Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 102: Ăn mừng tìm được việc



Edit: windy

Trích Trích ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn ra, “Con không cầm sâu dọa em gái, là chính em ấy thấy nó nên bỏ chạy đến chỗ cha khóc.” Vừa nói dối vừa làm mặt quỷ với Đô Đô, ý là nói, đồ quỷ nhỏ nhát gan, không có tiền đồ.

Lại chọc cho Đô Đô một trận thương tâm, khóc la hét, lần này còn lợi hại hơn, “Oa oa... Con muốn anh Thanh, không muốn anh trai con sâu... Oa oa... Cha hư hư!”

Lại Tư vô tội, “Cha hư chỗ nào?”

“Cha làm mông con đau, con muốn mẹ oa oa...” Ngay sau đó hai tay giơ ra, muốn Tuyết Thuần ôm.

Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Lại Tư phóng lại, Tuyết Thuần ngượng ngùng cười lấy lòng nói, “Trích Trích là con trai, để cha dạy dỗ sẽ tốt hơn.”

“Trích Trích bắt nạt em gái không phải là một hai lần, bình thường em dạy dỗ thế nào?”

“Phạt học thuộc ba trăm câu thơ Đường.”

Chân mày Lại Tư giật giật, ngay sau đó thở dài nói: “Mẹ hiền quá làm hư mà!”

Sau đó, Tuyết Thuần thấy mồ hôi Trích Trích ướt đẫm ghim trung bình tấn, nắm quyền, đá chân.

Tuyết Thuần nhìn thấy một màn này, trong lòng ấm áp, trên mặt toát ra nụ cười nhu hòa, hóa ra đây chính là bất đồng lớn nhất, đây là cách dạy thuộc về người cha.

Đô Đô có Lại Tư cưng chiều đứng bên cạnh, Đô Đô không cố kỵ làm mặt quỷ với Trích Trích, chọc cho Trích Trích trợn mắt nhìn nhau, cắn răng nghiến lợi.

Tuyết Thuần lau mồ hôi cho Trích Trích, “Phạt như vậy coi như xong đi.”

Lại Tư quả quyết nói, “Không được, con trai không được chiều hư như vậy. Huống hồ anh dạy nó võ công Trung Quốc chỉ có lợi chứ không có hại.”

“Được rồi, các người cứ tiếp tục, em trở về gửi sơ yếu lý lịch.” Tuyết Thuần hôn Đô Đô một cái, sau đó giơ tay nắm thành quyền lên với Trích Trích, “Trích Trích cố lên! Mẹ ủng hộ con!”

Ba ngày sau, có lẽ là do Lại Tư kích thích, hoặc là thật sự là cô khổ tận cam lai, hôm nay là ngày cô trở về mà cười đến không nhìn thấy mắt.

“Cao hứng như vậy, xem ra đã tìm được việc rồi.” Lại Tư ôm công chúa Đô Đô ở trên đùi, hưởng thụ cảm giác làm cha. Môi bạc thoáng cười, tròng mắt đen thoáng qua một chút quỷ dị. Cần biết, không tìm được, là do anh quấy phá; tìm được, là anh đã khai ân. Dĩ nhiên, chuyện này không thể vạch trần.

Trích Trích bỏ thám tử lừng danh Conan xuống, ngồi vào bên cạnh Tuyết Thuần, “Chú Lãnh nói, mẹ có tiền lương, liền không cần nhìn sắc mặt chú ấy nữa.”

Tuyết Thuần ngây người, ngay cả con trai cô cũng hiểu cô nghèo như nào, thật mất mặt. Nhưng mà mấy ngày nay chạy đi chạy lại, Tuyết Thuần ngây ngô ở trong đám người kia đã lâu, cả người cũng cảm thấy thoải mái, “Ừ, là một công ty tốt, quản lý cũng rất khách khí, còn để cho mẹ làm đúng chức vụ của mình, không cần làm thêm giờ, nhận lương gấp đôi.”

“Rất tốt.” Lại Tư bày tỏ khen ngợi, “Tối nay làm thêm món ăn.” 

Đôi mắt Tuyết Thuần sáng lên, Lại Tư cười nhẹ, “ Cùng nhau đến siêu thị gần đây mua đồ ăn đi, ăn mừng cho em.”

