Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 38: Tuyết Thuần, anh đã trở về



Theo mẹ nuôi đi từ trong nhà ra ngoài, Tuyết Thuần suy nghĩ lộn xộn.

Mẹ nuôi đã đánh sâu vào tâm cô, bối cảnh là người trong tổ chức xã hội đen của Lại Tư vô cùng phi phàm, lúc đó bọn họ khó có thể hóa giải hiểu lầm...

Từ xưa đến nay, cô đều cho rằng, bất quá nhiều lắm Lại Tư so với mẹ nuôi cũng chỉ là một người giàu có, mạnh mẽ gấp N lần mà thôi, hơn nữa toàn thân anh là khí chất nho nhã cao quý. căn bản không hề tin anh có quan hệ với tổ chức xã hội đen đẫm máu.

Nếu như Lại Tư là người trong tổ chức xã hội đen, vậy hẳn là cả người anh đều hung ác, hoặc là trên người luôn luôn có sự máu lạnh gì đó. Nhưng theo như cô thấy, Lại Tư chỉ giống như một thiếu gia cao quý lớn lên trong một gia đình giàu có mà thôi.

Xã hội đen à, là tổ chức vừa quỷ bí lại khiến cho người ta sợ hãi, đó là một thứ trên thế giới xa đến nỗi không thể chạm tới nha! Nếu như lời nói của mẹ nuôi đều là thật, tình cảm kia của cô đối với Lại Tư, nên tiếp tục như thế nào đây?

Tuyết Thuần hoảng hốt bước đi, sau đó ngơ ngác đứng ở ven đường, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đi nghĩ lại, cân não vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.

""Tiểu thư, rốt cuộc cô có muốn lên xe không?"" Tài xế không biết làm sao, vào lúc này lại đờ người ra, không phải là người không được bình thường chứ?

Tuyết Thuần giật mình lấy lại tinh thần, phát hiện mình đứng ở trước trạm xe cản đường của người khác, lập tức liền có chút xấu hổ, ""Thật xin lỗi, tôi không đi.""

""Tuyết Thuần.

Tuyết Thuần sững sờ, người nào vừa gọi tên mình? Quay người lại rồi nhìn lên, không hề báo trước, khuôn mặt anh tuấn khỏe mạnh cất giấu trong đáy lòng năm năm chưa bao giờ quên, đột ngột tấn công con người trong suốt như chưa từng nhiễm bụi trần.

Khuôn mặt trong sáng tươi cười, nước da màu lúa mạch, lộ ra hai hàm răng trắng muốt, giống như năm năm trước, anh tuấn dưới ánh mặt trời dưới đôi mắt của cô làm cho cô bừng tỉnh.

""Trình Lãng?"" Tuyết Thuần kinh ngạc, khẽ mấp máy môi đỏ mọng.

""Là anh, Tuyết Thuần, anh đã trở về.""

Mặt trắng như ngọc, tóc đen nhánh thẳng đến eo, xinh đẹp càng thêm động lòng người.

Trình Lãng kiềm chế xúc động muốn gắt gao ôm cô vào trong lòng, miễn cười đè nội tâm mừng như điên xuống. Nhấc hai chân, bước nhanh tới gần nữ thần của anh.

Cho dù rời đi năm năm, anh vẫn chưa từng quên bề ngoài trong suốt dịu dàng như U Lan bên dòng suối, là một cô gái có nội tâm cứng cỏi giống như cây bông gạo.

Mấy năm nay, bất kể gặp qua bao nhiêu mĩ nữ, đều không thể so sánh được với cô. Tâm ý của anh đối với cô, năm năm qua vẫn chưa hề thay đổi.

Tuyết Thuần không hề chớp mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần. Cảm giác rất không chân thật, dường như mắt giống như đã có vấn đề.

Ánh mắt sáng trong của cô lóe ra tia phức tạp khó tả, trong lòng là cảm xúc không nói nên lời. Trước khi kết hôn, mỗi ngày mỗi đêm từ khi anh rời đi, cô đều thường xuyên nhớ tới anh, nhớ tới thành tích nổi bật kia, người đàn ông anh tuấn cởi mở.

Năm đó khi cô bị chứng tự bế, không nói một lời nào, không có thầy cô giáo trong trường nào để ý tới người hết thuốc chữa như cô.

Chỉ có Trình Lãng! Là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, mặc dù nhiều lần lúc thắng lúc thua, nhưng lại không sợ bị cô coi thường, ngược lại còn xuống mặt thường xuyên trêu đùa cô, thậm chí ép buộc cô lên núi, tự tiện mang cô cùng đi du lịch.

