"Ăn nhiều một chút, nếu không, lát nữa ở lại sẽ rất mệt." Lại Tư gắp cho cô một miếng thịt bò, cười với ý sâu xa khác lạ, tròng mắt đen còn che giấu mấy phần hưng phấn.
Tuyết Thuần đang cầm chén cơm đầy có ngọn, mắt tròn vo nhìn Lại Tư không hiểu, cảm thấy Lại Tư hôm nay thật kỳ quái.
"Lát nữa có bận gì không?" Làm lao động ư? Không đúng, trong nhà có cả đống người giúp việc, sao phải dùng tới cô.
Lại Tư khẽ nheo mắt, cảm giác nhiều tia sáng lóe qua cặp mắt kính: "Xem ra bà xã đại nhân đúng là con người bận rộn nha, nhưng cho dù hiện tại em nhận bao nhiêu dự án, cũng phải dừng lại. Đừng quên, tối nay ở nhà có tiệc đấy."
Tuyết Thuần giật mình, cô bỗng nhớ ra, đích xác là có chuyện này mà! Chuyện xảy ra hôm đi thử lễ phục ấy, quá ấn tượng rồi, muốn quên thì cũng không quên nổi ấy chứ. Nhưng cô lại sớm quên trọng điểm - bữa tiệc - mới là đầu sỏ gây nên chuyện xảy ra hôm đó.
"Người suốt ngày chỉ biết đối diện với máy tính, đầu óc có vẻ không minh mẫn lắm, lần sau nhớ kỹ giùm anh là tốt rồi."
Trước ánh mắt nguy hiểm của Lại Tư, cô so vai rụt cổ, rồi vùi đầu vào chén thức ăn hăng hái chiến đấu. Cô sợ nói thêm câu nữa, chút công việc online này của cô sẽ bị tước đi mất.
Buổi chiều, dưới sự sắp xếp của Lại Tư, Tuyết Thuần bắt đầu ‘kế hoạch’ sửa soạn rườm rà!
Trang điểm, bới tóc, mặc lễ phục, đeo kim cương... cho dù làm gì thì cũng đều là việc làm cho Tuyết Thuần trở nên xinh đẹp.
Hôm nay, không biết có phải Lại Tư uống nhầm thuốc hay không, rõ ràng rất bận rộn, tay cầm điện thoại vẫn không nhàn rỗi, nhưng mà vẫn theo dõi toàn bộ hành trình của Tuyết Thuần, thỉnh thoảng lại còn đưa ra một vài ý kiến trọng tâm. Đúng là một ông chồng hoàn mỹ!
Nhưng nhìn mọi chuyện, Tuyết Thuần lại cảm thấy hơi lo lắng, Lại Tư chú trọng hình tượng của cô như vậy, có thể thấy được là anh hết sức coi trọng bữa tiệc tối nay, cô không nên làm anh quá mất mặt mới phải.
Mặc dù hồi nhỏ không phải lo cơm áo, nhưng cũng chưa từng tham gia bữa tiệc long trọng nào, nhiều nhất chỉ có bữa tiệc chia tay ra trường thôi. Lúc đó, trong mắt cô, đó là thú tiêu khiển của mấy người có tiền. Sau khi ở chung với mẹ nuôi, mặc dù về mặt vật chất mẹ nuôi chưa bạc đãi cô bao giờ, nhưng cô sống rất có cảm giác tội lỗi, chẳng có lòng dạ nào mà nghĩ tới những chuyện đó cả.
Rốt cuộc, tài sản của Lại Tư có bao nhiêu thì cô không biết, nhưng những cung kính của mẹ nuôi đối với anh sẽ chẳng ít đi chút nào. Còn nữa, biệt thự mà bây giờ họ ở, nói ra thì hơi mất thể diện, cho tới hôm nay cô chưa từng đi hết một lượt. Trừ nguyên nhân suốt ngày ru rú ở trong phòng ra, thì biệt thự quá rộng, đi bộ cũng ngại mệt.
Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì Lại Tư đối với cô cũng không tệ lắm, cho cô đủ không gian tự do, cũng rất quan tâm tới sinh hoạt của cô. Nhìn vào những thứ đó, cô cũng không nên đùa với ý tốt của anh. Vì vậy chịu đựng bị làm búp bê vải, mặc cho người khác xoay vần.
"Lại phu nhân, có thể rồi đó."
Tuyết Thuần giật mình, buồn ngủ tan biến, vô tình cô lại mất mặt thiếp đi.
Nhìn khung cảnh bên ngoài qua gương, ánh nắng chiều đang tản đi, thì ra là gần tối rồi, việc trang điểm này thế mà lại tốn cả một buổi chiều.
"Xong rồi chứ, Ter¬ry?"