“Được lắm! Đi dạo phố!” Đô Đô công chúa vỗ tay hoan hô, ở trong mắt bé, đi dạo phố có nghĩa là đi ăn, sẽ có búp bê vải mới vào ở trong phòng của cô bé.

Siêu thị.

“Ha ha, anh trai sâu em muốn vượng vượng, còn có chocolate, sữa tươi...” Đô Đô đặt mông ngồi xuống xe đẩy siêu thị đẩy đẩy tay cậu bé, vung tay múa chân với Trích Trích.

Trích Trích đáng thương đứng ở cạnh xe đẩy cùng với đống đồ đặt chung một chỗ, sau đó nghe theo lệnh của công chúa nhỏ, hai tay hai chân luống cuống lấy đồ được chỉ định.

Bên kia cũng xuất hiện tình cảnh tương tự. Lại Tư đẩy xe mua đồ, hạ lệnh với Tuyết Thuần: “Tương trong nhà không còn, đi lấy một lọ, phải đúng loại.”

Một lát sau, “Khăn lau cũng lấy một tập mới, trong nhà dầu mỡ nhiều, lấy cái kia, ngắn nhỏ dầy vừa phải dễ dàng lau...”

“Cây lau nhà hư rồi, cái đó chất lượng thoáng nhìn khá hơn chút...”

...

Tuyết Thuần đáng thương đuối lý ở phía trước, Lại Tư nói xong sẽ đuổi theo, không thể làm gì khác hơn là theo từng chỉ thị của Lại Tư, chạy hổn hển đến đổ cả mồ hôi.

Lại Tư cười đến hiền hậu, biết Trích Trích thương cho mẹ, “Cầm cho mẹ con uống đi.”

Trích Trích thu hồi ánh mắt “Coi như cha có chút lương tâm”, vô cùng thân thiết đưa lên một chai nước suối nói, “Mẹ, muốn tìm mùa xuân thứ hai không, chú Lãnh cũng biết quan tâm như cha vậy.”

Hai mắt Lại Tư nhíu lại, trong mắt không ngừng bắn ra từng mảnh lạnh lùng, Trích Trích ngu ngốc cho nên không sợ, kết quả cho cha một nụ cười ma quỷ. Ai bảo cha thiên vị Đô Đô, hại cậu phải lao động chân tay. Nghĩ, muốn lấy được mẹ, cậu liền ra tay cản trở, xem cha sau này còn dám phạt con không. Còn là mẹ đối với con tốt nhất, cho tới bây giờ cũng chỉ phạt cậu học thơ Đường mà thôi.

Phải biết trí nhớ của Trích Trích là siêu quần, thiên tài đọc nhanh như gió, trừng phạt này đối với mấy đứa trẻ khác như Đô Đô có thể là nặng, nhưng ở trong mắt của cậu cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Tuyết Thuần một hơi uống hết nửa chai nước, hô thật to một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu Trích Trích, “Trích Trích thật ngoan.”

“Đô Đô cũng ngoan.” Đô Đô không cam lòng yếu thế la ầm lên, “Cũng ngoan cũng ngoan.”

“Được rồi, Đô Đô cũng ngoan.” Tuyết Thuần buồn cười, có song phượng thai này, cô cảm giác cuộc sống thật thỏa mãn, nếu là... Có thể cùng Lại Tư giải quyết xong mấy chuyện kia nữa thì càng hoàn mỹ hơn.

“Anh nói em không phải là mua thiếu gì đó chứ?” Lại Tư không rõ ý vị nhìn Tuyết Thuần, kiều mi run rẩy gần trong gang tấc.

Tuyết Thuần bị anh nhìn như vậy, nhất thời cũng nổi lên nghi ngờ, sau đó mắt mở to, lắc lắc đầu một cái, “Không có nha.”

“Có, tuyệt đối có.” Lại Tư nhàn nhạt cười.

Nhìn anh chắc chắc như vậy, Tuyết Thuần có chút không tự tin, “Có sao?”

“Có, đồ dùng cho dì cả tháng này chưa mua, không phải là hai ngày nữa sẽ đến sao.” Lại Tư sắc mặt không thay đổi, cười nhẹ, cực kì bình thường nói với cô, tựa như nói, giống như nói hôm nay em chưa ăn cơm.

“Dì cả ở đâu?” Đô Đô di truyền đôi mắt lưu ly của Tuyết Thuần sáng lên.

