Rất Thật

Chương 9: Hot search



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trải qua chuyện này, bầu không khí trong đoàn phim rất nặng nề, không ai dám nói lớn tiếng, ngay cả điện thoại cũng không dám lấy ra.

Hoàng Thời Thanh khoác áo bước tới, nói xin lỗi với Lâm Thành.

Lâm Thành lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.

Bản thân cô chính là một người có tính cách lạnh lùng, nói xong thì đi qua một bên ngồi xuống, chờ tới lượt mình quay.

Lần này quay phim có thể coi là thuận lợi. Hai người chiếu theo như vậy mà diễn, chỉ một lần là đã trôi chảy qua cảnh.

Động tác của Lâm Thành đã được luyện tới nhuần nhuyễn, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cơ thể tự chuyển động là có thể phối hợp được với động tác đánh ra của anh. Đến khi Hoàng Thời Thanh ngã xuống nước, cảnh này kết thúc.

Lâm Thành giơ chân đá lên ngực cô, dây cáp treo Hoàng Thời Thanh lập tức được điều khiển bay đi. Vừa mới xuống nước, người đã được nhấc lên, quay trở lại bờ.

Trang phục diễn của cô là vải không thấm nước, còn có quần áo giữ nhiệt bên trong, đều là dựa theo hình tượng nhân vật, bên ngoài còn có một tấm áo choàng dày nặng.

Không giống như Lâm Thành, nhân vật của anh được thiết lập dù là đông hay hè cũng chỉ mặc một kiện hắc sam đơn bạc.

Vậy nên khi Hoàng Thời Thanh ra khỏi nước, nước đá vẫn chưa chảy vào trong quần áo, tình hình nhìn cũng không tệ.

Lâm Thành quay bổ sung thêm vài cảnh bên hồ, công việc hôm nay coi như hoàn thành.

Tiếp theo vốn sẽ quay tiếp cảnh giữa nam nữ chính. Cảnh của Lâm Thành thì tản mạn, xen kẽ giữa các cảnh quay này. Nhưng vì chuyện hôm nay, đạo diễn Vương trưng cầu ý kiến của hai người, quyết định quay nốt các cảnh có liên quan tới Lâm Thành.

Thế là Quách Dịch Thế đến sớm, bắt đầu chuẩn bị cho công việc sau đó.

Lâm Thành ngồi trên một tảng đá nhẵn nhụi, muốn làm đầu óc mình tỉnh táo lại.

Anh nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng nội dung kịch bản.

Phùng Trọng Quang dùng một chưởng đả thương Bắc Cố, Bắc Cố không đánh trả y. Y lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn khuyên Bắc Cố đi khỏi đây.

Y còn đại sự phải làm, mà y cũng không tin Bắc Cố. Đối với một sát thủ như vậy, không giết y, đã là thiện tâm lắm rồi.

Phùng Trọng Quang nói: "Ngươi vẫn luôn có chuyện muốn làm phải không?"

Bắc Cố thực ra không có. Ngay cả dục vọng tồn tại của hắn cũng chẳng mãnh liệt, sao có thể hiến cả tính mạng cho người khác? Nhưng hắn lại gật đầu với Phùng Trọng Quang.

Phùng Trọng Quang: "Vậy thì đi đi. Ta tin rằng sẽ có một ngày thiên hạ thái bình. Tới lúc đó, ngươi cũng không cần phải làm sát thủ nữa."

Y bảo Bắc Cố đi đi. Thực ra Bắc Cố đã không có nơi nào để đi nữa rồi.

Trong thế giới của hắn chẳng có thiện ác, cũng không có cảm tình.

Chỉ là ngay lúc hắn gặp được Phùng Trọng Quang, lại như kiếm sắc thu về vỏ, đột nhiên trở nên ôn hòa nội liễm.

Phùng Trọng Quang là người đầu tiên đối tốt với hắn, cứu hắn, dạy hắn thế nào là thiên hạ, thế nào là đại nghĩa.

