Người môi giới nói, người đó đã nhắm trúng nơi đây có một trường học, là một trường quốc tế, cho nên muốn mua căn biệt thự này.
Khương Thục Đồng mới nhớ ra, đúng là gần căn biệt thự có một trường quốc tế, nhưng mà học phí khá cao, người bình thường không dám suy nghĩ, có thể xem như khu vực gần trường, Khương Thục Đồng không có con, cho nên, cũng không chú ý đến.
Người đến làm thủ tục là người làm thay cho chủ mới, còn lại là thủ tục của môi giới, cho nên Khương Thục Đồng trực tiếp lấy được tiền cũng không nhìn thấy người mua là người như thế nào.
Một triệu là một số tiền lớn, mười hai triệu càng là số tiền khủng, trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy không thực tế cho lắm, đã nhanh chóng đi tìm Cố Minh Thành, muốn mang số tiền đó trả cho anh ta. Cô ta không có đến công ty, sợ gặp được đồng nghiệp cũ cảm thấy ngại, mà là hẹn anh ta ra ngoài, trong một quán cà phê.
Khương Thục Đồng cẩn thận mang tiền mà Lục Chí Khiêm nợ của anh ta, cộng thêm số tiền nợ của bản thân, cũng đã cẩn Thành tính lại, số tiền trên chi phiếu, không thiếu một đồng nào hết, trong tay cô ta đã bưng ly cà phê, đợi Cố Minh Thành đến.
Trước đó cô ta không nói với Cô Mình Thành hẹn anh ta đến làm gì.
Sau khi Cố Minh Thành bước vào, cô ta y như sợ rằng tờ chi phiếu trong tay sẽ bay đi mất vậy, liền nhanh chóng đẩy đến trước mặt của Cố Mình Thành, "Cố Tổng, tôi đã bán đi căn biệt thự, tiền Lục Chí Khiêm nợ anh, tiền tôi nợ anh, cũng ở hết bên trong."
Cố Minh Thành cúi đầu nhìn tờ chi phiếu, tổng cộng sáu triệu.
Những chữ số Khương Thục Đồng cũng ghi rất cẩn thận, sợ sẽ viết sai.
Cố Minh Thành nhìn vào tờ chi phiêu, Khương Thục Đồng cúi đầu, thở phào một hơi, loại cảm giác nhẹ như bay khi không còn nợ nần, y như đã hạ xuống gánh nặng ngàn ký vậy, cảm thấy ánh sáng vô cùng ấm áp, cả người đặc biệt nhẹ nhàng.
Đúng là vô cùng tốt đẹp.
Ánh mắt của Cố Minh Thành ngước lên, nhìn Khương Thục Đồng đang cúi đầu, "Than gì chứ?"
Khương Thục Đồng không ngờ anh ta lại nghe được, chỉ cười cười, "Trả hết toàn bộ nợ nần, trong lòng đương nhiên vui rồi, lần này tôi đi, sẽ không còn bận tâm gì nữa."
"Không - - Bận - - Tâm sao?" Cố Minh Thành từng chữ nói.
"Ừ." Khương Thục Đồng vui vẻ trả lời.
"Sao cô biết được Thư Yểu vậy?" Cố Minh Thành biểu hiện không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, đã hỏi một cái vần đề mà anh ta không biết.
"Là - -" Khương Thục Đồng vẫn chưa nói ra "Là ai của - -", điện thoại lại reo lên, chuông reo vô cùng gấp.
Khương Thục Đồng cảm thấy kỳ lạ, nói, "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước."
Điện thoại gọi từ cửa tiệm của Khương Thục Đồng, nói rằng đêm qua có một người đàn ông uống say, đêm hôm khuya đi ngang qua cửa tiệm, lấy một cục gạch lên đã đập vào cửa kính của cửa tiệm, nhân viên không biết nên xử lý như thế nào nữa, cho nên, đã gọi cho Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng trong thấp thoáng đã trố mắt đẫn đờ, nói không ra lời.