"Ok!" Thợ trang điểm nam tên Ter¬ry đưa một ngón tay lên, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng không che giấu, được trang điểm cho một cô gái ‘không vướng bụi trần’ thế này quả thực là vinh hạnh của anh ta. Dưới sự mong chờ của Lại Tư, Ter¬ry xoay chiếc ghế Tuyết Thuần ngồi lại: "Nhìn bà xã xinh đẹp của anh xem, tôi có thể gọi cô ấy là em gái Thần Tiên chứ?"
Trong nháy mắt, tròng mắt đen thâm thúy của Lại Tư cũng hóa thành đèn flash, phát ra ánh sáng, trợn lên kinh ngạc, làn môi mỏng khẽ nâng lên ra vẻ hài lòng, chẳng chút giấu giếm: "Vợ của tôi, dĩ nhiên là tiên nữ giáng trần rồi."
Ánh mắt thâm thúy động lòng người như thiêu đôt lòng cô. Chợt, mắt phải Tuyết Thuần giật giật, người ta thường nói ‘trái – tài, phải – tai’, trong lòng Tuyết Thuần có một dự cảm chẳng lành.
Lại Tư hạ người xuống, ưu nhã vươn tay: "Tiên nữ xinh đẹp của anh! Hãy theo anh cùng đi dạ tiệc thôi."
Nhìn ánh mắt nghiêm túc, động tác trịnh trọng của anh, Tuyết Thuần bỗng dưng thả lỏng, không nhịn được khẽ cười lên, sao giống như bạch mã hoàng tử và công chúa trong phim truyền hình vậy chứ.
Nụ cười nhẹ nhàng ngọt ngào trên gương mặt với má lúm đồng tiền, Lại Tư vừa nhìn đã thấy xốn xang trong lòng, ánh mắt tha thiết, yết hầu lên xuống ra vẻ muốn hôn.
Vừa thấy anh nghiêng người, Tuyết Thuần lập tức cảnh giác, bàn tay nhỏ vội vàng che môi của anh, nhỏ giọng: "Có người đấy!" Gần đây, anh thường đòi hôn, nên khiến cô như ‘chim sợ cành cong’.
Không có nụ hôn ngọt ngào, ủ rũ ngượng ngùng cúi đầu, lại còn cả những ánh mắt tò mò xung quanh nữa, nhưng cũng khiến Lại Tư vui mừng không ít. Liên tục kìm nén trong lòng, không vội, không vội, dù sao thì tối nay có thể ăn sạch cô!
Vừa nghĩ tới ‘ái muội’ ban đêm, lòng của Lại Tư hưng phấn hẳn lên.
Tưởng tượng thoáng qua ánh lên sự nguy hiểm, Tuyết Thuần không nhịn được rùng mình một cái.
Cánh cửa tự động của Biệt thự sang trọng mở ra, chiếc Bugatti lái thẳng vào
Lần đầu, Tuyết Thuần về tới đây, có kiểu hồi hộp không yên thế này. Xã giao – vẫn luôn không phải sở trường của cô. Huống chi, đây đều là những người tự xưng là thân phận cao quý.
Bữa tiệc được tổ chức ở sân cỏ rộng tại vườn hoa, ở giữa còn có một hồ bơi.
"Không phải là chúng ta tới trễ chứ?" Thân là chủ nhân thì nên ở đây đợi đón khách mới đúng chứ.
Thiếu chút nữa Lại Tư cười thành tiếng, Tuyết Thuần của anh, quả nhiên từ trong ra ngoài đều thanh thuần đáng yêu như thế. Cô gái thế này, nên do người đàn ông mạnh mẽ như anh bảo vệ.
"Bảo bối, em chỉ cần nhớ kỹ, tối nay chúng ta mới là nhân vật chính. Cho dù chúng ta tới trễ, thì họ cũng phải chờ đợi. Anh mời họ tới là đã rất nể mặt rồi. Tuyết Thuần, trong mắt của em chỉ có anh, như vậy đủ rồi."
Đột nhiên, tim Tuyết Thuần như bị bóp nghẹt.
Là ai đã từng nói: yêu chỉ trong phút chốc?!
Tối nay, lần đầu tiên Lại Tư không đeo mắt kính, lúc này đây, Tuyết Thuần nhìn thấy đôi mắt anh ánh lên tràn đầy yêu thương, sâu thẳm bên trong, khiến cô sững sờ tại chỗ. Đôi mắt đen như ngọc của cô khẽ động, nhẹ nhàng ướt át không gì tả xiết.
Lần đầu Lại Tư biết đến cái gì gọi là hồi hộp. Giờ phút này, anh như một chàng thanh niên chờ đợi người yêu thổ lộ lời yêu thương sâu đậm vậy.
Vậy mà, giây cuối cùng lại là: "Chúng ta... chúng ta xuống xe thôi." Tuyết Thuần cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói một câu, kết thúc ánh nhìn nồng nàn ấy.