Thức tỉnh nhân sinh vô tri vô giác của hắn. Làm cho từng nỗi bất an kích động hắn giấu dưới đáy lòng nổi lên. Làm cho hắn lâm vào sự tự hoài nghi vô tận, bắt đầu thăm dò con đường không có kết quả. Bắt đầu suy nghĩ về vấn đề nhân sinh hắn đã né tránh vài thập niên.

Khi hắn bắt đầu học được cách suy nghĩ, thế giới cũng chuyển mình.

Bóng dáng cô độc của Bắc Cố chậm rãi hành tẩu trên con đường ngày đông tiêu điều, cuối cùng hắn dừng bước, quay đầu lại đưa mắt nhìn.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh đôi mắt ửng đỏ của Lâm Thành, mang theo mê man, mang theo do dự. Hắn đang lạc đường, so với lúc mới xuất hiện, trông hắn lại càng lạnh nhạt, vô cảm hơn.

Lâm Thành không suy nghĩ phức tạp tới vậy, trong đầu anh chỉ nghĩ tới một vấn đề —— sau khi bộ phim này kết thúc rồi, anh nên làm gì bây giờ.

Anh hẳn là sắp hết cảnh quay rồi.

Vấn đề này không ngờ lại làm cho anh có chút đau khổ, nhưng ngọn nguồn của sự đau khổ này, anh lại không thể nói rõ.

"Tốt."

Vương Trạch Văn bình tĩnh tuyên bố qua cảnh.

Mọi người vốn còn lo rằng tình trạng sức khỏe của Lâm Thành sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của anh, lại không ngờ bản thân anh thực sự quá giống nhân vật Bắc Cố này. Từ lúc bắt đầu quay phim tới giờ, anh gần như không gặp phải trở ngại gì cả.

Không biết Vương Trạch Văn rốt cuộc đào được người từ đâu ra, có thể nói là một niềm may mắn cho đoàn của họ.

Lâm Thành hắt xì hơi, chuẩn bị đi ra chỗ khác.

"Chờ đã." Vương Trạch Văn nói, "Lâm Thành, tới đây một chút."

Lâm Thành nghe thấy vậy thì rảo bước qua, đứng im trước mặt hắn, gọi: "Đạo diễn Vương."

Bên tai anh ù ù lên. Nói chuyện cũng toàn là giọng mũi, không có tinh thần lắm.

Vương Trạch Văn thấy dáng vẻ này của anh, ngữ khí không tự chủ chậm lại: "Lại gần đây một chút."

Lâm Thành không hiểu hắn định làm gì, lại bước tới gần hơn.

Vương Trạch Văn vén áo anh lên, cảm nhận thử nhiệt độ cơ thể anh.

"Sao tôi cứ có cảm giác người cậu còn nóng hơn lúc nãy?" Anh nghe Vương Trạch Văn nói, "Bác sĩ đã nói gì rồi? Cậu thế này phải sốt tới 39 độ ấy? Còn chịu được không?"

Lâm Thành vụng vụng về về đáp lại hai tiếng.

Vương Trạch Văn không nhịn được nói to: "Cậu làm sao thế này!"

Lâm Thành đứng trong gió lạnh, nghe mà sống lưng run lên cầm cập. Nhân viên trong đoàn phim dường như cũng cộng hưởng với anh, mọi người đều khe khẽ run lên.

Sát thương của những lời này thực sự quá lớn, quả thực chính là gió lớn trước cơn bão. Mỗi lần Vương Trạch Văn nói ra lời này, câu sau kiểu gì cũng bắt đầu khẩu nghiệp.