Tuy rằng cửa tiệm đã mở được mấy tháng, nhưng mà Khương Thục Đồng vẫn chưa gặp qua tình trạng này, khi còn ở Hải Thành, gặp được chuyện như vậy đều do Lục Chí Khiêm xử lý, cô ta cũng không biết nên làm như thế nào.
"Anh - -" Chuyện này không thể đợi cô ta về mới xử lý được, hơn nữa có người sẽ canh lúc cửa bị hư, vào tiệm trộm cắp quần áo thì sao? Cô ta chỉ có thể hỏi nhân viên trước, có bị mất gì không, nhân viên nói, vậy thì không có, người đàn ông say rượu đó say li bì, không còn ý thức được gì, đây là do sáng nay xem lại máy quay mới phát hiện được đó, sức mạnh anh ta như vũ phu vậy, sau khi đập phá xong, cả người liền nằm ở đó, không cử động, đúng lúc đã cản lại cái lỗ hỏng đó, cho nên, không có người bước vào.
Khương Thục Đồng gật đầu, những chuyện sửa lại cánh cửa nên làm sao đây?
"Sao vậy?" Cố Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt không biết làm sao, gấp rút lại không biết xử lý như thế nào của Khương Thục Đồng, hỏi.
Khương Thục Đồng đã nhớ ra anh ta là chủ nhà của mình mà, đã nhanh chóng giữ lại điện thoại nói việc xảy ra với Cố Minh Thành.
"Mang điện thoại qua đây." Cố Minh Thành đưa tay ra, đang nhận điện thoại của Khương Thục Đồng.
"Anh muốn làm như thế nào," Khương Thục Đồng có chút do dự, một khi Cố Minh Thành đã dùng đến cách nào đó, cô ta không thể chấp nhân hậu quả, vậy phải làm sao?
Chân mày của Cố Minh Thành nhăn lại, "Để tôi xử lý."
"Nhưng - -" Khương Thục Đồng vẫn còn do dự.
Cố Minh Thành đã tự ý lấy điện thoại qua, nói với nhân viên, hôm nay sẽ tìm một người ở lại trực, xem cửa tiệm, anh ta sẽ lập tức gọi bên quản lý tòa nhà đến sửa chữa.
Nhân viên y như cũng rất sợ, "Nhưng bên quản lý tòa nhà xưa nay chỉ có khi thu tiền là tích cực nhất, khi làm sẽ lại không như vậy, nếu như hôm nay họ không sửa xong - -"
Nhân viên cũng lo lắng đó, nếu như chưa sửa xong, cô ta không phải sẽ ở lại đây ngủ một đêm sao?
"Có tôi ở đây." Giọng nói trầm ấm của Cố Minh Thành, "Hiện nay tôi sẽ gọi cho bên quản lý tòa nhà."
Tiếp đó, anh ta đã lấy ra điện thoại của bản thân, đã gọi cho số quản lý tòa nhà bên Thượng Hải, đem tình hình nói một lần, nhờ bên quản lý tòa nhà trong vòng hôm nay nhất định phải mua một miếng kính mới, sau đó thay vào, chất lượng phải tốt hơn miếng kính cũ, không được kém hơn, hôm nay nhất định phải hoàn thành.
Khương Thục Đồng chỉ trố mắt đẫn đờ nhìn Cố Minh Thành, nôn nóng đợi đáp án.
Cố Minh Thành buông xuống điện thoại, Khương Thục Đồng đã hỏi gấp một câu, "xong rồi sao?"
"Ừ."
Cô ta mới vỗ vào ngực, lúc nay đúng là rất khẩn trương đó, nếu như bị trộm mất đồ, đó có thể sẽ là mấy triệu đó.
"Khi nào về Thượng Hải." Cố Minh Thành hỏi.
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Khương Thục Đồng trả lời một câu.
Đúng là không còn gì lưu luyến với Hải Thành mà.
Cố Minh Thành không nói "Tạm biệt", trực tiếp bước ra quán các phê.
Khương Thục Đồng nhìn bộ dạng của anh ta, dáng đi vô cùng dứt khoát.
