Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 78: Anh ta cũng ghen tuông lắm đó



Vì chuyện này đã hoàn thành, Khương Thục Đồng rất vui mừng, chuyện dọn nhà phải nhanh chóng tiến hành, mới kịp cho mùa tiêu thụ tiếp theo.

Cho nên, sau một tuần toàn bộ chuyện đã làm xong, vì dọn đến một cửa hàng khác, cho nên, cô ta đã tổ chức một buổi lễ cắt băng khai trương, dù sao cũng dọn nhà mới mà, cũng muốn cho mọi người biết Amon đã dọn đến đây, xem như làm quảng cáo vậy.

Trong buổi cắt băng trai trương, đúng nhất là tìm Từ Mậu Thận, anh ta là chủ tịch của công ty mà, thích hợp hơn ai đó.

Điều Khương Thục Đồng lo âu là, anh ta vừa mới quay về Hải Thành, lại gọi anh ta qua đây, có thích hợp hay không?

Thấp thỏm bất an nói yêu cầu này với Từ Mậu Thận, không ngờ Từ Mậu Thận quả nhiên lập tức đồng ý, nói rằng thương hiệu này hiện này vẫn ít người biết, anh ta cũng vô cùng cảm kích Khương Thục Đồng, yêu cầu này, đương nhiên phải đi chứ.

Còn mấy người cắt băng khai trương khác, Khương Thục Đồng đang chuẩn bị tìm mấy người có chút thân phận là được rồi, Từ Mậu Thận đương nhiên là phần quan trọng rồi.

Không ngờ Từ Mậu Thận nói, "Để tôi hỏi Minh Thành có muốn đến không."

Trong lòng Khương Thục Đồng chấn động một cái, cô ta không nghĩ qua Cố Minh Thành sẽ đến đây, nhưng mà trên mặt công thì, anh ta là chủ nhà của bản thân.

Chủ nhà!

Những chuyện còn lại, Khương Thục Đồng không có hỏi, những người để cắt băng cô ta đã chọn sẵn rồi, những người dự bị cô ta cũng chọn được mấy người, dù sao đã bán hàng thời gian dài như vậy, cũng quen được không ít khách hàng, như phu nhân Đông vậy lại là nhân vật có mặt mũi, họ cũng đồng ý đến đây.

Chỉ là không ngờ đến, hôm đó Cố Minh cũng đến, đến chung với Từ Mậu Thuận.

Cố Minh Thành hỏi, "Cắt băng khai trương sao?"

Khương Thục Đồng dùng ánh mắt cẩn thận nhìn anh ta, lần trước sự tổn thương anh ta đối với bản thân, Khương Thục Đồng vẫn chưa quên được, không muốn nói nhiều quá, chỉ là "Ừ" Một tiếng.

Những tiếng pháo đang nổ phát ra những tiếng đùng đùng, một bầu không khí vui tươi.

Họ nói chuyện như muốn xé cổ họng ra vậy.

Hôm nay tinh thần của Khương Thục Đồng rất tốt, mặt phình đỏ rất lợi hại, xem ra cũng mừng lắm đó.

Khi cắt băng khai trương, Cố Minh Thành và Từ Mậu Thuận chia nhau đứng vào vị trí quan trọng, có hai người nổi tiếng này giúp Khương Thục Đồng cắt băng khai trương, đương nhiên có thể lấy được nhiều sự chú ý của người khác, bên ngoài Cố Minh Thành rất có tiếng tâm, đương nhiên nhiều người sẽ nói, chủ tiệm của cửa hàng rất tài giỏi, quả nhiên lại mời được Cố Tổng đến đây.

Vì hôm nay đông người, Khương Thục Đồng cảm thấy trong đầu có chút choáng váng, khi đang trong tiệm tiếp đón khách hàng, có chút muốn xỉu.

Nhưng mà dù sao diện tích cửa hàng bên đây lớn hơn cửa hàng lúc trước, cho nên, cô ta luôn nhẫn chịu.

