Mò mẫm lăn lộn ngoài xã hội đã nhiều năm người, nghe được chồng của Tuyết Thuần lại có lai lịch như vậy, không khỏi cũng trơ mặt ra nịnh bợ.
Hiếm khi đối diện với mấy chuyện này, Tuyết Thuần có chút không ứng phó nổi. Bây giờ, bởi vì quan hệ với Lại Tư nên cô không thể đi ra ngoài tìm công việc, chỉ có thể ngày ngày ở nhà nhận chút việc làm trên Internet, các loại quan hệ xã hội phức tạp, cũng bởi vì Lại Tư bảo vệ quá mức mà không để cho cô tiếp xúc quá nhiều.
Những cái tên như gái làng chơi, nhà chứa gì đó, Lại Tư đều khinh thường, sau khi gặp phải Tuyết Thuần, anh nhất định tuân theo một nguyên tắc, phụ nữ là để cưng chìu, nên đặt ở trong phòng ấm để nuôi nấng và che chở.
Vì vậy, Tuyết Thuần đi gặp mặt bạn học cũ, cần phải uống rượu..., không thể nào cự tuyệt. Hết ly này tới ly khác trôi xuống bụng.
Trong lúc lơ đãng, chân mày Trình Lãng nhíu lại, rất nhanh lại dãn ra. Thật ra thì cô cũng không cần phải uống..., dựa vào một cái tên Lại Tư này, chỉ cần cô nói không, tất cả mọi người đều không dám ép cô. Nhưng cô lại quá trọng tình nghĩa, dù là bạn học cũ nhiều năm không gặp cũng có thành ý như vậy.
Anh chỉ là trơ mắt nhìn Tuyết Thuần, không có anh bảo vệ, xem cô chạy trốn thế nào được.
Mấy chén xuống bụng, ít uống rượu nên Tuyết Thuần có chút say. Rơi vào trong mắt Trình Lãng, dường như càng thêm xinh đẹp động lòng người hơn ngày thường. Cuối cùng vẫn là không đành lòng, người phụ nữ anh đã thề muốn bảo vệ cả đời, dù là đã phụ anh gả cho người đàn ông khác, anh cũng không nỡ nhìn cô chịu dù chỉ một chút xíu tổn thương.
Trong lúc lơ đãng Trình Lãng đã chắn ở trước mặt Tuyết Thuần, linh hoạt bắt chuyện cùng với mọi người. Mà không biết trong lúc bất giác lùi ra phía sau lưng anh, Tuyết Thuần đã hơi say, dần dần không chống cự nổi cảm giác chếnh choáng, say khướt dựa vào bên cạnh Trình Lãng, đầu cũng tựa vào sau tấm lưng kiên định của anh.
Cả người Trình Lãng cứng đờ, cố nén sự rung động run rẩy trong lòng, quay người khẽ tránh thân thể của cô, nhưng Tuyết Thuần lại mềm nhũn ngã vào trong ngực anh.
Lúc ấy tất cả mọi người đều đang uống rất hào hứng, Thiến Sở Sở và Tom chơi đoán số đã đoán được nên điên cuồng cười to, Trình Lãng im lặng nín thở dìu Tuyết Thuần đi ra ngoài.
"Tuyết Thuần ở chỗ nào?"
"Ôi… ôi...... Khó chịu...... Choáng váng đầu......" Tuyết Thuần không chịu đi tiếp nữa, người mềm nhũn ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm lấy cánh tay, khẽ mấp máy rồi chu môi, khó chịu lắc lắc cái đầu mơ màng của mình.
Trình Lãng im lặng cười khẽ, thật giống cô nhóc cứng đầu cứng cổ. Cũng ngồi xổm xuống cạnh cô, bàn tay nghe theo tâm ý, dịu dàng vuốt ve tóc cô từ trên xuống dưới, mái tóc trơn bóng và hương thơm dịu nhẹ lại một lần nữa thấm vào lục phủ ngũ tạng của anh.
Giọng nói của anh cũng biến thành êm ái: “Nhà Tuyết Thuần ở đâu? Anh đưa em về."
Bàn tay nhỏ bé của Tuyết Thuần vung lên, đánh vào mặt của Trình Lãng, lầm bầm hừ nhẹ: "Đừng có quấy rầy...... Ngủ......" Nói xong cả người thật sự nghiêng ngả.