Vương Trạch Văn: "... Ý tôi muốn nói, không thoải mái thì phải bảo, tuy diễn viên có cố gắng, nỗ lực là chuyện tốt, nhưng không thể không chú ý tới sức khỏe của bản thân. Bên cạnh cậu không có trợ lý... nhân vật Bắc Cố này lại rất quan trọng, lại còn vất vả nữa, tốt nhất là nên có người chăm sóc cho cậu. Bản thân cậu cũng phải cẩn thận một chút. Có điều chuyện hôm nay xảy ra là ngoài ý muốn..."

"Lưu Phong!" Vương Trạch Văn gọi Lưu Phong tới, dặn dò, "Cậu đưa Lâm Thành đi viện đi. Nhớ để ý tới cậu ấy. Tôi thấy cậu ấy không chịu được nữa rồi."

Lưu Phong thầm thở ra một hơi, cao giọng đáp: "Ôi!" Sau đó cười một cái với Lâm Thành.

Lâm Thành không muốn gây phiền phức thêm cho họ, muốn nói mình tự đi được. Vương Trạch Văn lại vỗ vỗ vai anh, dùng giọng nói chân thành đáng tin bảo: "Đi đi, cảnh quay hôm nay của cậu đã hoàn thành rồi, đi khám rồi về nghỉ ngơi, không cần phải quay lại đây nữa."

Lâm Thành nhìn đôi tay sưng đỏ kia, chậm chạp gật đầu.

Lưu Phong đã gấp tới không thể chờ nổi mà túm lấy anh, hô: "Lâm Thành, anh có lạnh không? Chỗ này của tôi có một cái áo khoác."

Lâm Thành còn chưa trả lời, Vương Trạch Văn đã nói trước: "Mặc thêm áo vào đi, đừng để ra ngoài lại bị gió thổi lạnh, ốm thêm."

Lâm Thành chưa kịp phản ứng, đã có một chiếc áo bông to tướng được trùm lên đầu anh. Cái áo bông kia phải to gấp hai lần người anh, che kín tới tận mặt.

Đây rõ ràng là cái áo Vương Trạch Văn vẫn luôn đắp trên đùi để giữ ấm, lớp lót trong còn vương hơi ấm nóng.

Vương Trạch Văn đẩy anh, nói: "Được rồi, đi đi."

·

Cuối cùng, Lâm Thành truyền nước trong bệnh viện, tới tận hơn bảy giờ tối.

Lưu Phong đưa anh tới rồi lát sau cũng quay về, Lâm Thành ở một mình trong viện, quá nhàm chán, nên đi ngủ một lát. Ai ngờ bởi bị sốt, mà anh ngủ tới khô nóng cả người, rất không thoải mái. Chưa được một lúc, anh lại tỉnh lại. Anh dứt khoát ngồi dậy nghịch điện thoại di động.

Anh không nhịn được mà lướt vòng bạn bè của Vương Trạch Văn.

Trước đó khi anh xem vòng bạn bè của đạo diễn Vương, không dám ấn thích, cũng không dám để lại bình luận, sợ rằng sẽ để lại ấn tượng mình làm việc không nghiêm túc, còn dùng điện thoại. Bây giờ ở bệnh viện, có vẻ đã có lí do chính đáng rồi.

Status mới nhất của Vương Trạch Văn, là ảnh chụp cơm trưa của hắn.

"Cơm thịt bò sốt cà chua 😠, sau này đoàn phim không được xuất hiện bất kì chữ 【nan】* nào nữa!"

*Khó khăn: 难 (pinyin: Nán), ý VTV không muốn sau này đoàn phim xảy ra sự cố gì nữa, không được xuất hiện chữ 难 này nên cố tình gõ pinyin.

Lâm Thành cảm thấy Vương Trạch Văn dùng icon phẫn nộ cũng rất đáng yêu, thế là di ngón tay ấn thích cho hắn.

Không bao lâu sau, Vương Trạch Văn bên kia inbox cho anh.

Vương Trạch Văn: Thế nào rồi?

Lâm Thành: Bác sĩ nói không sao cả. Truyền nước xong là xuất viện được rồi.

Lâm Thành: Đạo diễn Vương đang bận à?