Cô ta cầm trên tay ly rượu chân cao, phía trước có một cậu bé, theo hướng của cô ta bay qua, trong tình trạng gấp rút, Khương Thục Đồng né người qua, nhưng mà do đế giày cao gót quá cao, cô ta nghiêng ngã một cái, thì muốn té về phía sau, nhìn trước mắt thân thể của mình đang ngã về phía sau, một ý nghĩ đã xuất hiện trong lòng cô ta:Ôi, lần này mất mặt quá rồi, đây đang là lễ khai trương của cô ta đó, lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy - -

Trong lúc sợ hãi không biết làm như thế nào, cô ta đã nằm trên một cánh tay phía sau, sau đó, nữa người đã ngã vào trong lòng của người đó.

Ngước mắt lên nhìn, mới nhìn thấy là Cố Minh Thành, "Cám - - Cám ơn Cố Tổng!"

"Sau này không biết cẩn thận tí sao?" Cố Minh Thành y như đang trách mắng cô ta vậy.

Khương Thục Đồng nhanh chóng từ trong lòng anh ta đứng lên, vén mái tóc vào phía sau tai, đầu cúi xuống, chỉ cười cười, "Tôi cũng không biết mà, lúc nay có một đứa bé đụng qua đây, có thể do tôi không cẩn thận cho lắm."

Cố Minh Thành nhăn mày lại, luôn là vẻ mặt thuận theo ý người ta, dù cho có người đụng vào cô ta, cô ta cũng còn cười ra được, nhưng lại vì sự chiều theo ý đó, khiến trong lòng anh ta lại nảy sinh một dục vọng muốn bảo vệ - -

Có một sự cảm xúc kỳ lại đang dập dờn trong cuống họng, đối với cô ta nói không suy nghĩ đến là giả, tuy rằng biết được khi cô ta cùng anh ta lên giường, lại cùng người đàn ông khác lên giường, nhưng trong lòng tình cảm đối với cô ta cũng không hề suy giảm, trái lại càng mãnh liệt hơn.

"À, đúng rồi, Cố Tổng, mấy hôm trước tôi gặp được bạn gái cũ của anh, tôi có nói chuyện với cô ta, anh không gặp được cô ta sao?" Hai người cứ đứng đó cảm thấy rất ngại ngừng, Khương Thục Đồng đã tìm đến một chủ đề khác.

Cố Minh Thành giống như không hiểu, "Bạn gái cũ nào chứ?"

Trong lòng Khương Thục Đồng quả nhiên cảm thấy nhói đau, rốt cuộc anh ta có bao nhiêu bạn gái cũ vậy?

Nếu như anh ta hỏi như vậy, xem như bản thân chưa nói gì hết.

Đúng lúc đó có người đến vỗ vào vai của Khương Thục Đồng, nhờ cô ta đến xem một số trang phục, dù sao những người đến đây xem trang phục đều là phụ nữ cả, mua cho bạn trai hoặc mua cho chồng cũng có.

Người gọi Khương Thục Đồng dáng người hơi thấp, dáng của Khương Thục Đồng cao, lại mang trên chân đôi giày cao gót, cho nên, cô ta y như ngồi xổm xuống vậy.

Động tác tỉ mĩ này, cũng không lọt qua được mắt của Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng rất biết chăm sóc người khác, hơn nữa là ngay lúc người ta không nhìn thấy được.

Khương Thục Đồng đang trả lời những câu hỏi của đối phương, trên vai bị người nào đó vỗ một cái.

Cô ta quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lục Chí Khiêm.

Tuy rằng cửa tiệm đó của Khương Thục Đồng không thể dùng được nữa, nhưng mà công trình của anh ta không bị ảnh hưởng tới, vì chủ nợ đã bồi thường cho anh ta ba trăm ngàn, nhờ anh ta hoàn thành hợp đồng, cho nên, tùy rằng Khương Thục Đồng và Quý Tổng đều là bên thất bại, nhưng Lục Chí Khiêm lại là người duy nhất chiến thắng, hơn nữa, anh ta tại Thượng Hải đã trải qua lần này, có thể đứng lên được, cũng rất thần kỳ đấy chứ.

"Thục Đồng, xem tôi tặng gì cho cô này." Lục Chí Khiêm nói, nhờ người đang đứng trước cửa, khiêng vào một giỏ hoa vô cùng lớn.

