Nhiều chuyện trên đời Khương Thục Đồng không ngờ được, sau khi cha cô đi tìm Cố Minh Thành, Cố Minh Thành gọi Khương Thục Đồng vào văn phòng, đem một chi phiếu 368 vạn đưa cho Khương Thục Đồng.
Sắc mặt Khương Thục Đồng chợt biến, xem số tiền cô liền biết có liên quan tới cha mình, nhưng cha cô tìm Cố Minh Thành lúc nào ở đâu cô đều không biết.
Cố Minh Thành đưa tiền nhanh như vậy, có phải cha cô đã uy hiếp thành công với anh?
Tức là, anh thật sự sợ bị hủy hôn với Nhiếp Doanh Doanh.
“Tiền của cha em, đưa cho ông ấy.” Cố Minh Thành vẫn cúi đầu viết, tùy ý nói với Khương Thục Đồng một câu.
“Sao anh lại đồng ý với ông ấy?” Khương Thục Đồng cắn răng. “Ông ấy làm loại chuyện rút củi đáy nồi này rõ ràng muốn đẩy công ty của Lục Chi Khiêm sống chết không màng, loại chuyện vô nguyên tắc như vậy sao anh lại giúp ông ấy?
“Người có liên quan với anh, chẳng lẽ anh lại từ chối?” Cố Minh Thành ngẩng đầu lên nhìn Khương Thục Đồng, ánh mắt đắm đuối này khiến sự nóng giận trong lòng Khương Thục Đồng yếu đi vài phần.
“Đây là chuyện nhà em tất nhiên em sẽ giải quyết, nếu có chừng mực và đúng mực em sẽ xử lý.” Khương Thục Đồng buồn bực đáp một câu. Cô vốn định đi Thượng Hải một chuyến, trước là thăm hỏi Lục Chi Khiêm, sau là sẽ nói chuyện này với Lục Chi Khiêm chắc chắn Lục Chi Khiêm sẽ đồng ý, tuy rằng quan hệ của cô và Lục Chi Khiêm không tốt nhưng anh ấy cùng cha cô lại thân cận. Hơn nữa Khương Thục Đồng cũng đã suy xét, hiện tại Lục Chi Khiêm lơ là quản lý, như vậy thì càng nhiều tiền đặt ở công ty anh sẽ càng không an toàn. Đạo lý này cô hiểu được, chắc chắn Lục Chi Khiêm cũng hiểu được, căn bản là không tạo ra xung đột gì.
Nhưng nguyên nhân chân chính khiến cô buồn bực là gì thì chỉ có cô biết.
“Chuyện nhà em?” Cố Minh Thành ngước mắt, lạnh lùng hỏi khương Thục Đồng một câu. Anh dựa lưng vào ghế, từ từ nói: “Cha em lúc tới cầu anh chính là coi anh như người trong nhà để cầu.”
Cố Minh Thành có khẩu khí trào phùng, cho rằng Khương Thục Đồng nghe không hiểu sao?
Khương Thục Đồng cười lạnh: “Đây là nguyên tắc cơ bản làm người! Ném đá xuống giếng là việc làm của tiểu nhân, ông ấy muốn lấy tiền ra ít nhất phải cùng thương lượng với Lục Chi Khiêm, sao ông ấy có thể làm như này? Hơn nữa ông ấy cầu anh là vô cớ xuất binh.”
Khương Thục Đồng bởi vì tức giận, cũng bởi vì thẹn thùng mà trên mặt cô mờ mịt như có một tầng sương mù.
Cố Minh Thành chậm rãi đi tới trước mặt Khương Thục Đồng, khoan thai nói. “Tới bây giờ anh mới biết Khương tiểu thư là một người đạo đức cao thượng như vậy. Mà ông ấy xuất binh có danh nghĩa.”
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt Khương Thục Đồng.
“Ông ấy có danh nghĩa gì?” Khương Thục Đồng bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn lại Cố Minh Thành, cũng thuận miệng hỏi.
Hiển nhiên hôm nay Cố Minh Thành cũng hơi tức giận, anh dùng giọng lạnh lẽo nói: “Anh đã ngủ với em.”
Sắc mặt Khương Thục Đồng trắng bệch, sau đó lại đỏ ửng xấu hổ.
Ngủ với cô, thật là cái cớ tốt nhất để uy hiếp Cố Minh Thành.
Cha cô sao lại biết quan hệ của cô cùng Cố Minh Thành, cô không biết, nhưng cha cô lại dùng sự riêng tư này làm lý do ép anh giúp ông lấy lại tiền, thế này khác gì như thời cổ đại bán con gái vào kỹ viện.
Khương Thục Đồng hổ thẹn, buồn bực. Cô không hỏi tiền nhiều như vậy Cố Minh Thành lấy về như nào, dù sao anh một tay che trời, công ty Lục Chi khiêm anh chỉ cần muốn là có thể lấy bất cứ lúc nào.
Xấu hổ buồn bực không thôi, Khương Thục Đồng cầm chi phiếu về văn phòng mình.
Cô ngồi trên ghế vẫn nổi giận đùng đùng, càng nghĩ càng thấy mình kỳ cục, sao cô lại cãi nhau với tổng giám đốc của mình?
Nếu là nhân viên bình thường của công ty có lẽ đã bị đuổi, mà vừa rồi cô đem toàn bộ sự oán phát tác không thèm làm việc, có ‘mới sinh nghe con không sợ hổ tinh thần’, đại khái cậy vào việc… cô đã lên giường với Cố Minh Thành.
Trong lòng cô chắc chắn Cố Minh Thành sẽ không đuổi việc cô.
Còn đang ngây người nghĩ thì điện thoại của cô vang lên, là Từ Mậu Thận. Giọng anh vô cùng lo lắng, hỏi hiện tại Khương Thục Đồng có bận không, vừa rồi giáo viên nói Từ Trang Dương bị ngất ở nhà trẻ, nếu Khương Thục Đồng có thời gian giúp mang bé đi viện, còn nói hiện tại Từ Mậu Thận đang đi công tác, quay về phải mất hai tiếng chắc chắn là không kịp, dì giúp việc nhà họ cũng đã đến rồi.
Khương Thục Đồng hoảng sợ, trẻ con ngất không phải là chuyện nhỏ, cô cuống quít hỏi Từ Mậu Thận nhà trẻ ở đâu.
Từ Mậu Thận cho cô địa chỉ nhà trẻ, Khương Thục Đồng nhìn đồng hồ, còn có nửa giờ nữa sẽ hết giờ làm, cô không nghĩ nhiều liền đi tới nhà trẻ.
Giáo viên nói, Từ Tranh Dương ngất có thể do sốt cao, muốn đưa ngay tới bệnh viện, bởi vì tình thế nghiêm trọng cho nên muốn thương lượng với người nhà.