Trình Lãng chuẩn xác đón được cô, thở dài, ôm cô đứng lên, chặn một chiếc taxi lại, nói với tài xế: “Đi khách sạn Đế Đô."
Rồi như người mang bao, một mạch ôm cô vào "phòng tổng thống".
Nhẹ nhàng đặt Tuyết Thuần nằm trên giường trải ga trắng noãn, Trình Lãng thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ cô dễ dàng say như vậy. Nghĩ lại, trong thời gian anh rời đi, cô chưa từng học cách xã giao với mọi người, chứng tự bế những năm kia đã ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Trình Lãng tìm khăn lông sạch sẽ, lau mặt cho cô, vừa rót nước, đắp chăn, ngay cả đối với người mẹ sống nương tựa lẫn nhau cũng chưa từng dụng tâm như vậy. Thế nhưng người phụ nữ này lại gả cho người khác.
Cô gái xinh đẹp nằm trên giường, mái tóc đen nhánh tán loạn trên ga giường trắng tinh, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, môi hồng nhuận, hương thơm từ thân thể có lồi có lõm.
Khi còn là bé gái, anh đã biết, lớn lên Tuyết Thuần sẽ trở thành đại mỹ nhân! Anh một mực chờ đợi, nhưng mà, vì sao khi cô nở rộ ra vẻ xinh đẹp tỏa sáng nhất, thì lại trở thành vợ người khác rồi?
Cô đang ngủ say, ngây thơ yên tĩnh như đứa trẻ. Trình Lãng không nhịn được vươn tay, mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo của cô. Những năm tháng kia cô cũng không có khái niệm đề phòng nam nữ, anh tùy ý có thể nhéo gương mặt mũm mĩm của cô, xoa mái tóc ngắn như trái táo của cô, cố ý chọc giận cô, để cho cô chú ý tới mình.
Tốn thời gian hai năm, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với anh. Thật vất vả, khi Tuyết Thuần không hề kháng cự anh nữa, cha mẹ lại sắp xếp cho anh ra nước ngoài. Nếu như lúc ấy anh kiên trì ở lại Trung Quốc, vậy hôm nay cô, có thể chính là vợ của anh hay không?
Nếu như trời cao cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ không để cho Tuyết Thuần cô đơn một mình suốt năm năm. Bọn họ sẽ nước chảy đá mòn, tiếp tục sống bình thản và hạnh phúc. Lại Tư ma quỷ kia, căn bản cũng không có cơ hội nhìn thấy Tuyết Thuần.
Hôm đó đột nhiên Lại Tư cố ý lộ ra vết hôn trên cổ Tuyết Thuần, đơn giản chính là làm cho anh biết khó mà lui.
Trình Lãng càng nghĩ càng không cam lòng, mấy ngày nay, người có gia thế cũng không đơn giản như anh, hiển nhiên sẽ tìm người điều tra Lại Tư.
Mặc dù thông tin tra được cũng không cụ thể, nhưng tin tình báo Lại Tư có dính dáng tới xã hội đen là thật. Lại Tư này quá mức **, tâm cơ thâm trầm như biển, người đơn thuần lương thiện như Tuyết Thuần sao có thể là đối thủ của anh ta! Tuyết Thuần trong sáng thiện lương như vậy, một kẻ tay dính đầy máu tanh như Lại Tư không thể xứng đáng với cô được!
Ngón tay mơn trớn bờ môi đỏ thắm đầy đặn của cô, đôi mắt của Trình Lãng dần tối lại, khẽ khàn khàn nhẹ giọng nỉ non: "Tuyết Thuần...... Nếu như em không lập gia đình thì tốt biết bao nhiêu!"
Trình Lãng bi thương cười một tiếng, trong đầu lại chợt lại thoáng qua vết hôn trên chiếc cổ trắng mịn như tuyết của cô hôm đó, ngay lập tức nắm đấm siết chặt lại, phát ra tiếng khớp xương kêu rắc rắc. Nhớ tới tình báo mới nhất lấy được, Trình Lãng chợt cười lạnh nói: "Thiếu chút nữa anh đã quên mất, kết hôn rồi cũng vẫn có thể ly hôn."