Khương Thục Đồng bị sốc, loại giỏ hoa này giá tiền rất đắt, Khương Thục Đồng biết, mỗi người tại đây, cũng không có ai tặng cho cô ta loại giỏ hoa như thế này.

"Cám ơn anh nha." Khương Thục Đồng rất vui.

Lục Chí Khiêm đã thay đổi, cô ta cũng rất vui khi thấy được.

"Cám ơn gì chứ, hai người chúng ta tại Thượng Hải dựa vào nhau để sống, nên làm như vậy mà." Câu nói người gặp chuyện vui tinh thần cũng sẽ sảng khoái, rất phù hợp với Lục Chí Khiêm hiện nay.

Khương Thục Đồng không nói gì, có thể vì đầu óc có chút choáng váng, cho nên, cũng không muốn nói chuyện, sắc mặt đỏ ửng lên, giống như muốn cảm vậy.

"Một lát sau tôi đưa cô về nhà, bị cảm rồi." Tay của Lục Chí Khiêm đang sờ trên trán của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng muốn né ra, cô ta nói, "Không sao, có thể do đông người hơi nóng thôi."

Khương Thục Đồng ấn vào huyệt thái dương của mình nói.

"Khương tiểu thư thấy không khỏe sao? Tôi đưa cô về nhà nhé?" Bên kia truyền lại một giọng nói, quả nhiên là Cố Minh Thành.

Khương Thục Đồng có chút ngây người ra, anh ta không phảo nói bản thân dơ bẩn sao? Vì sao hiện nay - -

Khương Thục Đồng không biết nên trả lời như thế nào nữa, một ánh mắt không biết phải làm sao nhìn qua Lục Chí Khiêm.

Lục Chí Khiêm chặt chẽ cắn chặt môi dưới, anh ta quay đầu qua, nhìn Cố Minh Thành nói, "Nếu như Cố Tổng đã có lòng tốt, vậy thì làm phiên anh nhé."

Tiếp đó, anh ta sát gần bên tai của Khương Thục Đồng nói mấy câu, chẳng qua chỉ là một số thủ tục tiếp theo sau của nhà Quý Tổng thôi, thực sự cũng không phải bí mật gì, anh ta cố tình làm cho Cố Minh Thành xem đó, nếu như Cố Minh Thành muốn đưa Khương Thục Đồng về, anh ta có tiền có thế, Lục Chí Khiêm đương nhiên không phải là đối thủ của anh ta, vậy thì làm chút gì đó trong riêng tư đi, chọc giận Cố Minh Thành, cũng được chứ.

Khương Thục Đồng liền gật đầu, Quý Tổng là một người rất có nghĩa khí, giao dịch lần này đã thua lỗ rồi, cũng đem lại cho Khương Thục Đồng không ít tổn thất, anh ta có một tấm thẻ được ở miễn phí trong một khách sạn lớn, muốn tặng cho cô ta, nhắc Khương Thục Đồng nhất định phải nhận lấy.

Trên mặt cô ta từ từ nở ra một nụ cười.

"Để đêm nay tôi lấy được rồi đưa cho Cô nhé, nghe lời tôi." Lục Chí Khiêm trắng trợn nói câu này, còn cô ý nhấn mạnh, "Đêm nay", tiếp theo, đã nắn vào mặt xinh xắn của Khương Thục Đồng, anh ta nói, "Vợ tôi càng ngày càng bảo dưỡng tốt rồi đấy, da mặt mịn màng như nước vậy! So với trước đây tốt hơn nhiều rồi."

Khương Thục Đồng vốn dĩ muốn né tránh, nhưng mà Lục Chí Khiêm đang nắn vào mặt của cô ta, cô ta nhăn mày lại, nhưng vứt không ra, hơn nữa, Lục Chí Khiêm còn gọi cô ta là "Vợ."

Bộ dạng của hai người như thế này, y như rất tình tứ vậy, Lục Chí Khiêm cười đùa cợt giả dối, Khương Thục Đồng lại tức giận.

Hoàn toàn đã quên rằng bên cạnh còn có một người là Cố Minh Thành.

Sắc mặt của Cố Minh Thành đã rất khó chịu, chỉ để lại một câu "Sáu giờ đêm nay, tôi đến đón cô."

Thì bước đi.

