Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 100: Cho phép em theo đuổi anh



Edit: windy

Có lẽ đêm tối thích hợp để tâm sự, có lẽ lúc đêm khuya, dễ dàng bỏ xuống được đề phòng.

“Anh hỏi như thế, vậy chúng ta ở chung một chỗ những ngày đó, anh coi nó thành cái gì?” Tuyết Thuần gạt tay của anh, che khuôn mặt yếu ớt, không muốn anh nhìn  thấy cô yếu đuối.

Mặc dù che giấu như thế, thế nhưng nước mắt vẫn từ trong khe hở chảy xuống, rơi xuống ra giường, nhiều như nước mắt chim quyên.

“Em làm sao có thể không yêu anh? Không yêu anh thì sẽ sống cùng anh suốt thời gian dài như vậy sao, sẽ cùng anh đi hưởng tuần trăng mật sao, sẽ trở về Lại gia với anh sao, còn sinh Trích Trích Đô Đô...”

Lời của cô thút thít nghẹn ở cổ họng, nói bởi vì thút thít mà mơ hồ không nghe rõ được, nhưng lỗ tai của Lại Tư được huấn luyện, nghe rất rõ.

Nghe vậy, trong lòng Lại Tư thoáng qua một chút vui vẻ, khuôn mặt lạnh lùng có vài phần vui vẻ. Nhưng trên mặt không nhìn thấy vui vẻ, đột nhiên, câu lựa chọn tê tâm phế liệt ngày xưa kia, một tiếng “Trình Lãnh” giống như cái gai đang hung hăng đâm vào trái tim của anh.

Trên mặt Lại Tư cứng đờ, ngay sau đó môi mỏng giương lên, “Em thật sự yêu bao nhiêu tiền, rốt cuộc yêu bao nhiêu người rồi? Anh xếp hàng thứ mấy? Trình Lãng, Xuyến Sở Sở, mẹ nuôi của em, thậm chí là Lãnh Quý lúc này... Cho dù là gì, ở trong lòng anh em là quan trọng nhất!” Lúc đếm những tên này, trong lòng Lại Tư đang rỉ máu.

Theo lời của Lại Tư, Tuyết Thuần không ngừng lắc cái đầu nhỏ, làm cho người ta nghi ngờ, gáy ngọc của cô cũng vì vậy mà rung rung.

Vẻ mặt liền như thế, động tác như thế, để cho mỗi lần anh cho là yêu cô yêu chính là anh! Hiểu lầm như vậy, tất cả đều vì cô mà sinh ra! Lại Tư thấy thế trong lòng liền hận, mạnh mẽ đẩy tay của cô, lộ ra khuôn mặt khóc đến đỏ lên của cô.

“Em muốn nói cái gì? Nói em yêu anh? Có bằng một phần vạn anh từng yêu em không? Không trân quý tình yêu như vậy, muốn Lại Tư anh làm tới mức nào nữa! Đáng hận, anh lại vẫn đối với em nhớ mãi không quên.” Lại Tư lau mặt của cô,

“Đáng hận, anh lại vẫn nhớ mãi không quên đối với em.”

Nhớ mãi không quên! Tuyết Thuần cũng quên mất khóc thút thít, chẳng qua là mở đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn anh không hề chớp mắt cắn răng nghiến lợi không cam lòng, chỉ tiếc không rèn thép thành sắt.

Oanh một tiếng, trong đầu đột nhiên lóe lên, nhiều lời như vậy, cô tổng kết ra câu này: Lại Tư yêu cô!

Một khi suy nghĩ như vậy, đối với khát vọng Tuyết Thuần đè nén lâu nay vội vàng bắt được cứu trợ, dáng vẻ của cô chợt mừng như điên, nhưng lại sợ mất đi lại cẩn thận chứng thực, “Anh thật sự yêu em sao? Đã từng yêu, vậy bây giờ thì sao? Hiện tại có yêu hay không?”

Lại Tư nhìn Tuyết Thuần mới vừa rồi vô cùng đau lòng, bỗng nhiên lại mừng rỡ. Đột nhiên cảm thấy, bản thân hành hạ cô ấy đến mức thảm thương, thời điểm trong lòng đang dao động, tâm lại xuất hiện một tiếng liền xóa sạch, cố gắng xóa đi dấu vết đau lòng kia.