Đôi mắt đen láy của Trích Trích cũng lặng lẽ mở to, “Con nhớ, nhà chúng ta không có dì cả.”

Oanh! Mặt Tuyết Thuần lập tức đỏ bừng, hô hấp dồn dập, Lại Tư có thể không nói mấy chuyện này trước mặt trẻ con được không, cái này bảo cô giải thích thế nào đây!

“Còn không đi?” Lại Tư cười sâu hơn, thích nhìn cô mơ màng ngây ngô, “Nếu không, anh đi cùng em?”

“Không, không cần.” Tuyết Thuần gấp đến độ chạy như một làn khói không có hình ảnh, Lại Tư đẩy Trích Trích Đô Đô cười lớn đuổi theo.

Tuyết Thuần hoa mắt tìm loại băng vệ sinh thường dùng trước mặt, tìm tòi tìm tòi, cũng không nhìn thấy loại cô dùng. Híp mắt thật vất vả tìm được, đưa tay muốn lấy trong nháy mắt, chuyện xảy ra.

“Đây là hình thiếu nữ.”

Tay Tuyết Thuần hơi chậm lại, ngưng ở giữa chừng.

“Anh nghe nói dùng mặt lưới tương đối thoáng mát, nhưng dễ dàng mẫn cảm. Mà tơ tằm mềm không kích ứng da, đối với thân thể phụ nữ rất tốt.” Lại Tư ôm cánh tay, hết sức hăng hái nghiên cứu một hàng băng vệ sinh bày ra.

Bởi vì bề ngoài của anh rất xuất sắc, còn có hành động quan tâm vợ, rước lấy vô số ánh mắt bàn tán của mấy cô mấy dì xung quanh.

“Nhìn này, ai nói đàn ông anh tuấn hoa tâm, người ta cũng có hai con rồi, còn rất ân ái đây.”

Một người thở dài nói, “Cực phẩm a cực phẩm! Vì sao tôi không gặp được đây? Vì sao! Vì sao!” Sau đó đụng vào gian hàng bên cạnh, cũng may có bạn đi cùng đỡ được.

...

Tuyết Thuần hóa đá.

“Natracare.” Lại Tư đọc lên.

Tuyết Thuần nghi ngờ ừ một tiếng.

“Băng vệ sinh hàng Anh, sau này sẽ dùng cái này.” Lại Tư lập tức lấy cho cô mấy túi, khiến cho Trích Trích Đô Đô tò mò ngẩng đầu lên.

Tuyết Thuần thống khổ khẽ nói, “Anh nói cái gì chính là cái đó đi.” Sau đó khóe mắt lơ đãng liếc mắt nhìn giá của loại đó. Hai mắt nhất thời mở to, MD! Đây đây đây...

Bằng mười mấy túi không gian bảy độ nữa, MD!

“Được rồi, chúng ta ra quầy tính tiền đi.” Lại Tư rốt cục chịu buông tay không dày vò Tuyết Thuần nữa, hăng hái bừng bừng nói, “Sau khi thanh toán xong đi đến quán ăn bên cạnh ăn một bữa.”

Tuyết Thuần ngây ngốc, “Mua nhiều đồ như vậy không phải là mang về tự nấu sao?”

Lại Tư đương nhiên đáp, “ Những thứ này là để ở trong tủ lạnh ngày mai dùng, khó được em có chuyện mừng, một nhà bốn miệng chúng ta đi ra ngoài ăn cũng tốt. Bọn nhỏ cần chính là không khí gia đình.”

Tuyết Thuần gật đầu một cái, “Nói có lý.”

“Mac Donald ăn rất ngon.” Đô Đô hưng phấn kêu lên.

“Em out! Ở Mĩ Mac Donald đang lúc phá sản, hiện tại đang nổi nhất chính là KFC.” Trích Trích khinh bỉ quét mắt nhìn Đô Đô một cái.

Đô Đô hưng phấn không giảm, đối với Trích Trích ác miệng cũng không thèm trách, cũng không cảm thấy thương tâm, “Vậy thì ăn KFC.”

Tuyết Thuần a một tiếng, “Hai đứa làm sao biết Mac Donald và KFC ăn ngon?”

“Anh Thanh nói.” Đô Đô hồn nhiên bán đứng Tề Tiểu Thanh, còn vui vẻ nói ra.

