc, Vương Trạch Văn lại mở to mắt, hỏi: "Tay em có mỏi không?"
Lâm Thành: "Không mỏi."
Vương Trạch Văn vẫn đổi tư thế, ôm người vào lòng mình: "Ngủ một lát. Trời sáng thì gọi anh dậy, anh tới đoàn phim cùng em, xem thử xem."
Vương Trạch Văn thực sự rất mệt, buối sáng Lâm Thành dậy rửa mặt, cũng chưa gọi người dậy. Lâm Thành do dự một lát, vẫn một mình đi trước, để hắn ở lại khách sạn nghỉ ngơi nhiều một chút.
Lâm Thành đi ăn sáng, rồi tới phòng hóa trang chuẩn bị.
Phim cổ trang tốn công nhất mỗi ngày chính là đi hóa trang. Bắc Cố còn đỡ, tạo hình đơn giản, không trang điểm cũng dám cho anh đi quay luôn. Nhưng nhân vật thái giám này vì thiết lập nhân vật yêu cầu, phải dùng đủ loại trang sức này nọ, còn phải đội tóc giả, chỉ mới hóa trang, đã có thể làm cho anh phải chờ tới hoa cả hai mắt.
Trước giờ Lâm Thành vẫn luôn không quan tâm tới chuyện tạo hình, anh nghĩ việc chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp. Nhưng hôm nay hóa trang xong, anh nhìn vào trong gương, vẫn ngây ra một lát.
Yêu cầu hóa trang hôm nay không giống với hai ngày trước đó, hôm nay anh phải hóa trang làm thái giám nhỏ lúc vừa mới tiến cung. Y phục và kiểu tóc cũng có sự thay đổi. Tổng thể phải càng hèn mọn, gầy yếu và trung tính hơn.
Chuyên viên trang điểm hóa trang cho anh mặt trắng toát, là màu trắng xanh, phấn dặm rất dày, mắt đánh màu xanh tím, môi lại tô đỏ như máu. Mà quần áo mặc lại thiên về màu sẫm, dưới sự đối lập, ngũ quan của anh trông vô cùng âm trầm, hết sức khủng bố. Đi ở nơi thiếu sáng tối tăm, thò mặt ra, chỉ sợ là có thể kéo tới phim trường kinh dị quay luôn.
Lâm Thành nhíu mày, anh thậm chí còn không nhận ra chính bản thân mình trong gương. Anh bảo chuyên viên trang điểm phủi bớt phấn đi, chuyên viên kia lại nói: "Thái giám trang điểm chính là thế này."
Lâm Thành nói: "Trang điểm cho phi tử cổ đại cũng không giống như kiểu trang điểm này của cậu, dùng bột chì, vừa đến tối màu cũng tối sầm xuống. Cậu cũng định hóa trang cho mấy cô ấy giống thế này sao?"
"Anh có ý gì? Anh không thích thì tìm người khác mà hóa trang!" Chuyên viên trang điểm ném luôn đồ xuống đất, sắc mặt xấu xí, "Cách trang điểm cho nhân vật là do đạo diễn đề ra, anh đi mà nói với đạo diễn."
Lâm Thành cũng nóng lên rồi, anh đáp: "Yêu cầu của đạo diễn là hóa trang như vậy? Nhân vật trong bộ phim truyền hình này yêu cầu phải hóa trang thế này? Phong cách chỉnh thể là như thế này chắc?"
Chuyên viên trang điểm đi tìm đạo diễn, ai ngờ còn chưa đi được xa, mấy người đã đi cùng nhau tới.
Lâm Thành nghe được giọng nói quen thuộc, nhìn ra cửa, Vương Trạch Văn mới chỉ liếc mắt nhìn, đã nhíu mày bảo: "Xấu quá, tẩy trang đi. Hóa trang kiểu gì đấy?"
Chuyên viên trang điểm kia tức khắc xấu hổ đầy mặt.
Đạo diễn Hoàng hỏi: "Nghe thấy chưa?"
Chuyên viên trang điểm vội vàng đi tìm nước tẩy trang.
Đạo diễn Hoàng lại bảo: "Thôi, đổi người khác đi."
Chuyên viên trang điểm kia bị đồng nghiệp bên cạnh kéo lại, một người khác bước lên tẩy trang cho Lâm Thành.
Lớp trang điểm quá dày, không dễ tẩy sạch đi được, chuyên viên trang điểm hơi nóng vội, hơi nặng tay, lau tận mấy lần. Chờ anh ta xử lí xong, mặt Lâm Thành đã đỏ bừng lên. Vương Trạch Văn nhìn thấy thì rất không vui.
Lại một lần nữa trang điểm, Vương Trạch Văn khoanh hai tay đứng bên cạnh, một bộ người sống chớ lại gần, nhìn chằm chằm chuyên viên trang điểm làm việc.