Trong giây phút ấy, trái tim của cô ta như bị xé rách vậy, Thư Yểu đó, đã ngủ lại nhà Cố Minh Thành một đêm, thì đi rồi, cũng không biết đi đâu nữa.
Nếu như có thể, Khương Thục Đồng hi vọng hai người yêu nhau có thể ở chung với nhau, nếu như cũng đã lên giường rồi, nghĩ rằng giữa hai người có chuyện gì cũng có thể mở lòng mà nói, nếu như khi lần đầu tiên, Thư Yểu mất tích, khiến cho Cố Minh Thành buồn, nghĩ rằng lần này, Cố Minh Thành đối với người của của bản thân, chắc chắn sẽ giữ lại rất kỹ mới đúng chứ - -
Đây do Từ Mậu Thận nói.
Nếu như đã vậy, Khương Thục Đồng cũng không còn điều gì để lo lắng nữa.
Cô ta bước ra quán cà phê, đang là mùa hè đó, thời tiết rất tốt, trong không khí đang tràn ngập hơi thở nóng nực, cảm thấy cuộc sống đã tràn đầy hy vọng.
Nhưng vì sao trong lòng cô ta lại cảm thấy như đang là mùa đông vậy, mộc đầy cỏ dại.
Trong lòng bỗng nhiên nhớ đến một câu thơ:Minh nhật cách sơn nhạc, thế sự lưỡng mang mang.
Cô ta và Cố Minh Thành, đại khái như vậy đó.
Hải Thành và Thượng Hải cách nhau không xa, chỉ một tiếng đồng hồ máy bay, nếu như không liên hệ, vậy chính là cả một cuộc đời đó.
Anh ta và cô ta, có thể chỉ cách nhau một trân trời mà thôi.
Khương Thục Đồng đã đặt vé máy bay của đên nay, trở về Thượng Hải.
Trên máy bay, cô ta nhớ lại vẫn chưa nói với Cố Minh Thành cô ta làm sao biết được Thư yểu mà, muốn nhắn một tình Wechat giải thích với anh ta, nhưng mà nghĩ lại, thôi đi, cảm thấy quá dư thừa.
Khi về đến Thượng Hải, đã hơn mười giờ tối, không ngờ là tốc độ làm việc của bên quản lý tòa nhà rất nhanh, sớm đã thay xong một cánh cửa mới, rõ ràng không nhìn thấy dấu tích bị đập vỡ.
Hơn nữa, còn có một nhân viên sửa chữa đứng trước cửa tiệm đợi cô ta, chỉ mong rằng Khương Thục Đồng có thể nói với Cố Minh Thành một tiếng, nói là cánh cửa đang thay xong rồi, nhờ anh ta có thể rộng lớn tha lỗi.
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ, trưa hôm nay đang nghĩ là sau này ít liên hệ với anh ta, vì sao lại có nhiều dính líu như vậy, không nhịn được muốn hỏi, các anh không biết tự gọi điện thoại nói với anh tại sao?
Người quản lý đó nói, chúng tôi nói với anh ta, vậy không phải đang là tự khen ngợi sao, đương nhiên cũng phải do cô nghiệm thu, hợp lệ rồi chúng tôi mới có thể quay về.
Khương Thục Đồng cẩm thấy họ cũng không dễ dàng, liền gọi ngay cho Cố Minh Thành, nói bên đây đã làm xong rồi.
Giọng nói của Cố Minh Thành, xưa nay luôn có ma lực trầm ấm.
"Họ không làm cô khó xử chứ?" Cố Minh Thành hỏi.
Câu nói này khiến Khương Thục Đồng cảm thấy ngạc nhiên, người ta đang ở trước cửa đó, xem Khương Thục Đồng như thượng đế để chiều chuộng vậy, sao lại làm khó chứ, do Cố Minh Thành đã nghĩ nhiều.
Cô ta không nhịn được cười, "Không có mà, người ta đối xử với tôi rất tốt, sao lại làm khó tôi chứ!"