Tề Tiểu Thanh! Hai mắt Lại Tư nhíu lại, dám cam đảm làm tư tưởng ăn vặt cho hai đứa trẻ nhà anh, phải gia tăng huấn luyện ma quỷ với nhóc đó!

Anh không có tâm tư để con trai ruột của mình thừa kế gia nghiệp, theo anh con trai của Lại Dung Nhàn cũng được, cháu ngoại cũng tốt, ai có năng lực có thể làm, không cần phải là người họ Lại!

Mắt thấy sắc mặt Lại Tư không tốt, Tuyết Thuần vội vàng nói với Trích Trích Đô Đô, “Nghe mẹ nói, gà KFC, chân có sáu ngón, có sáu cánh, là một con quái vật đáng sợ! Không những vậy, trên người những con gà đó có đầy kim tiêm bệnh, hơn nữa bên trong là nửa sống nửa chín, ăn vào miệng đều là đầy máu...”

“Trích Trích không ăn.” Vừa nhắc đến bệnh viện, Trích Trích lại có một cảm giác chán ghét trời sanh, thời còn bé thường xuyên ở bệnh viện, tuy nói khi đó trí nhớ chưa rõ ràng, nhưng nói cho cùng là có giữ lại cảm giác, điểm này không lừa người được.

Đô Đô nghiêng đầu cẩn thận tự hỏi lời của mẹ, giơ ngón tay út, “Sáu ngón chân sáu cái cánh không phải là có lời hơn sao?”

Lại Tư ngây người mấy giây mới cảnh giác được con gái bảo bối đang nói cái gì, con gái bảo bối giống như mấy người dân nghèo khổ so đo việc có lời hay không có lời. Đúng rồi, còn có chuyện chi phiếu mấy ngày trước của Trích Trích. Nghĩ tới đây, trong lòng anh mơ hồ đau lòng, sống cuộc sống không có anh, Tuyết Thuần quá kham khổ sao?

“Được rồi, hôm nay là ăn mừng vì mẹ, đi ăn cái gì là mẹ quyết định.” Tuyết Thuần cười ha hả nói.

Trích Trích Đô Đô cẩn thận vừa nghĩ, để ý tới.

Ai ngờ Tuyết Thuần trơ mặt ra, “Lại Tư, anh nói xem chúng ta ăn cái gì thì được?”

Trích Trích Đô Đô nhất thời ngây ngốc!

Không có biện pháp nha, cô đang theo đuổi Lại Tư, vì tranh thủ hảo cảm của anh, đương nhiên cái gì cũng phải lấy anh làm đầu rồi. Nhưng mà chỉ có Lại Tư ra tay mới có thể đến chỗ ăn tốt nhất thôi. Bọn họ ngồi trong phòng bao tốt nhất, một nhà bốn người ăn rất dễ sợ.

Món ăn ngon nhất, Trích Trích Đô Đô lung tung quơ múa dao nĩa phá hủy, một mảnh hỗn độn. Tuyết Thuần cũng không khách khí, ăn tôm hùm, thiết bào ngư, uống mỹ canh.

Cả bốn người, hai đứa trẻ không nói, mới nhỏ như vậy, không ăn cùng đúng là bình thường, còn sót lại một Lại Tư, thong thả ung dung ăn.

Lúc ăn, một lọn tóc của Tuyết Thuần thỉnh thoảng lại rơi xuống vai trước, sau đó cô một lần lại một lần không phiền chán vén ra đằng sau.

Lại Tư nhìn không vừa mắt, hai ngón tay thon dài vươn tới chỗ cô, tay như dùng ma thuật, không có dây buộc, cũng ghim được tóc cô lại phía sau.

Cô kinh ngạc từ giữa bàn thức ăn ngẩng đầu lên, Lại Tư cười nhẹ hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ừ.” Cô cảm thấy mộng ảo gật đầu một cái, nghĩ thầm không biết anh buộc tóc mình thành hình dạng gì đây. “Em đi rửa tay một chút.”

Đến phòng rửa tay, cô rửa mặt, nhìn tóc quăn anh búi sau ót, còn rất đẹp mắt. Nghĩ đến lúc ngón tay của anh xuyên qua tóc của cô, trái tim cô thoáng cảm động.

Không biết anh nói có phải thật như vậy hay không, thật sự cho cô cơ hội sao? Cơ hội này phải làm như thế nào mới được coi là tốt đây? Mới có thể bình phục được tổn thương đã mang lại cho anh?