Lâm Thành nhìn hắn qua gương, thấy người này mặt mày còn đen hơn cả mình, giữa mày hiện nét mỏi mệt xen lẫn với vẻ phẫn nộ.
Lâm Thành đỡ vạt áo nhiều lớp đứng lên, đưa Vương Trạch Văn ra khỏi phòng nghỉ.
Thấy xung quanh không có người, Vương Trạch Văn bực tức nói: "Không phải anh đã bảo em, có ai bắt nạt em thì phải đi tìm đạo diễn Hoàng rồi à? Em sao cứ như vậy?"
Lâm Thành: "Không ai bắt nạt em cả, anh vừa đến mới có."
Vương Trạch Văn gây sự vô cớ: "Ý gì? Trách khí tràng của anh làm ảnh hưởng?"
Lâm Thành bảo: "Em đi toilet đã."
Vương Trạch Văn đi theo anh: "Đều là đàn ông cả, sao không thể đi toilet cùng nhau?"
Lâm Thành không muốn đi toilet thật, anh đi tới phía toilet bên kia, lại rẽ ngoặt, đi tới một chỗ khác.
Vương Trạch Văn càng giận hơn, nói thầm: "Chê anh phiền? Xuống giường là không nhận người nữa, em coi anh là sexdoll đấy à?"
Lâm Thành giả vờ xoay người đá hắn một cái, bị Vương Trạch Văn ngăn lại.
Lâm Thành nói: "Anh đừng nghịch nữa, ở đây nhiều người lắm."
Vương Trạch Văn: "Được rồi, anh xem em đóng phim vậy."
Hai người chuẩn bị ở sân quay.
Khi Dư Huy Kim thấy Vương Trạch Văn xuất hiện, trên mặt gã hiện lên vẻ khiếp sợ khó che giấu. Nhưng Vương Trạch Văn căn bản không để ý tới gã.
Đạo diễn Vương phát huy rất tốt khí tràng của mình trong đoàn phim, dọn một cái ghế dựa ra, ngồi một bên cứ như đại gia, đè cả khí thế của đạo diễn xuống. Hắn ngồi vắt chân, lãnh khốc nhìn toàn trường, nhìn thử một chút, xem trường quay này có ai dám giở trò không.
Lâm Thành cảm thấy hắn giống như một con nhím sợ hãi vậy, cả người đầy gai, còn chạy nhảy khắp nơi, sẵn sàng phản ứng quá khích với những người xuất hiện xung quanh mình.
Không đúng, đạo diễn Vương là một con nhím biển. Không bị dọa sợ cũng cả người đầy gai.
Đạo diễn Hoàng nói với đạo diễn chấp hành: "Cậu xem, một đạo diễn lợi hại, cho dù ngày thường không đứng đắn, lại hiền lành, dễ nói chuyện, nhưng khi nghiêm túc, nhất định phải nắm bắt được toàn trường quay. Cậu xem thử xem cậu ấy là dựa vào điều gì để làm được."
Đạo diễn chấp hành trẻ tuổi vã mồ hôi đầy trán, thầm nói, dựa vào dâm uy nổi tiếng nhiều năm, còn dựa vào bối cảnh núi cao biển sâu sau lưng hắn.
Đạo diễn Hoàng lại bảo: "Vương Trạch Văn, thu khí thế lại một chút đi, đây không phải là đoàn phim của cậu, làm gì thế hả?"
Vương Trạch Văn thả chân xuống.
Đạo diễn Hoàng: "Đây là vấn đề một cái chân của cậu có thể giải quyết chắc? Nếu cậu không đi ra chỗ khác thì lên đây luôn đi. Dù sao cũng đang rảnh, không bằng dẫn dắt đàn em luôn."
Thế là Vương Trạch Văn tự mình khống chế máy quay, ai nấy đều run bần bật.
Dưới sự cưỡng chế, hiệu suất quả nhiên tăng lên gấp bội, công việc buổi sáng tiến triển thuận lợi. Về sau, biến thành hiện trường đạo diễn Hoàng và đạo diễn Vương dạy học cho đạo diễn của bộ phim này.
Lâm Thành là người kết thúc công việc đầu tiên, anh nhấc quần áo chạy tới toilet. Anh không dám nhịn, dù sao mỗi một lần cởi trang phục diễn này ra đều thực sự tốn rất nhiều thời gian.
Khi anh ra khỏi toilet. Dư Huy Kim đã đổi sang quần áo thường, gã mặc một cái áo ba lô trắng đi tới.
Lâm Thành liếc gã một cái, cẩn thận thả vạt áo thắt trên hông xuống.
