Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 51: Cô cả Lại Dung Nhàn



Edit: Thích Cháo Trắng

“Lại Dung Nhàn đến?”

“Cô cả đã đến từ hai ngày trước rồi ạ.”

Lời của người phụ nữ trung niên vừa dứt, một giọng nói nhu hòa liền vang lên, “Ông chủ đã phân phó, chị có thể không tới sao?”

Lại Tư híp đôi con mắt hẹp dài lại, “Vậy thì tốt.”

“Thời gian em không có ở đây, hãy chăm sóc Tuyết Thuần.”

“Yên tâm đi, cô ấy là em dâu của chị, chị sẽ thu xếp ổn thỏa.” Thân là chị gái, sao cô lại không biết ý định của em trai. Tuyết Thuần mới tới, lại không có công lao gì, mặc dù trên mặt người phía dưới giữ thể diện cho Lại Tư, nhưng chung quy lại vẫn là không thật sự khâm phục.

“Tuyết Thuần! Còn nhớ rõ chị không? Ở bữa tiệc đêm đó, chúng ta đã gặp nhau rồi.”

“Chào chị.” Tuyết Thuần lễ phép cười gật đầu.

Lại Dung Nhàn cười hết sức dịu dàng, trực tiếp kéo tay Tuyết Thuần đi lên lầu, “Đi theo chị, chị dẫn em đi lên xem phòng của các em một chút.”

Tuyết Thuần bị kéo đi, quay đầu lại nhìn về phía Lại Tư, chỉ thấy Lại Tư không thể không đồng ý, gật đầu một cái.

Lúc này Tuyết Thuần mới quay đầu lại, đi theo Lại Dung Nhàn lên lầu. Hơn nữa, Lại Dung Nhàn là vợ của Tề Luận, ở bữa tiệc đêm đó bọn họ đã cùng tán gẫu mấy câu, cô ấy và Tề Luận còn có một cậu con trai, người bạn nhỏ tên gọi Tề Tiểu Thanh rất hoạt bát đáng yêu.

Thật ra thì ý định của Lại Tư rất đơn giản, cứ thế nuôi Tuyết Thuần, cũng không yêu cầu cô phải giống như những quý phu nhân khác, luôn đoan trang thùy mị, ra ngoài tiếp khách, xã giao..., trở thành người phụ nữ đứng đằng sau người đàn ông thành công.

Anh tự nhận mình là người mạnh mẽ, đứng ở đỉnh cao quyền lực của thế giới đen tối, anh có ý nghĩ của riêng mình.

Để cho một người phụ nữ bảo vệ mình thì còn gọi gì là đàn ông! Cô là người anh yêu thương, đương nhiên phải bảo vệ thật cẩn thận, che chở cô trong lòng bàn tay.

Đưa cô về nhà, cũng không nghĩ tới việc yêu cầu thuộc hạ phải cung kính Tuyết Thuần giống như cung kính anh. Yêu cầu của anh rất đơn giản, sai người chăm sóc tốt cho sinh hoạt hàng ngày của cô là được. Dù sao Tuyết Thuần cũng thích ở nhà lên mạng viết mấy truyện loạn thất bát tao* gì đó, nhiều lắm chỉ là thỉnh thoảng đi du lịch một mình, trèo lên ngọn núi K2 kia, nhưng có người của anh bảo vệ, sẽ không làm anh lo lắng có chuyện không may xảy ra. Tuyết Thuần cũng không màng danh lợi, không thích lục đục đấu đá, là người vô cùng an tĩnh.

Dĩ nhiên, nếu cô có thể đặt toàn bộ tâm tư lên người anh thì mới là tốt nhất.

Cho đến khi Tuyết Thuần rẽ vào khúc quanh, Lại Tư không thấy được bóng dáng của cô nữa, lúc này mới thu lại ánh mắt, dẫn theo Lam Dạ và Đao Dân đi ra ngoài. Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, “Tìm cho bà chủ một nữ huấn luyện viên đi.” Vì để phòng ngừa bất trắc, người, dù sao cũng phải có lực lượng của mình bảo vệ.

“Tôi sẽ sắp xếp tốt.” Đao Dân nhìn gương mặt luôn luôn cười lạnh của Lại Tư giờ đây xuất hiện mấy nét nhu hòa không thể che dấu được, mắt phượng hơi nheo lại. Người phụ nữ kia chính là nhược điểm của ông chủ.

Toàn bộ pháo đài cổ kính, đều mang phong cách Gothic tinh xảo, bên trong lại u tối, không khí nghiêm túc nặng nề mà trang trọng, lấy gam màu lạnh làm chủ đạo.

Nhưng vừa bước vào gian phòng, trước mắt Tuyết Thuần vụt sáng lên.

Thảm trải sản Ba Tư tinh tế quý báu, trên vách tường màu trắng hiện lên hình vân mây màu tím nhàn nhạt không dễ nhận ra, đầu giường dựa vào bức tường màu hồng in mấy đóa hoa màu đỏ nho nhỏ. Còn có cửa sổ đang mở, gió thổi vào, làm cho rèm cửa màu đỏ đung đưa lay động, giống như mỹ nhân yêu kiều, đung đưa trái phải.