Đáy lòng không thể ức chế được hiện lên một ý tưởng tồi tệ, môi dán lên môi Tuyết Thuần, nhắm mắt cảm thụ hô hấp nhẹ nhàng của cô, hưởng thụ hơi thở thơm ngát mê người của cô, cố gắng đè nén ham muốn mãnh liệt nơi đáy lòng, vô ý thức nỉ non hỏi: "Em nói đi, nếu như tối nay chúng ta xảy ra quan hệ, Lại Tư kia có thể ly hôn với em hay không?"
Chợt lóe lên ý niệm này, đầu tiên Trình Lãng sững sờ, nhưng ngay sau đó lại không kềm chế được mà mơ hồ hưng phấn, đúng vậy! Tại sao anh ta lại không nghĩ đến nhỉ.
Theo lời Thiến Sở Sở từng nói, trước khi Tuyết Thuần lập gia đình, mặc dù đã mất liên lạc với anh, nhưng vẫn chưa hết tình cảm dành cho anh.
Ngày đó bọn họ ở bên nhau cũng không hề thể hiện tình cảm hòa hợp thân mật, anh khẳng định có thể Tuyết Thuần cũng chưa hoàn toàn yêu Lại Tư. Ngay cả việc Tuyết Thuần đi gặp mặt anh, Lại Tư cũng không cho phép. Chuyện cả đời không qua lại với Tuyết Thuần, anh tuyệt đối không cho phép xảy ra!
"Tuyết Thuần, em yêu anh đúng không?" Trình Lãng nghĩ tới đây, tâm tình kích động, nhưng anh không muốn làm tổn thương cô. Bây giờ, trước tiên anh cần phải xác nhận tâm ý của cô. "Tuyết Thuần, em rất yêu anh đúng không?"
Tuyết Thuần chỉ cảm thấy cả người nóng lên, đầu nặng chân nhẹ, ngủ cực kỳ say, hoàn toàn hờ hững với lời nói của Trình Lãng.
Cuối cùng Trình Lãng đành thở dài, làm gì, thì cũng muốn đợi cô tỉnh lại mới tính, nữ thần của anh, người khác không biết cô đã từng đau đớn, thế nhưng anh lại rất rõ ràng một điều, trái tim Tuyết Thuần là thứ duy nhất không thể làm tổn thương được. Nếu không, chính là vạn kiếp bất phục, cũng nữa đừng nghĩ có thể bước vào trái tim cô thêm lần nữa.
Trình Lãng còn có chút lòng riêng, liền thừa dịp Tuyết Thuần không tỉnh táo, lên giường, ngủ ở bên cạnh Tuyết Thuần. Anh chống đầu, không chớp mắt chăm chú nhìn cô. Dịu dàng, thâm tình lưu luyến, làm cho người ta cũng thấy xúc động.
Vô ý thức cảm thấy giường bị lún xuống, Tuyết Thuần phất tay lung tung, hơi nhíu nhíu mày: “Lại Tư đừng động."
Giống như một cái chùy, đánh vào ngay giữa đầu óc, bàn tay Trình Lãng đang lưu luyến trên mặt cô chợt hơi chậm lại, dường như có thể nghe được âm thanh lòng anh vỡ nát. Trong tiềm thức cô gọi, lại là gọi tên của người đàn ông kia!
Thật sự không yêu sao?
Không thể nào! Theo tình báo anh mua được, Tuyết Thuần căn bản không yêu Lại Tư, tất cả đều là do Lại Tư ép buộc cô. Lại Tư kia cả ngày lưu luyến ở bên cạnh Tuyết Thuần, Tuyết Thuần gọi tên của anh ta cũng không có gì kỳ quái. Đúng, chính là như vậy, Trình Lãng tự an ủi mình.
* * *
Đông Nam Á, khói thuốc súng tràn ngập bàn đàm phán.
Lại Tư trời sinh chính là hóa thân của sự thanh cao nhã nhặn, dù là ở trong địa ngục cũng không chậm không nhanh, cứ vậy mà bước đi thong thả, giày da ma sát với mặt đất, phát ra những tiếng vang rất nhỏ, nhưng nghe vào trong tai Trù Nhiên, giống như âm thanh ma quỷ vọng tới từ địa ngục.
Trù Nhiên án bị thương ở vai trái, nhưng vẫn ngẩng cao đầu lên đầy ngạo mạn: “Không hổ là người đàn ông tôi nhìn trúng, chúc mừng anh lại chiến thắng thêm một ván."