Là nhớ anh, sau khi cô đã trải qua đau khổ không thể chịu nổi, đã kéo cô ra khỏi bóng tối, cho cô bước vào một thế giới đầy ánh mặt trời, kiểm soát cuộc sống của cô, không để cho cô trầm luân bi thương, có được một nhân cách khỏe mạnh.

Cho dù anh rời đi rất lâu sau đó, thế nhưng loại tình cảm vừa ngây ngô vừa biết ơn này, đã đủ để cô trở về nơi cũ cả đời.

""Anh là Trình Lãng...""

Vành mắt hơi ươn ướt, im lặng giống như cổ họng bị ngưng nghẹn.

Một màn của năm năm trước kia lại, vô số ngày lẫn đêm lại quay về, khiến cho đứa trẻ mồ côi như cô cảm thấy ấm áp.

""Chờ anh."" Trước cửa trường học, một người đàn ông dựa tay vào cánh cửa xe BMW, mắt nhìn thẳng, giật giật cô gái bên cạnh nói.

""Cái gì?"" Tuyết Thuần mười tám tuổi, con ngươi như ngọc Lưu Ly trong suốt xinh đẹp ngây ngô nhìn say đắm.

""Ba mẹ anh sắp xếp cho anh đi du học, bốn năm sau, anh sẽ trở về cùng em."" Nói xong, Trình Lãng nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi xanh đen của cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo càng lúc càng đỏ bừng, xấu hổ đến độ không dám mở miệng.

Trình Lãng cũng không khá hơn chút nào, nhịp tim thất thường, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, nói không được tự nhiên, ""Anh đi, nhớ chờ anh.""

Chiếc BMW nghênh ngang rời đi, để lại Tuyết Thuần mặt đỏ mắc cỡ đứng tại chỗ, không biết làm sao.

""Tuyết Thuần? Hồi hồn!"" Trình Lãng cố ý nói lớn, chỉ sợ hù dọa người mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm. Trời mới biết, anh là một đấng mày râu cao lớn, lại có thể có mặt dịu dàng như vậy, hơn nữa thích một cô gái những năm năm chưa hề phản bội. Cái này ở trong xã hội coi trọng vật chất, có thể nói không phải kỳ tích sao?

Tuyết Thuần đút tay vào túi, có buông lỏng cơ thể mà nhún vai, ""Ừ, rời đi nhiều năm như vậy, anh cuối cùng cũng về nước, Sở Sở cũng thường nhắc đi nhắc lại anh rất nhiều lần.""

""Thiến Sở Sở? Cái người phụ nữ hung hăng đó đột nhiên lại bảo anh không nên tìm em! Bị người ngoài phán xét, họ sẽ nói có thể làm bạn với người như vậy sao?"" Trình Lãng cũng đút tay vào quần jean cười sáng sủa.

Áo Tshirt màu trắng nhàn nhã, quần jean sạch sẽ chỉnh tề, vẫn là một người trong sáng như vậy. Chỉ là không còn là một thiếu niên xanh miết, đường nét trên mặt rõ ràng hơn, dáng người cao to cao gần 1m9, rất đàn ông. Nhưng sự thật năm đó anh không hề tốt chút nào!

""Em nói như vậy, cũng là có nguyên nhân."" Tuyết Thuần híp mắt, cười vẻ khổ sở. Đã từng là hai người thân thiết, nhiều nă sau trở lại, trừ nói đôi lời với nhau, Tuyết Thuần cũng không biết muốn nói gì.

Cô đã là vợ của người khác, còn anh, đã về muộn hơn một năm.

Không biết là loại cảm giác gì? Không thể phủ nhận, trước khi kết hôn, thứ cô khó dứt bỏ nhất, là tình cảm thanh xuân khi ở bên anh.

Cô thích Trình Lãng, nếu không, tại sao khi anh rời đi vẫn luôn nhớ anh? Đồng thời cũng kéo dài sinh hoạt quen thuộc của anh. Thích leo núi, thích đi du lịch, những thứ đều là việc làm anh thích nhất khi mang cô đi cùng nha!

Trình Lãng đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại cô, không để ý trong con người của Tuyết Thuần có chút mất mát. Nghe được giọng nói ngọt ngào mềm mại đặc trưng của Tuyết Thuần, cô gái nhiều năm qua đều gặp trong giấc đứng ở trước mặt, anh không kiềm chế được nữa, bước một bước dài tiến tới, ôm thật chặt lấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.