Đi làm trợ lý tổng giám đốc cho anh, sớm tối gặp mặt, cũng là cơ hội vô cùng tốt để theo đuổi anh. Nhưng mà cô đã không muốn dựa bất kỳ cách nào để ở bên cạnh anh. Trải qua cuộc hôn nhân, nhưng thật ra cô cố ý làm địa vị của mình rớt xuống, vô hình trung ở trong một cuộc hôn nhân bất bình đẳng, vì vậy sinh ra vấn đề, phương thức giải quyết cũng lấy cách cắt đứt mạnh mẽ nhất.

Nếu như làm lại, cô muốn lấy một cách công bằng, lúc đầu sẽ không tự ti lùi bước, sẽ không chờ đến những chuyện nhỏ nhặt tích lũy đến mức phải bộc phát ra, đến lúc không thể vãn hồi được nữa.

Làm khô tay, cô xoay người đi ra ngoài.

Lúc sắp đi tới phòng bao.

“Tuyết Thuần.”

Sống lưng Tuyết Thuần cứng đờ, quay người lại, quả nhiên thấy Lãnh Quý bước chân nghiêm cẩn tới đây.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Tuyết Thuần mơ hồ có một loại dự cảm bất thường.

“Anh ở chỗ này rất bình thường. Ngược lại là em, có tiền đến chỗ như này ăn cơm, không có tiền đưa anh? Hử?” Lãnh Quý khả nghi quát sát cô từ trên xuống, mặt lãnh đãm, ánh mắt mang vài phần thú vị.

Tuyết Thuần nhún vai, không nắm chắc tức giận nói: “Nhanh.”

Lãnh Quý chẳng qua là thích trêu chọc cô, cũng liền cười, “Thuốc có uống đúng giờ không?”

“Thuốc gì?” Cửa bên cạnh vừa vặn mở ra, Lại Tư mang theo hai đứa nhỏ đến trước mặt hai người.

Ánh mắt Lãnh Quý chợt lui, trực giác người đứng trước mắt mạnh mẽ không thua gì anh, thậm chí còn mạnh hơn cả anh, đây là một người có khí chất cường đại.

“Chú Lãnh!” Đô Đô cuồng xông lên, sau đó liền ôm lấy ống quần của Lãnh Quý, Lãnh Quý quen thuộc ôm lấy cô bé vào trong lòng. “Tới, công chúa nhỏ Đô Đô, cho chú hôn một cái nào.”

Đô Đô nhiệt tình hôn một cái, còn phát ra tiếng hôn giòn tan.

Tính tình Trích Trích với ai cũng không quá quan tâm thân thiết, cũng rất lễ phép kêu một tiếng, “Chú Lãnh khỏe.”

“Em còn không có nói phải uống thuốc gì?” Lại Tư liếc mắt nhìn Đô Đô như cún nhỏ, chợt nhức đầu phát hiện, thì ra con gái rất hướng ngoại!

Tuyết Thuần miễn cưỡng cười một cái, “Không có gì, là vitamin bổ sung dinh dưỡng mà thôi.”

Lãnh Quý kỳ quái nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm hiện lên mấy phần quan tâm, “Anh hỏi em rốt cuộc có ly hôn hay không?”

Tuyết Thuần miễn cưỡng cười một cái, đang muốn trả lời, Lại Tư đã cho ra đáp án, trong mắt tràn ngập địch ý, “Chúng ta ly hôn hay không có quan hệ gì với bác sĩ Lãnh?”

Người tốt, ngay cả Lãnh Quý là bác sĩ mà cũng biết rõ, tin tức rõ ràng như vậy, Lại Tư thật là không đơn giản!

Lãnh Quý vẻ mặt lạnh lùng giật giật, môi khẽ nhếch, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tuyết Thuần cùng Trích Trích Đô Đô đã từng là bệnh nhân rất quan trọng của tôi. Chúng tôi vì bệnh mà kết duyên, chỉ kém một tờ giấy chứng nhận ly hôn thôi.”

Trong mắt Lại Tư tỏa ra rét lạnh, căm thù Lãnh Quý.

“Cái đó, hiểu lầm, hiểu lầm rồi!”