Đúng vậy, anh không hề quên, là ai hại anh đau khổ nhiều năm như vậy. Anh nhàn nhạt lướt qua bàn tay ngọc nắm chặt cánh tay thô của anh, tay của cô nhỏ gầy giống như tay của học sinh tiểu học, chỉ có thể nắm được một nửa cánh tay của anh. Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng hơi gật đầu, nhàn nhạt đáp lời, “Ừ.”

Vui vẻ bên miệng Tuyết Thuần dần giãn ra, khóe mắt chợt rung rung, “Vậy là chúng ta không ly hôn sao?” Do cô ôm nhiều hy vọng hơn dịu dàng hỏi, chính là sợ những tình cảm kia sẽ rời khỏi tay. Thời điểm hỏi ra lời này, chỗ sâu nhất trong lòng của cô liền mềm mại, cô nín thở, chỉ sợ bỏ qua bất cứ lời nào từ miệng anh nói ra.

Lại Tư nhìn thẳng vào mắt cô hồi lâu, suýt chút nữa bị ánh mắt vô cùng vui mừng bị đánh ngã, ngay sau đó anh di chuyển, ngón tay mập mờ cuộn cuộn lọn tóc quăn của cô.

Tuyết Thuần vội vàng rời khỏi anh, trong lúc lơ đãng, bắp đùi hai người tựa gần nhau, “Như thế nào?” Sao anh lại nói chuyện! Trong lòng Tuyết Thuần hô hào trong lòng, sao Lại Tư lại không làm giòn!

Sợi tóc thơm ngát quấn ở đầu ngón tay, một vòng lại một vòng, sau đó rút dần theo sợi tóc, ngón tay không ngừng dời lên, cho đến lúc chuyển qua khuôn mặt trắng noãn của cô, ánh mắt chợt nóng rực lên, vì vậy mu bàn tay nhẹ nhàng dịu dàng dao động trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lại Tư đại nhân thật là không buông tha bất cứ cơ hội nào để ăn đậu hũ nha!

Tiến lên gặp phải vẻ mặt lo lắng của cô, khóe môi Lại Tư ưu nhã nhếch lên, “Ly hôn không phải là quyết định của anh.”

Gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần nghi ngờ, “Làm sao sẽ? Hôn nhân là chuyện giữa hai chúng ta, người không ly hôn không phải là anh, chính là em...” Nói tới đây, thanh âm của Tuyết Thuần ngừng lại, dừng lại một chút, ngón tay chợt chỉ vì hướng bản thân, “Em? Quyết định của em?”

“Ừ.” Lại Tư nhàn nhạt đáp lời, đầu ngón tay đã bắt đầu buông sợi tóc kia ra, sau đó bàn tay tự do, chậm chạp hưởng thụ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, miêu tả ngũ quan tinh xảo của cô.

Sắc mặt Tuyết Thuần ửng đỏ, hơi thở có chút không yên, có khuynh hướng sâu hơn. Thử hỏi, với ánh mắt mập mờ của anh, đầu ngón tay trêu chọc làn da của cô, cũng sẽ không đứng vững như núi Thái Sơn.

Nhưng hiện giờ điều quan trọng không phải là cái này, trong lòng cô vẫn có một thắc mắc không được giải đáp. Nghe được lòng anh, mặt Tuyết Thuần lập tức lộ vẻ vui mừng, giọng nói gấp gáp kích động, lại cực kỳ êm ái, chỉ sợ chọc cho Lại Tư mất hứng thay đổi chủ ý, “Vậy ý của anh không phải là nói, chỉ cần anh không muốn ly hôn, em cũng sẽ không yêu cầu ly hôn?”

“Dĩ nhiên là không phải.” Đôi mắt Tuyết Thuần lập tức ảm đạm xuống, thất vọng nói một câu.

Đầu ngón tay của Lại Tư đột nhiên rời khỏi mặt cô, tay nắm được một lọn tóc của cô, kéo về hướng của anh, sức lực không nặng không nhẹ, thích hợp để cho cô  bị đau nhích về phía anh, cũng sẽ không làm cô bị thương.