"Đây là điều tất nhiên. Chủ nhân nhà họ Trù đã không có nhiều lợi thế lại còn để mất, có thể phải cẩn thận hơn." Lại Tư tự phụ cười nhạt nhẽo, trong làn khói thuốc tràn ngập, phong thái không hề mất đi sự thanh nhã, bình tĩnh giống như đang nhàn nhã ở trong nhà như bình thường.
Trù Nhiên không cam lòng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, chợt trên mặt dâng lên nụ cười lạnh khát máu: “Để cho anh đắc thắng rồi, nhân tiện đây cũng đưa cho anh một món lễ lớn."
Lại Tư ngừng bước chân, mặc dù ánh mắt lạnh nhạt, nhưng vẫn khóa lại trên người cô ta, để ngừa cô ta chạy trốn lần nữa. Lông mày cũng đồng thời khẽ nhíu lại, ngón giữa giơ lên lập tức tiếp được món đồ Trù Nhiên ném tới.
Là một xấp hình cũ, không có chỗ nào không phải là Tuyết Thuần cùng với người cũ (Trình Lãng) kia, mỗi bức ảnh là sự ghi chép lại những năm tháng trẻ trung của hai người.
"Hơn nữa, nhà họ Lại có lai lịch thâm hậu như vậy mà con riêng của ông Trình, lại dám tranh giành người phụ nữ của ông chủ Lại, thật là không biết sống chết." Trù Nhiên trong lòng vừa tính toán vừa châm chọc nói xong, nhược điểm duy nhất bây giờ của Lại Tư chính là Tuyết Thuần, bắt cô ta lên đài là chính xác không sai.
Lại Tư nhìn lướt qua, cười lạnh nói: "Mười năm trước gì đó cũng dám bày ra mặt bàn, tôi thấy cô cũng đã hết thời rồi." Đồng thời với lúc một chữ cuối cùng được nặng nề nói ra, không ai thấy rõ anh ra tay như thế nào, trong không trung chợt xất hiện từng mảnh phi tiêu, chỉ trong giây lát sau khi vung ra đã bay xa tận bảy mét tới trước mặt Trù Nhiên.
Trù Nhiên nhanh chóng tung người nhảy một cái, sau mấy cái lên xuống, biến mất trong đống hoang tàn đổ nát. Ngay sau đó mấy hộ vệ bên cạnh cô ta đồng thời kêu rên mấy tiếng, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Xa xa vang lên giọng cô ta đáp lại: "Bản lĩnh của ông chủ Lại xem ra càng dứt khoát lưu loát hơn khi chúng ta cùng nhau huấn luyện đặc biệt ở Đảo Địa Ngục, đều nói người trong xã hội đen phải lãnh khốc vô tình, nếu như có tình ràng buộc, bá chủ xã hội đen sẽ có nhược điểm. Lại Tư, anh cũng không phải là rất thích người phụ nữ kia, nhìn cho thật kỹ vợ anh hồng hạnh xuất tường, tôi đã dự liệu được anh có thể cảm nhận được loại cảm giác tan nát cõi lòng như tôi."
Lam Dạ đang muốn men theo giọng nói để đuổi theo, ánh mắt Lại Tư lạnh lùng thoáng nhìn, Lam Dạ lập tức hiểu ý dừng lại bước chân.
Nhìn theo hướng Trù Nhiên trốn thoát đi, ánh mắt dần dần đông lạnh của Lại Tư không tự chủ được lại rơi xuống những tấm hình cũ nằm trên đất. Khuôn mặt Tuyết Thuần non nớt trẻ trung, tươi cười rạng rỡ, bên cạnh không hề ngạc nhiên chính là người cũ chướng mắt ấy. Nụ cười xinh đẹp tuyệt trần như vậy, hẳn là bởi vì người đàn ông khác mà có.
Mặt ngoài Lại Tư từng nói không thèm để ý, thực chất trong lòng lại như có tảng đá đè nặng. Chợt con ngươi co rút lại, liếc thấy ảnh Tuyết Thuần ở trên giường, đáy mắt mơ hồ nhóm lên lửa giận.
Đây là tấm hình mới duy nhất, hơn nữa còn là mới vừa ra lò.
