Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 39: Đã kết hôn



Edit: Thích Cháo Trắng

Mặc dù Trình Lãng đã kìm nén giọng nói của mình, nhưng vẫn nghe ra sự run rẩy kích động bên trong, “Tuyết Thuần, anh đặc biệt trở về tìm em.”

Anh đã trở về, công chúa Bạch Tuyết của anh. Em có giống như anh, vẫn một mực chờ mong anh không?

Tuyết Thuần kinh hoảng, muốn thoát ra, nhưng thân thể Trình Lãng thật sự rất cao lớn khỏe mạnh, co người ở trong ngực của anh, Tuyết Thuần chẳng khác nào chú gà con đáng thương, hoàn toàn không thể nào thoát ra được.

Tuyết Thuần chỉ có thể nhỏ giọng khuyên: “Ở đây đông người qua lại, anh đừng như vậy.”

Lúc cô và Lại Tư kết hôn, đã được truyền hình trực tiếp. Nếu để cho ai đó nhìn thấy cô và người đàn ông khác thân thiết như vậy, Lại Tư mà biết thì chắc chắn sẽ tức giận.

“Anh xin lỗi, anh có chút không kiềm chế được, làm em sợ rồi.”

Trình Lãng biết mình lỗ mãng, vốn là một người rất chững chạc, thế nhưng vào lúc nhìn thấy cô thì luôn luôn không kiềm chế được.

Trong lòng lại nghĩ, Tuyết Thuần trong sáng như thế, hơn nữa xa nhau nhiều năm như vậy, đột nhiên đến ôm lấy cô, Tuyết Thuần không quen cũng là bình thường. Nhưng cũng không sao cả, sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

Tuyết Thuần hơi lúng túng lắc đầu một cái, “Không sao. Đúng rồi, anh trở về lúc nào vậy?”

“Ba ngày trước. Nghĩ là thu xếp mọi chuyện xong phải đi tìm em. Sau này lại phát hiện, anh không biết em ở chỗ nào. Hơn nữa, năm đó, em cũng chưa nói với anh địa chỉ nhà em.”

Năm tháng hình như không lưu lại hơi thở phàm trần lên người cô, vẫn là phong thái tươi mát dịu dàng như thế. Chỉ có một mái tóc dài nhẹ nhàng bay bay trong gió kia, nói cho anh biết, cô đã không còn là cô thiếu nữ tóc ngắn nhút nhát dễ xấu hổ nữa, mà là cô gái đã trưởng thành dịu dàng thu hút sự chú ý của đàn ông.

Bởi vì lúc trước cô được nhận nuôi, lại có rất nhiều chuyện khó xử trong quá khứ, nên Tuyết Thuần không bao giờ mời bạn bè hay bạn học nào đến nhà chơi, hiển nhiên Trình Lãng sẽ không biết phải đi đâu tìm kiếm cô. Bây giờ gả cho Lại Tư, ở trong biệt thự sang trọng, lại càng không nói đến.

“Nhà em ở chỗ vắng vẻ… hơi khó tìm một chút.” Khu biệt thự sang trọng, đúng là có rất ít xe buýt qua lại các khu dân cư cao cấp, cô cũng chỉ có thể nói như vậy.

“Lâu rồi không gặp, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một chút chứ?” Trình Lãng mỉm cười nhướn mày, đường nét khuôn mặt tuấn tú hiện ra sự cương quyết không cho phép từ chối.

Tuyết Thuần im lặng nhìn anh một lát, mới gật đầu, “Được, chỗ kia có một quán cà phê CD.”

Nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người sóng vai vui vẻ bước vào, cười cười đi tới, “Xin hỏi anh và chị muốn dùng gì ạ?”

“Cho tôi một ly Mocha đá, Tuyết Thuần muốn uống gì?”

“Giống nhau đi, em không vấn đề.”

“Không thể được, anh nhớ là em uống cà phê sẽ đau dạ dày, uống một ly nước cam thôi.”

Trong con ngươi đen nhánh của Tuyết Thuần chợt lóe lên một số chuyện, lại giống như bị kim châm, đau nhói. Anh vẫn còn nhớ!

“Vâng, anh chị chờ một chút ạ.”

“Sao mà sau năm năm, em vẫn không biết cách tự chăm sóc mình vậy? Trông chẳng khác gì đứa trẻ không lớn lên.” Nói xong, Trình Lãng vươn tay, muốn xoa đầu của Tuyết Thuần.

Tuyết Thuần cúi thấp đầu, hiển nhiên bàn tay to lớn kia đưa ra nhưng lại chụp hụt.