Cố Minh Thành nghe thấy Khương Thục Đồng ở bên kia cười, tâm trạng tự nhiên lại cảm thấy rất tốt, vốn dĩ sau khi Khương Thục Đồng quay về Thượng Hải, anh ta ngồi trong phòng làm việc, đã nhìn ra cửa sổ hơn nữa ngày.
"Vậy thì tốt rồi, xem như họ cũng không dám làm khó cô." Cố Minh Thành lại nói thêm một câu.
Khương Thục Đồng càng cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi cúp máy, Khương Thục Đồng đã hỏi nhân viên quản lý đó, "Các anh đối với các người thuê nhà đều rất hung hăng sao?"
Nhân viên bên quản lý tòa nhà đó chỉ là nhân viên tạm thời, lén lén nói với Khương Thục Đồng, "Người thuê nhà không phải chủ nhà, ngang ngược vẫn có mà, ví dụ như có người không nộp được tiền thuê nhà, chúng tôi sẽ giúp chủ thuê nhà đó tìm họ tính sổ, nhưng mà, Cố Tổng là khách hàng VIP của chúng tôi, cho nên, Khương tiểu thư, mọi thứ sẽ dễ nói chuyện."
Nói đến Khương Thục Đồng có chút sửng sờ.
VIP chẳng lẽ chính là ý đóng nhiều tiền hơn sao?
Xem như sự nghèo khó đã hạn chế sức tưởng tượng của Khương Thục Đồng, cô ta không thể nghĩ ra khách hàng VIP này là khái niệm gì nữa.
Một sóng gió đã qua đi, giống như Lục Chí Khiếm luôn bận việc bên công trình vậy, không có đến quấy rối Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng như cám ơn trời đất.
Một tuần sau, Niếp Thanh Thanh đến Thượng Hải công tác, cũng không phải là công tác đâu, thực sự là đến học tập, sau khi học xong, cô ta có thể thăng tiến một bật, quan hệ của cô ta và Khương Thục Đồng xưa nay cũng rất tốt, đương nhiên sẽ đến tìm khương Thục Đồng.
Nói lại chuyện lần trước trong đơn vị, Khương Thục Đồng cũng cảm thấy ngạc nhiên, cô ta quả nhiên là chị em ruột với Niếp Doanh Doanh.
"Haizz, từ nhỏ đã chia ra rồi, cô ta theo ba tôi, tôi thì theo mẹ, ba tôi lại thích lập công, tập đoàn đó của ông ta, tôi xem vào đã có nguy hiểm, mẹ tôi là một bác sĩ, là một người rất thật thà và bình thường, quan niệm của hai người không giống nhau, cho nên mạnh ai nấy đi phân chia con đường, tôi và chị tôi không qua lại nhiều, chỉ khi có ngày lễ mới tụ hợp lại thôi." Niếp Thành Thanh bưng một ly trà sữa.
Xưa kia, lại không nghĩ đến sẽ mang chuyện trong lòng nói với Khương Thục Đồng, nhưng mà hiện nay, có thể vị trí của hai người đã thay đổi, cũng không còn liên quan đến công việc nữa, đã biến thành một đôi bạn thân rất tốt.
Không biết có phải do Khương Thục Đồng cố tình nhắc đến, hay là hôm đó Niếp Thanh Thanh nhìn thấy thái độ của Cố Minh Thành đối với Khương Thục Đồng, cô ta cũng tình cờ nhắc đến hôn ước ba năm trước giữa Cố Minh Thành và Niếp Doanh Doanh.
Cái này, Khương Thục Đồng lại cảm thấy có hứng thú.
Nhưng mà Niếp Thanh Thanh đối với chuyện năm đó lại không nhớ rõ cho lắm, chỉ nhớ là năm đó chị gái từ nước ngoài lưu học về, liền theo đuổi Cố Minh Thành, hơn nữa đã dùng sức mạnh tập đoàn của ba để đè ép Cố Minh Thành, nhưng mà do Niếp Doanh Doanh không lượng sức mình, cứ nghĩ là tập đoàn Thịnh Khôn lại có thể chống đối với tập đoàn Minh Thành.