Lại Tư quay mặt sang, ánh mắt lạnh như băng, như có điều suy nghĩ nhìn Tuyết Thuần. Tuyết Thuần co rúm lại, vội vàng mà cách xa anh một chút, lặng lẽ lùi bước lại.

Lãnh Quý nhìn về phía sau lưng Tuyết Thuần, sắc mặt đột nhiên khác thường, cũng không nói gì, cũng không mập mờ đùa giỡn với Tuyết Thuần như bình thường, ngược lại trả Đô Đô lại cho Tuyết Thuần, “Chú Lãnh có chút chuyện phải làm, đi trước.” Phút cuối cùng còn sờ soạng mặt của Trích Trích, “Nhóc này không phải hay bảo vệ sao? Mẹ cháu gần ba mươi rồi, cháu liền trơ mắt nhìn?”

Tuyết Thuần đen mặt. Ba mươi tuổi là cấm kỵ của mười phụ nữ, cô cũng không ngoại lệ, thanh xuân cuối cùng, chính là tiến về năm tháng già nua, cô cũng sợ một người từ từ già đi.

Xong việc, anh vỗ vai Tuyết Thuần một cái, “Em tự thu xếp ổn thỏa đi.”

“Lãnh Quý anh đừng có chạy!” Sau lưng khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó Lãnh Quý xoay người một cái, bước chân không lớn vững vàng, từng bước từng bước tăng nhanh, đến cuối cùng bước nhanh chân bỏ chạy.

“Anh đứng lại!” Tuyết Thuần thấy hoa mắt, một bóng người thoáng chạy qua, Tuyết Thuần chỉ thấy được một bóng dáng yêu kiều khả ái.

Có thể khiến cho Lãnh Quý chạy trối chết sẽ là ai? Tuyết Thuần vẫn thấy kỳ quái.

Mà Lại Tư lập tức nhìn cánh tay ngọc người khác vừa chạm qua, Tuyết Thuần bất an đứng thẳng, “Hai người rốt cuộc đã làm tới mức nào rồi?”

“Hư hư!” Đô Đô đột nhiên thét kinh hãi, xúc động chạy về hướng nhà vệ sinh. Thiếu chút nữa quên mất, cô bé nhịn tiểu đến khó chịu.

Tuyết Thuần vội vàng chạy theo, “Đô Đô chớ đi mất, mẹ dẫn con đi...”

Để lại hai cha con mặt nhìn nhau, người nào mặt cũng sa sầm.

Trên mặt Tuyết Thuần không có biểu cảm gì, nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Hư hư.”

Cạc cạc cạc...

Một bữa cơm hòa thuận vui vẻ, bị Lãnh Quý xuất hiện mà tùy tiện kết thúc.

Về đến nhà, dụ dỗ bọn nhỏ ngủ xong, Lại Tư ngồi dựa vào ở trên ghế sa lon, gác chân lên, ngón trỏ để trên đầu gối, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp đuổi theo cô, giống như tầm mắt dính ở trên người. Tuyết Thuần đi ngủ cũng không được, ngồi xuống cũng không xong, giống như một cô gái nhỏ phạm sai lầm nhưng không biết phải làm sao.

“Lại đây.” Lại Tư vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Chúng ta nói chuyện một chút.” 

“Không bằng hôm khác đi, ngày mai em còn phải đi làm, anh cũng biết ngày đầu tiên đi làm quan trọng cỡ nào, nếu là không làm được nửa ngày liền mất mặt cỡ nào nha...” Tuyết Thuần càng nói càng thấp giọng, dần dần dưới vẻ bức người không nói ra lời, chỉ đành phải bước từng bước, từng bước khi được ba bước, thật vất vả mới đi tới.

Mắt Lại Tư nhìn phía trước, cũng không thèm nhìn bàn tay kéo tới, Tuyết Thuần ngã ngồi ở trên ghế sa lon.

Lại Tư nghiêng đầu sang chỗ khác, “Cái đó mặc dù Lãnh Quý là danh y nổi tiếng, nhưng nổi tiếng là lạnh nhạt, sợ phiền toái, có thể nói là không có người gần gũi được. Nhìn dáng vẻ, em chẳng những rất quen anh ta, Trích Trích Đô Đô cũng rất thân thiết anh ta. Em giải thích thế nào? Chẳng lẽ chưa có ly hôn mà em đã nghĩ tìm cha dượng cho Trích Trích Đô Đô sao? Hử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.