Tuyết Thuần bị đau, trong lúc giật mình, mặt của cô và Lại Tư gần trong gang tấc.

Lại Tư trầm ngâm suy nghĩ, như nơi sâu thẳm nhất dưới biển, vẻ mặt đau xót ẩn hiện trong đó, anh nảy sinh ác độc nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, giống như chưa từng làm chuyện áy náy.

Anh muốn cho cô nhìn, xem xem cô chưa từng để anh ở trong lòng, nhìn anh nhiều ngày nhiều đêm vì nhớ cô mà mắt khô khốc, nhìn xem cô cuối cùng có chút thẹn! nào không, nội tâm có hối hận hay không!

Bởi vì anh chạm đến chỗ đau nhất trong lòng, lồng ngực phập phồng, âm thanh cũng dần trầm xuống, giọng nói đùa cợt châm chọc, “Anh tỏ ra ác độc, em liền yếu đuối lui về phía sau; anh nói không muốn, em liền thất vọng tự thương hại; anh nói vất bỏ, em liền thật sự buông tha.” Anh hừ lạnh một tiếng, “Tự cho là em thích anh, cho đến bây giờ cũng chỉ đáng thương một chút như vậy. Em vẫn cho là anh làm em tổn thương, đến cùng em có biết hay không, anh yêu em còn hơn em yêu anh, anh mới là người bị tổn thương nhất!”

Tuyết Thuần mở to mắt, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt lưu ly thoáng lộ ra hối hận cực nồng đậm, nếu như Lại Tư mong muốn, cô là đang hối hận tự trách. Đôi môi cô run run, muốn tới nói lại, lại tốn công vô ích phát hiện không có từ nào để dùng, chưa bao giờ như vậy, cảm giác bản thân nghiệp chướng nặng nề.

“Cho dù biết bản thân sai lầm rồi, cũng phải giải thích cho anh cái đã. Chuyện cho tới bây giờ, em sẽ không muốn không nói tiếng nào mà đuổi anh đi chứ, em cho rằng tại sao anh lại chọn giờ này để tới, trời tối trăng cao, không phải là giết người vào ban đêm, cũng là anh không khống chế được muốn mở lòng của em ra, đem lòng của em ra nhìn cho thật rõ ràng, Lại Tư anh có phải chưa từng tồn tại trong lòng em phải không!”

“Không phải vậy! Anh là quan trọng nhất!” Theo âm thanh của Lại Tư giơ lên, càng ngày càng thái quá, Tuyết Thuần không chịu bằng lòng, nhất thời kích động mà nói ra.

Lại Tư dừng một chút, mục đích tối nay, anh chính là muốn bức cô đem lời trong lòng nói ra!

“Thật xin lỗi, em vẫn luôn không thể tin được bản thân sẽ có một tương lai hạnh phúc, sẽ có một người đàn ông yêu em cả đời không thay đổi. Anh đã từng đối tốt với em như vậy, là tự em không nắm được, em cho là anh chán ghét em. Giống như những người khác đã từng rất thích em, bạn bè cũng vậy, bởi vì chuyện của cha mẹ, bởi vì tình yêu, cuối cùng họ cũng chán ghét mà bỏ rơi em. Em rất sợ anh giống như bọn họ, sau đó khi nỗi sợ hãi này biến thành sự thật, em giống như rơi vào trong địa ngục, hoàn toàn không nghĩ đến, em còn có cơ hội chuyển bại thành thắng. Khiến cho anh thất vọng, thật xin lỗi, bởi vì em không đủ kiên trì, làm tổn thương anh, thật xin lỗi. Bởi vì không biết nên làm thế nào, thật xin lỗi hu hu... Em thật sự không muốn, Lại Tư, em thật rất rất yêu anh, không phải là Trình Lãng, cũng không phải là những người khác, không có bất kì người nào có thể so sánh được với anh.”

Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt cô ướt đẫm nước mắt, nhưng cô vẫn nhìn Lại Tư, người đàn ông nho nhã anh tuấn, thông minh tuyệt đỉnh, thế lực không người nào sánh được, người như vậy, cô cho là cả đời cô chỉ có thể âm thầm nhìn người mình yêu, bởi vì anh quá mức ưu tú quá mức không thể thành, cho nên cô cho là mình chỉ là người phụ nữ của anh, không phải là thế giới duy nhất của anh, không phải là người quan trọng của anh... Nói đến vậy, cô tự ti, cô tự ti mặc cảm.

“Được rồi, không cần nói thêm gì nữa, anh đã sáng tỏ.” Lại Tư không nói hai lời, không tiếng động mà ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi anh, môi mỏng hôn lên đôi môi oánh nhuận của cô, nuốt lấy hương vị ngọt ngào của cô.

“Ưm...”

Yêu quá sâu, càng thương thật, không người nào sai. Chỉ cầu anh không nói nữa, không nên nói sẽ rời anh đi lần nữa.

Tiếng nức nở bên trong phòng thật thấp, nặng nề thở dốc. Trong đêm khuya, có vẻ có chút đột ngột. Âm thanh dâm mỹ giống như móng vuốt của mèo con, khiến cho tâm của anh nhộn nhạo. Tay của anh không an phận bắt đầu dao động, vuốt ve ngực mềm mại cách lớp áo ngủ của cô. Áo ngủ mặc có chút bảo thủ, tay của anh thế nào cũng không làm gì được, sau đó rốt cuộc chuyển qua trước ngực của cô, đầu ngón tay di chuyển, bắt đầu tháo nút áo của cô. Lúc này, anh rất nhớ áo ngủ sexy anh mua cho cô trước đây, bình thường chỉ cần xé một cái là được, chính là chỉ cần kéo một cái là được.

Cởi được ba nút áo, bàn tay của anh giống như cá trượt vào, chuẩn xác đi lên. Gò ngực mềm mại kia, cảm xúc rất tốt, làm cho hô hấp của anh thở hổn hển khó khăn.

Anh không kiềm chế được đặt cô nằm ngang trên giường, bởi vì động tác quá lớn, “Trường Giang số 7” trên đầu giường rơi xuống, trùng hợp đập trúng giữa bọn họ.

Lại Tư cử động một chút, giơ tay lên liền đem đồ chơi Đô Đô thích nhất ném ra sau một cái, mặc cho nó rơi xuống.

Tuyết Thuần đỏ mặt như ánh bình minh, xa nhau bốn năm không làm chuyện này, đột nhiên bất ngờ không kịp đề phòng phát sinh, trong lòng khẩn trương không thua gì lần đầu tiên năm đó.

Lại Tư khẽ cười một tiếng, “Em khẩn trương cái gì? Cũng đã làm quá không dưới trăm lần.”

Tuyết Thuần đỏ mặt như muốn chảy máu, không dám lên tiếng, sợ kích thích anh nói ra lời càn rỡ hơn.

“Bảo bối nghe, anh cho em một cơ hội cuối cùng, trên đời này cho dù thế nào, Lại Tư anh cho em một cơ hội duy nhất.”

Tiếng bảo bối xa cách đã lâu, câu nói kia bá đạo phách nối, tâm Tuyết Thuần run rấy, cô thẹn thùng rồi lại không hề chớp mắt nhìn anh, lông mi nồng đậm treo treo mấy hạt lệ châu muốn rơi không rơi được, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn: Thật may mắn có thể vãn hồi.

“Anh cho phép em theo đuổi anh. Để cho anh xem, tình cảm em dành cho anh có thể đi đến đâu, trong lòng anh thoải mái, dĩ nhiên sẽ không ly hôn, dĩ nhiên là sẽ không... Mang Trích Trích Đô Đô đi. Em biết mấy cái pháp luật kia, mấy cái quyền nuôi dưỡng kia, chỉ cần anh nguyện ý, không có người nào có thể ngăn cản anh. Trong giới hắc đạo, chỉ có anh mới có thể làm chủ!”

Lại Tư tuyên bố rõ quyền sở hữu của anh, đúng vậy, anh có năng lực này, cho dù là phá vỡ giới quân hỏa, cho dù là nhân vật lãnh đạo cấp cao của quốc gia, không khỏi không dám bán mặt bán mũi của anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.