Cũng vì cô cúi đầu trước nên bàn tay của Trình Lãng lại đột nhiên cứng đờ ở đó. Anh thiếu chút nữa đã quên, Tuyết Thuần đã thoát khỏi hình tượng thiếu niên tóc ngắn, giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp thùy mị thật sự rồi.

Anh ảo não vỗ đầu một cái, sau đó cảm thán một câu: “Suýt nữa thì anh quên mất, hiện tại Tuyết Thuần đã là một cô gái vô cùng xinh đẹp rồi. Bây giờ cũng không dễ bắt nạt được nữa.” Bỗng nhiên anh có chút hy vọng nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu không, hay là em lại cắt tóc đi?”

Tuyết Thuần lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, người này vẫn không quên cách bắt nạt cô trước đây. Không chỉ nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của cô, còn rất thành thạo vò loạn mái tóc ngắn của cô. Nhưng mà cũng chính từ đó đã có một số chuyện bắt đầu, khiến cho hai người họ dần trở thành bạn tốt.

Nghĩ lại, trước đây Tuyết Thuần cũng đã là người hờ hững đến kịch điểm, chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn một cái, đối với Trình Lãng thì xem ra chuyện này cũng không có gì đáng để nói.

“Anh đùa đó, tóc dài của Tuyết Thuần bây giờ rất đẹp, rất tốt, rất tốt.” Đẹp đến độ kinh tâm, trong lòng Trình Lãng âm thầm tặng thêm một câu.

Trước khi Lại Tư xuất hiện, cô rất hi vọng anh có thể trở về, dù là liếc mắt nhìn cũng được, ít nhất cũng có thể biết anh đã sống như thế nào. Nhưng đến bây giờ, cô cũng chỉ nhớ rằng anh đã bỏ quên cô ở lại trí nhớ trong quá khứ.

Tuyết Thuần vuốt ly nước cam, che giấu tâm trạng phức tạp, ngập ngừng hỏi: “Những năm qua, anh có khỏe không?”

“Cũng được. Chỉ có điều là không có một cô nàng luôn bám theo nữa, đến nơi nào cũng không hoàn toàn vui vẻ. Hơn nữa, cũng không có khuôn mặt mũm mĩm của em, để cho anh nhéo.” Trình Lãng ngưng mắt nhìn thật sâu khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay của cô, nổi bật lên là đôi con ngươi trong suốt có hồn của Tuyết Thuần. Tay có chút ngứa ngáy, thế nhưng ở trường học, không phải chỗ nào Tuyết Thuần cũng cho anh động tay động chân, nhỡ đâu lại khiến cho cô tức giận bỏ đi, làm sao anh có thể theo đuổi cô làm vợ được.

Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn anh, trừ ngoại hình bên ngoài ngày càng trở nên cao lớn cường tráng, dường như Trình Lãng không có thay đổi gì. Trong đầu vẫn tràn đầy suy nghĩ làm như thế nào trêu chọc cô.

Đột nhiên, Tuyết Thuần nói một câu, “Em đã trèo lên núi K2 rồi.”

Trình Lãng sững sờ, đầu óc giống như đình trệ. Bỗng nhiên nhớ tới điều gì, núi K2! Anh ngồi bật dậy, cơ thể như bị bóng ma nặng nề bao trùm lên, nghiêm túc nhìn Tuyết Thuần, “Một cô gái như em một thân một mình trèo lên ngọn núi nguy hiểm như vậy để làm gì? Lại đây để anh xem thử em có bị thương không?”

“Không có. Cho dù có, cũng đã rất lâu rồi, thân thể đã hoàn toàn khỏe lại rồi.” Giọng nói của Tuyết Thuần chợt buồn bực nặng nề nói, “Ngoại trừ bảy người bạn cùng leo núi đã qua đời, em và Sở Sở đều lành lặn trở về.”

Trình Lãng nghiêm mặt mắng, “Về sau không cho phép em tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như thế nữa.”

“Anh có biết tại sao em nhất định muốn trèo lên núi K2 hay không?”

“Tại sao?” Mặt của Trình Lãng cũng đã trở nên u ám. Cô gái này, ngoại trừ vẻ bề ngoài, kỳ thật cũng không thay đổi một chút nào, vẫn là người liều lĩnh bất chấp tất cả như thế.

“Vì muốn từ biệt quá khứ của chúng ta. Trình Lãng, em đã kết hôn.”

[Cả nhà đọc truyện vui vẻ! Truyện hay lại tiếp tục được edit rồi!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.