Cũng đã chia tay rồi, còn giận như thế, có cần như vậy không?

Khi uống rượu, thế nào cũng uống không vô, đôi mắt híp lại rất lâu, trong đầu lại hiện ra những cảnh tượng lúc nãy Lục Chí Khiêm nắn vào má của Khương Thục Đồng.

Cố Minh Thành thừa nhận, anh ta là một người rất dễ ghen tuông, chỉ điểm này thôi, cũng là sau khi anh ta quen biết Khương Thục Đồng mới phát hiện được.

Lục Chí Khiêm chỉ nắn vào mặt của Khương Thục Đồng thôi, anh ta đã ghen như vậy rồi, anh ta không nghĩ đến đêm hôm đó Đặng Hiển Vũ làm với Khương Thục Đồng, anh ta cũng không dám tưởng tượng - -

Sáu giờ tối, một chiếc xe hiệu Grand Cherokee đậu ngay trước cửa tiệm, đầu óc của khương Thục Đồng đã vô cùng choáng váng, cũng không biết khi nào sẽ ngã xuống nữa, nếu như không phải hôm nay cửa hàng rất náo nhiệt, cô ta đã muốn về nhà nghỉ ngơi sớm.

Cô ta đầu óc không tỉnh táo đã bước lên xe của Cố Minh Thành, cái gì cũng không nói, chỉ dựa lưng vào ghế sau đã ngủ rồi.

Cố Minh Thành cứ tưởng do cô ta mệt mõi, không có làm phiền cô ta, chỉ hỏi địa chỉ nhà của cô ta, Khương Thục Đồng nói, mơ mơ hồ hồ vậy.

Chiếc xe đã xuyên qua những con đường náo nhiệt tại Thượng Hải, xuyên qua những ánh đèn nhấp nháy, xuyên qua Đông Phương Minh Châu, xuyên qua Dự Viên, toàn bộ cảnh vật đều xuất hiện trong mắt của Cố Minh Thành, anh ta nghiêng đầu qua nhìn, người bên cạnh, đang ngủ rất say.

Đã đến nhà, anh ta có gọi Khương Thục Đồng như thế nào, cô ta cũng không tỉnh dậy.

Cố Minh Thành không còn cách, quay qua bên của Khương Thục Đồng, sờ vào trán của cô ta, rất nóng, xem ra chắc đang sốt cao rồi.

Anh ta cong người lại bế Khương Thục Đồng ra, cũng may nơi ở của cô ta có thang máy, nếu như phải leo cầu thang, anh ta sẽ mệt chết đó.

Khương Thục Đồng nhẹ nhàng nằm trong lòng của Cố Minh Thành, bộ dạng rất ngoan hiền, giống như một đứa bé không biết lớn vậy.

Bộ dạng này, đặc biệt lay động trái tim của Cố Minh Thành.

Mở cửa ra, để cô ta lên trên giường, tìm mãi trong nhà, đến thuốc hạ sốt cũng không có, trong nhà không có gì hết, một mình anh ta chăm sóc cô ta, nên không thể đi được.

Bước vào trong bếp của cô ta, cũng may có trà gừng đường đỏ, đã nấu cho cô ta một nồi canh gừng.

Khi gọi cô ta dậy uống trà gừng, cảm xúc từ chối và phản cảm của Khương Thục Đồng, vô cùng ngang ngược, không muốn dậy.

"Thục Đồng, ngoan, dậy uống đi." Anh ta nhẹ nhàng gọi tên Khương Thục Đồng, mang trà gừng để sang một bên, dìu Khương Thục Đồng dậy.

Có thể do bệnh nặng, Khương Thục Đồng rõ ràng có chút nóng tính, không nói chuyện, nhưng biểu tình lại bán đứng cô ta.

Khi Khương Thục Đồng uống trà gừng, cũng rất ngoan đó, nhưng mà luôn nhắm mắt lại, uống rất chậm.

Sau khi uống xong, Cố Minh Thành đã giúp cô ta chùi miệng, Khương Thục Đồng thuận thế nghiêng người qua, thì ôm chặt cổ của Cố Minh Thành, cả con người dựa vào trong lòng anh ta.

Ôm mềm mại trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.