Lại Tư giấu đi chút mất mát, rõ ràng anh nhìn thấy cô xúc động mà. Nhưng sao bỗng nhiên lại dừng lại vậy? Cô đang lo lắng cái gì sao?
Giống như hôm đó lái Bugatti đưa cô ra ngoài vậy, Lại Tư vẫn tự mình mở cửa xe cho cô. Anh muốn cưng cô tận trời cao, để cho cô trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trên thế giới! Để cho cô hạnh phúc tới mức không thể rời bỏ anh!
Cả đời không muốn xa rời anh!
Khi cửa xe vừa hé ra, Tuyết Thuần đã cảm thấy vô số đôi mắt như tia X-quang quét tới cô.
Bên này, Lại Tư đã mở cửa xe, ánh đèn neon hắt lên người anh, bộ tây trang caro kiểu Anh cắt may khéo léo làm cho người ta có cảm giác như quý tộc Châu Âu thời cổ. Anh khẽ mỉm cười, phong độ, nổi bật. Nhưng một người ưu tú như vậy, lại coi cô như công chúa, nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều tận trời cao.
Lúc trước Tuyết Thuần còn có chút do dự, nhưng giờ phút này giống như bị đầu độc vậy, tay gần như đã nằm trọn trong lòng bàn tay dày dặn của anh rồi.
Bỗng nhiên, ấp áp lan tỏa trong lòng. Lần đầu tiên cảm nhận được: ở bên cạnh người đàn ông này có thể làm cho cô vứt bỏ những kiên cường giả bộ trước đây, vì cô chống lên một mảnh bầu trời, sau đó để cho cô dựa vào hoàn toàn.
Nhưng cô nhắm mắt lại. Cảnh mười năm trước thoáng hiện... Cô có tư cách gì mà được chạm tới hạnh phúc đây? Đây không chỉ là sự bằng lòng! Cô còn sống là vì chuộc tội, cô đã tạo nghiệt góp phần tước đi mạng sống cha mẹ như vậy, lẽ nào trời cao sẽ để cho cô hạnh phúc đây?
Một khi đắm chìm vào những điều tốt đẹp, khi mất đi, sẽ bị tổn thương gấp bội. Cô không dám...... Ông trời nhất định sẽ trừng phạt cô.
Ở đây, đã tập trung rất nhiều nhân vật nổi tiếng các giới, những người phụ nữ diễm lệ, những người đàn ông tây trang thẳng thắn, họ đều cầm ly rượu cao cổ, nhỏ giọng chuyện trò, thưởng thức rượu, rồi nhảy Waltz...
Chỉ có điều, giây phút khi Tuyết Thuần cùng Lại Tư xuất hiện ấy, tất cả đều ngưng các hoạt động lại, ánh mắt dõi theo hai người họ, chỉ còn tiếng âm du dương cất lên làm say đắm lòng người. die^n đa`n lê quy’ đo^n.c0m
Trong lòng Tuyết Thuần có chút thấp thỏm, lo âu. Quay qua nhìn về phía Lại Tư, ánh mắt luống cuống, khó khăn đụng vào tầm mắt của anh.
Không ngờ, anh cũng nhìn cô. Nhất định anh cũng nhận thấy được sự lo lắng của cô.
Trái tim không thể kìm nén, loạn lên như nai con.
Lại Tư mỉm cười nhẹ ấm áp để cô an tâm, tràn đầy trong mắt chỉ có bóng dáng cô.
Tim đập loạn xạ. Phút chốc đó, cô có chút hoài nghi, không phải mình bị bệnh tim đấy chứ? Tuyết Thuần tránh né ánh mắt ấy. Trong mắt Lại Tư chỉ có một mình cô như vậy, anh tuấn không thể tưởng tượng nổi.
Nắm chặt bàn tay mềm: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, không biết làm thế nào thì cứ đi theo anh là được rồi."
Nhìn xa xăm bình tĩnh mỉm cười, Tuyết Thuần ổn định tinh thần một chút. Chợt nghĩ, cô trở nên yếu ớt như vậy từ khi nào rồi hả?
Vừa vào đại học là cũng không xin tiền mẹ nuôi nữa, vẫn sống rất ngoan cường, bốn năm đại học, làm đủ các việc, việc nào chưa từng làm qua chứ? Sao lại sợ ánh mắt của những người này? Cô chỉ ít tiền một chút thôi, nhưng bây giờ cũng có tiền chồng rồi, mặc dù chỉ là ‘hữu danh vô thực’ nhưng người ngoài đâu có biết?
Tuyết Thuần hít sâu một hơi, tay níu khuỷu tay Lại Tư. Mỉm cười khéo léo không chê vào đâu được.