Toàn thân Lại Tư nổi lên sát khí nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo chỉ đảo qua, Đao Dân đã lập tức liên lạc tìm hiểu tình huống bên kia, vội vàng thức thời bẩm báo lại: "Mấy hôm trước bà trủ đã rời nhà, trở về Trung Quốc tham dự tang lễ của con trai lớn nhà họ Tần."
Mắt lạnh của Lại Tư nhíu lại, hạ lệnh: "Trước tiên không trở về nhà, đi đến Trung Quốc."
Một giây lúc Lại Tư xoay người đi kia, Đao Dân âm thầm liếc mắt nhìn lòng bàn tay tiết ra mồ hôi lạnh, mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy đáy mắt ông chủ đỏ tươi. Trù Nhiên cũng không bức được ông chủ có bộ mặt như thế, xem ra bà chủ lành ít dữ nhiều rồi.
Đầu ngấm ngầm đau, Tuyết Thuần rên rỉ khổ sở một tiếng, lại bị sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Gương mặt tuấn tú của Trình Lãng phóng đại đập vào trong mắt, trong lòng Tuyết Thuần sợ hãi run rẩy, trở mình một cái bò dậy. Nhưng bả vai lại giữ lại, Tuyết Thuần không thể động đậy.
Tuyết Thuần kinh ngạc không hiểu, ánh mắt lóe ra sự kinh hãi, hoàn toàn không rõ ràng lắm bây giờ đang ở trong tình trạng gì.
Dù là kinh hoảng, cũng đẹp đến mức say lòng người như thế. "Chúng ta ở chung một chỗ có được hay không?" Trình Lãng say đắm yêu thương vuốt ve bờ môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, lưu luyến không dứt.
Trong lòng Tuyết Thuần kháng cự sự đụng chạm như vậy, gạt tay của anh ta ra. Chỉ cảm thấy Trình Lãng như vậy lộ ra sự quái dị không bình thường: “Anh có ý gì?"
"Lại Tư dùng phương thức trắng trợn cướp đoạt để có được em, trước đây thật lâu, chúng ta chính là trời sinh một đôi. Chỉ cần em vẫn thích anh, cho dù phải trả giá ra sao, anh đều không sao cả, chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau."
"Tuyết Thuần, tâm ý của anh dành cho em, chưa từng thay đổi. Em thì sao? Chỉ cần em nói em vẫn thích anh, bất kể là phải trả cái giá lớn đến đâu, anh đều sẽ giup em ly hôn được. Anh không ngại em đã từng kết hôn, cũng không nỡ lòng để cho em tiếp tục bị người đàn ông kia hành hạ. Chỉ cần có thể ở cùng với em, cái gì anh cũng sẽ không suy nghĩ đến, toàn tâm toàn ý, cả đời chỉ yêu thích một người phụ nữ là em mà thôi."
Thình lình đón nhận lời thổ lộ chân thành tận đáy lòng, Tuyết Thuần kinh ngạc hóa đá ngay tại chỗ.
Nhìn Trình Lãng xúc động, phẫn nộ lại thâm tình, Tuyết Thuần càng rụt rè hơn: “Anh đừng ngốc như thế nữa, e, đã kết ưmh......"
Đáng chết! Kết hôn gì đều là con mẹ nó! Hiện tại anh ta hận nhất chính là nghe được hai chữ kết hôn này. Không chút suy nghĩ, trong đầu nóng lên, anh ta hôn lên đôi môi mê người xinh đẹp của cô.
Nhìn cô cả đêm, đã sớm muốn làm chuyện như vậy với cô rồi. Anh ta bá đạo mãnh liệt hôn cô, mặc cho đôi tay nhỏ bé của cô đánh lên lồng ngực rắn chắc của anh ta. Hương vị ngọt ngào từ cái miệng nhỏ nhắn của cô khiến cho anh muốn ngừng mà không được. Cô là của anh, ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn là của anh rồi, Lại Tư đáng đáng chết kia mới là người thứ ba!
Trời cao không thể trừng phạt anh như vậy, không phải anh chỉ là đi nước Mĩ học tập năm năm, muốn có tất cả lực lượng để bảo vệ cô thôi sao! Nhưng vì điều gì? Vì cái gì mà người anh trân ái nhất, lại bị người khác cướp đi! Anh không cam lòng! Tuyết Thuần là cô gái mà dù là đánh đổi mạng sống anh cũng muốn che chở cả đời!