Vương Trạch Văn: Tôi đang bàn bạc lịch trình quay ngày mai với nhân viên đoàn phim.

Vương Trạch Văn: Khi nào cậu quay lại? Tôi bảo tài xế tới đón cậu nhé?

Lâm Thành: Không cần đâu, tôi truyền xong bình này sẽ về. Y tá điều chỉnh tốc độ nước chảy chậm quá. Tôi cũng không chắc sẽ tốn bao lâu.

Vương Trạch Văn bên kia nhắn tin không liền mạch, hơi chậm chạp, có vẻ là rất bận.

Một lúc lâu sau, mới có một tin nhắn gửi tới.

Vương Trạch Văn: Được rồi, vậy khi về cậu nhớ chú ý an toàn.



Editor: Đoạn này tác giả chỉ chèn chữ thôi, cái meme là t chế lại thêm vào.

Lâm Thành nhìn cái meme quyến rũ kia, bật cười. Không hiểu vì sao, chỉ là cảm thấy rất buồn cười. Ngẩng đầu lại nhìn thấy nhím biển đen, cảm giác sức khỏe đã khá lên nhiều.

Ban ngày truyền nước xong, nhiệt độ cơ thể Lâm Thành đã hạ xuống. Nhưng không biết có phải do buổi đêm khi ngủ anh đá chăn ra hay không, sáng hôm sau anh lại bị ốm lại.

Nhân lúc buổi sáng không có cảnh quay, Lâm Thành chạy tới bệnh viện khám lại, sau đó anh giơ cánh tay còn chưa truyền nước xong trở lại phim trường để chuẩn bị.

Phòng nghỉ này có rất ít người, bây giờ chỉ có một mình anh. Là Hoàng Thời Thanh nhường lại cho anh để tỏ ý xin lỗi.

Lâm Thành đọc kịch bản một lát, vẫn chưa thể hoàn toàn vào được trạng thái, cứ mất tập trung suốt. Đúng lúc này điện thoại đặt bên cạnh lại rung rung lên. Anh không kìm được sự dụ hoặc cầm lên xem, phát tin nhắn là của Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn: Hôm nay cậu đã lên mạng chưa?

Lâm Thành: Vẫn chưa.

Vương Trạch Văn: Không cần phải lên. Tới đây chuẩn bị đi.

Lâm Thành: Đợi tôi truyền nước xong sẽ tới.

Vương Trạch Văn: Ừ, cứ từ từ không vội.

Vừa mới bảo tới chuẩn bị, giờ lại bảo không vội. Giấu đầu lòi đuôi thế này cũng quá rõ ràng rồi.

Lâm Thành định dùng nick phụ để lên xem, đúng lúc Lưu Phong đi vào, thấy anh vùi đầu lướt điện thoại, nhìn tâm tình anh có vẻ khá tốt, cười nói: "Anh đang nói chuyện với ai đấy? Bạn gái à?"

Lâm Thành đáp lại: "Không phải, là đạo diễn Vương."

Lưu Phong có vẻ lại càng kích động hơn, chạy tới nói: "Anh thêm đạo diễn Vương làm bạn tốt?"

Lâm Thành hơi khựng lại, hỏi: "Không phải mọi người đều thêm rồi sao?"

"Làm gì có chuyện đó! Đạo diễn Vương không thích mấy cái xã giao này." Lưu Phong trưng ra vẻ mặt "con tôi thật giỏi", vỗ vỗ vai Lâm Thành nói, "Cố lên nhé, chuyện này cho thấy đạo diễn Vương rất coi trọng anh. Đương nhiên mọi người đều rất quý anh, giống như tôi nè!"

Lâm Thành hơi dừng lại rồi mới nói: "Tôi đã chấm dứt hợp đồng với công ty cũ. Về sau có khi cũng không đóng phim nữa."

Lưu Phong nhớ tới chuyện này, tiếc nuối chỉ thốt lên một tiếng: "À..."