Màu đỏ vốn là một loại màu sắc kích thích, nhưng ở đây, thảm màu trắng, tường vây quanh phòng thấp thoáng vân mây tím nhàn nhạt, phối hợp với khoảng sắc hồng trên đầu giường lại bổ sung cho nhau rất tốt, màu sắc phối hợp với vật phẩm bày biện trong phòng, tổng thể trở nên rất hài hòa.

Trông thật tràn trề sức sống, lại không mất đi vẻ lãng mạn kiều diễm.

“Thích chứ?” Lại Dung Nhàn rạo rực tiến lên phía trước giới thiệu, “Những thứ này đều là Lại Tư đích thân tìm người làm, chính cậu ấy cũng cho không ít ý kiến. Cậu ấy nói em thích ở nhà, tâm tư đơn giản, lại có phần thích viết lách.”

Tuyết Thuần nhíu mày, chỉ chỉ chính mình, “Anh ấy nói là em sao?” Tuyết Thuần nháy nháy con mắt, thì ra ở trong lòng Lại Tư, cô là người như vậy. Có điều cô rất thắc mắc một chuyện, rốt cuộc Lại Tư thích cô ở điểm gì?

Lại Dung Nhàn cười rộ lên, rất nhiệt tình giới thiệu, “Vốn không có chiếc ghế bập bênh này, nhưng Lại Tư nói em thích lên sân thượng, nằm trên ghế bập bênh đọc sách, xem một lúc lâu lại ngủ quên mất, cho nên phải chọn loại có chất lượng tốt nhất. Nhìn xem, còn có thể thay đổi độ cao đấy.”

“Còn nữa, cậu ấy nói mặc dù em là trạch nữ, nhưng vẫn rất yêu thích vận động, vì không để em cảm thấy buồn chán, nên sơn một chút màu đỏ lên tường. Bởi vì em là người thích văn học trẻ, màu tím lãng mạn sẽ rất thích hợp với em. Đây nữa, ban công phía bên này giáp với biển, lúc nhàm chán có thể ra ngoài hưởng thụ một chút gió biển. Còn trồng rất nhiều loại hoa, có hoa quỳnh, hoa hồng Siberia, ngay cả hoa anh túc cũng sai người mang về trồng. Còn nữa, cậu ấy nói em không thích đi giày, toàn bộ sàn nhà đều sửa thành sàn gỗ, phủ thảm thượng hạng mềm mại lên trên.”

Tuyết Thuần nghe được điều này cả người đều sững sờ, hoa mắt tiếp thu mọi chuyện. Lại Tư đã vì cô mà làm những chuyện này? Những chuyện nhỏ nhặt này, không giống những vấn đề mà anh muốn quan tâm? Trừ phi, anh yêu cô? Nghĩ đến điều này, Tuyết Thuần chợt cảm thấy trong lòng trào dâng từng đợt sóng kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Khả năng này rất lớn! Trong lòng có một âm thanh đang nói với cô. Tuyết Thuần không khống chế được trái tim bang bang nhảy loạn.

Lại Dung Nhàn cười càng vui vẻ hơn, “Em còn chưa biết trước khi em đến đây nơi này có sắc thái như thế nào đâu.”

“Sắc thái gì?”

Không thể không thừa nhận, nghe được Lại Tư tự mình thiết kế gian phòng vì cô, tâm tình Tuyết Thuần rất kích động, giống như mùa xuân đang dần chiếm giữ trái tim cô.

“Tới đây, chị cho em xem một chút.” Lại Dung Nhàn cười gian lấy điện thoại di động màu hồng ra, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình một cái, hình ảnh lạnh lẽo hiện lên ngay trước mắt.

Đồ đạc toàn màu đen, vách tường chỉ một màu trắng, tuy có rất nhiều bức tranh quý giá, đồ gốm sứ, những đồ cổ trang trí, nhưng vẫn không che giấu được vẻ uy nghi lạnh lùng khô khan.

“Xem đi, trước khi biết em, cậu ta chính là một người cứng ngắc không có chút thú vị nào, một chút lãng mạn cũng không hiểu được.”

Bên môi Tuyết Thuần bất giác tràn ra nụ cười cảm động, đây chính là anh! Bá chủ xã hội đen sao? Thật ra thì… rất đáng yêu.

“Còn có thứ xem hay hơn đây này.” Lại Dung Nhàn thần thần bí bí nhìn xung quanh, phát hiện không có người nào khác, liền giấu đầu lòi đuôi lôi kéo Tuyết Thuần đi vào trong.

“Là cái gì? Sao lại thần bí như vậy?” Tuyết Thuần không hiểu, chẳng lẽ muốn cho cô xem chuyện bí mật của xã hội đen?

“Xuỵt!” Lại Dung Nhàn đặt ngón trỏ lên môi, sau đó lén lén lút lút kéo Tuyết Thuần ra ngoài ban công, “Nếu cho người khác biết, chị sẽ chết chắc luôn đó. Nói nhỏ, nói nhỏ thôi.”

Thật ra thì, giọng nói của chị mới là rất to ấy. Trong lòng Tuyết Thuần thầm nói.

*Loạn thất bát tao: Lộn xộn, mất trật tự, không có nội dung rõ ràng, chuyện tầm phào…

[Gửi thanks động viên Cháo Trắng nhá!!!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.