"Chuyện giữa anh và đạo diễn Vương, đã bị người nhà của anh ta biết rồi?" Dư Huy Kim nói, "Đạo diễn Vương hôm nay không ngờ còn tới thăm anh. Anh ta thực sự muốn nghiêm túc với anh, hay là không coi anh ra gì?"
Lâm Thành lẳng lặng rửa tay, xoa đều bọt xà phòng lên năm đầu ngón tay.
"Anh ta có thể thích được anh bao lâu?" Dư Huy Kim đỏ mắt, ghen tị nói: "Đến lúc đó thử xem anh chống đỡ kiểu gì?"
Lâm Thành còn chưa trả lời, Vương Trạch Văn đã xuất quỷ nhập thần xuất hiện, đứng ở cửa toilet âm trầm hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Dư Huy Kim thay đổi sắc mặt.
Lâm Thành xoay người, bình tĩnh nói: "Cậu ta hỏi em, anh có thể thích em được bao lâu."
Vương Trạch Văn nghe vậy thì rất kích động: "Đương nhiên là cả đời!"
Lâm Thành nói: "Nào có chuyện kéo dài được cả đời?"
"Sao lại không thể là cả đời? Cái gọi là phiền chán đều không phải là kẻ cặn bã lấy cớ sao?" Vương Trạch Văn trừng mắt nhìn Lâm Thành, lại đi mắng Dư Huy Kim, "Mấy người các người thật là phiền, tại sao cứ tùy tiện nói cả đời cả đời với người khác chứ, tôi không thể bảo đảm được cả đời của mình, chẳng lẽ các người có thể chắc? Hả? Cậu có làm được không?"
Thấy hắn bắt đầu kích động, Lâm Thành kéo hắn đi ra ngoài.
"Anh đã muốn mắng nó từ lâu rồi, em đừng cản anh! Ánh mắt nó nhìn em không thích hợp!" Vương Trạch Văn ngoài miệng thì cằn nhằn nhưng chân vẫn đi theo Lâm Thành ra ngoài, hắn lải nhải: "Nó tên là gì? Em đừng nói chuyện với nó, nói không chừng nó muốn xào CP với em hút máu đấy. Động cơ không rõ, nhân cháy nhà hôi của, ý đồ đáng chết."
Lâm Thành: "..." Hoàn toàn không liên quan gì cả.
Lâm Thành dừng lại, đứng bên đường nói với hắn: "Anh cứ đi theo em làm gì?"
Vương Trạch Văn: "Anh không đi theo em thì còn theo ai? Anh đã đồng ý sẽ làm việc chung với em rồi còn gì, không được à?"
Lâm Thành do dự, thật lâu sau mới hỏi: "Mẹ anh thực sự không sao chứ? Anh ở lại đây với em, bà liệu có giận không?"
Vấn đề trong lòng Vương Trạch Văn muốn lảng tránh nhất bị anh vạch trần, trong ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ đau lòng. Hắn mấy bận muốn há miệng, cuối cùng mới bình tĩnh lại, nói nhỏ: "Chuyện gì nên nói anh đều đã nói rồi... Bà thực ra trong lòng đều đã hiểu rõ, cũng biết việc mình làm là vô dụng. Bà chỉ là... không cam lòng. Bây giờ anh đi gặp bà, chỉ chọc cho bà tức giận."
Lâm Thành nhìn hắn thật sâu, trong đầu lại nảy ra câu hỏi anh không thốt ra được khỏi miệng suốt cả ngày hôm qua.
"Nếu cả đời này bà đều không nghĩ thông thì sao?" Lâm Thành mấp máy môi, nói rất nhỏ, "Anh sẽ làm sao? Em nên làm gì bây giờ?"
Lâm Thành lại nói tiếp: "Nếu anh không biết, vậy thì tạm thời đừng trả lời ngay."
"Anh nghĩ kĩ rồi, thế nên em phải tin anh." Vương Trạch Văn châm chước từ ngữ, "Lần sau em có muốn cùng anh tới gặp bà không?"
Lâm Thành ngạc nhiên hỏi: "Em?"
"Phải." Vương Trạch Văn muốn chạm vào tay anh, cuối cùng vẫn đổi hướng, chuyển thành chỉnh lại đai lưng bị lệch giúp anh, "Chờ bộ phim này quay xong, em tới gặp bà cùng anh đi. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ không thấy sợ. Em có sợ không?"
Tâm tình Lâm Thành bỗng trở nên nhẹ bẫng, chỉ bằng một câu nói vô cùng đơn giản của hắn, anh như cái cây tìm được đất để cắm rễ, đã có chỗ neo đậu. Anh thầm nói, nếu tiền đề là cùng nhau, vậy thì còn chuyện gì đáng sợ nữa đâu?
Anh giữ bàn tay đang định rút về của Vương Trạch Văn, nắm chặt lấy nó, nghiêm túc đáp lại: "Được."