Lâm Thành cười, tỏ ý không sao: "Là chuyện tốt mà. Sau khi chấm dứt hợp đồng rồi, cũng không cần phải chia phần, catse của bộ phim này cũng đã đủ cho tôi chi tiêu trong một khoảng thời gian dài."

Lưu Phong gật đầu: "Cũng phải."

Catse của Lâm Thành tính ra thì khá thấp, nhưng không phải chia phần cho công ty quản lý, thì vẫn khá là ổn.

Lưu Phong nhìn anh cười mỉm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cảm thán: "Tâm tính của anh thật là tốt."

Trong lòng Lâm Thành thầm nói, lăn lộn mười mấy năm trong cái giới này, tâm tính ai rồi cũng sẽ trở nên tốt cả thôi.

Anh được Lưu Phong nhắc nhở, lại tự dưng nhớ ra một chuyện, chần chừ hỏi, "Đạo diễn Vương không sao chứ?"

"Không sao, đạo diễn Vương thì có thể có chuyện gì được chứ?" Lưu Phong nói rồi lại hơi dừng lại, mang vẻ mặt may mắn sau khi sống sót sau tai nạn, "Chúng ta cũng không sao cả."

Lâm Thành: "... Ý tôi là, ngày hôm qua anh ấy mắng rất hung dữ, liệu có bị đắc tội với ai không?"

Lâm Thành từng gặp những đạo diễn quỳ mọp dưới chân diễn viên, dù sao đạo diễn cũng chỉ là nhân viên công tác do nhà sản xuất triệu tập tới đoàn phim mà thôi, không thể nào so bì được với giai cấp tư bản, hơn nữa cũng không phải là đỉnh của tháp địa vị. Anh lo đạo diễn Vương đắc tội với quá nhiều người, còn trẻ như vậy, tương lai xong đời.

"Ông chủ của chúng ta ấy à..." Nghe anh nói xong, vẻ mặt Lưu Phong trở nên quỷ dị, "Người khác lo đắc tội anh ấy còn đang không ít đây."

Lâm Thành: "???"

"Bị đạo diễn mắng hai ba câu thôi mà, mọi người đều quen cả rồi, không sao không sao." Lưu Phong phất phất tay, trưng ra vẻ mặt không cần phải để ý, cười nói, "Anh yên tâm đi. Đạo diễn Vương buông thả có chừng mực."

"Cậu nói ai buông thả?"

Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của người thứ ba, sống lưng Lưu Phong lạnh toát, tưởng ban ngày ban mặt lại có ma, kề đầu vào nòng súng.

Ai ngờ giây tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, bước vào chính là một người phụ trách trong tổ đạo cụ.

Lưu Phong vỗ vỗ ngực mình, cười mắng: "Anh làm gì vậy hả! Làm tôi sợ muốn chết! Đánh chết anh!"

Người nọ cười một cái, lấy một cái rương ra từ trong góc, không quên cãi lại: "Ai bảo cậu nói xấu đạo diễn Vương, vừa lắm!"

Lưu Phong kiến quyết phủ nhận: "Ai nói xấu anh ấy? Là đang nói đỡ cho annh ấy đấy có được không!"

Lâm Thành bên kia đã dùng nick phụ lên Weibo xem.

Anh refresh lại, mới hiểu vì sao Vương Trạch Văn lại bảo anh đừng lên mạng.

Anh bị người đưa lên hot search theo. Ngoài cái tag trên hot search kia ra, còn có vài chủ đề khác liên quan:

# Lâm Thành vào đoàn giữa chừng #

# Quy tắc ngầm Dạ Vũ #

# Bắc Cố Dạ Vũ #

Lâm Thành hoài nghi cái tag # Không rõ ràng chính là lớp ngụy trang tốt nhất # kia cũng ra đời vì anh.

Anh thực sự đã lên được tới đỉnh nhân sinh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.