Rể Cuồng

Chương 132: Sự hối hận của trần viên viên





“Anh trai này,…” Mặt Trần Viên Viên cười cứng đơ, cô không kịp thay đổi biểu cảm, câu hỏi của cô không nhận được câu trả lời của Dạ Nhất, mà là một cây súng lạnh lùng chĩa thẳng vào đầu cô.

Dạ Nhất không nói tiếng nào, người đứng thẳng, cầm súng chĩa vào đầu Trần Viên Viên, một giây, hai giây…10 mấy giây, không cử động.

“Ừ, tôi hiểu rồi, anh nổ súng đi, nhờ anh chuyển lời đến anh trai tôi, tôi có lỗi với anh ta, e là sau này tôi sống tiếp, tôi cũng sẽ sống trong sự dằn vặt không nguôi..” Thái độ của Dạ Nhất, khiến Trần Viên Viên hiểu ra, có những chuyện sai rồi thì sai rồi. Trong lòng cô cũng hiểu, hơn nữa sau khi trải qua chuyện đêm nay, cô không muốn sống tiếp nữa, trong lòng cắn rứt vô cùng.

Sau đó Trần Viên Viên nhắm mắt lại, khuôn mặt trở nên bình tĩnh, miệng bắt đầu nở nụ cười: “Anh, kiếp sau em vẫn muốn làm em gái anh, làm em gái tốt của anh, kiếp sau, và kiếp sau sau nữa, em vĩnh viễn muốn làm em gái anh…”


Đoàng...một tiếng vang lớn, Trần Viên Viên từ từ ngã xuống, đem theo sự ăn năn không nguôi, đem theo sự giải thoát trong lòng, kèm theo mong muốn của kiếp sau, và hình ảnh làm quen Lâm Chi Diêu ban đầu tái hiện, ý thức của cô từ từ chìm vào màn đêm tăm tối…

Trước mặt cô, căn phòng tối tăm, Dạ Nhất vẫn đứng thẳng tại chỗ, tay vươn dài, còn giữ tư thế nổ súng, không hề cử động, thậm chí ánh mắt không chút cử động…

…….

Không biết sau bao lâu, đối với Trần Viên Viên mà nói, dường như đã đi dạo một vòng luân hồi, khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một chiếc tàu lớn, cô không thể ngờ mà mở to mắt, nhìn thấy biển mênh mông thông qua ô cửa sổ.

“Mình…mình không phải chết rồi sao? Mình…bị tên lạnh lùng đó bắn chết rồi mà? Sao mình lại…? Chuyện này…là sao? Đây là đâu? Mình?” Trần Viên Viên cảm thấy vô cùng hoang mang.

Lúc này bên cạnh có một giọng cất lên: “Đây là Thái Bình Dương, cô đang ở trên một chiếc tàu tới Đức, không cần sợ, cô chưa chết, ba mẹ cô cũng ở trên tàu, bọn họ không sao…cô là em gái của thiếu chủ, huấn luyện viên không giết cô đâu. Nhưng cô phải nhận thức được lỗi lầm của bản thân, còn nữa cô phải chín chắn hơn, cô…hiểu chưa?”

Trần Viên Viên quay đầu nhìn thấy một chiến sĩ tác chiến đi cùng với Dạ Nhất trong tối nay. Trần Viên Viên thất thần khá lâu, nước mắt không ngừng tuôn ra: “Tôi không đủ chín chắn?”


Anh chiến sĩ tác chiến gật đầu: “Đúng, cô có từng nghĩ, những gì cô làm với thiếu chủ tối qua, trong lòng ngài tuy đã tha thứ cho cô, nhưng chẳng lẽ ngài ấy không có một chút khó chịu nào sao? Cô còn ở lại trong nước, và xuất hiện bên ngài ấy. Đối với ngài ấy là một loại dày vò, cho nên rời khỏi chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô. Hơn nữa cô và cô Thẩm cũng quen biết, cô có nghĩ cô đem chuyện tối qua xảy ra với thiếu chủ kể cho cô Thẩm nghe, thì trong lòng cô Thẩm sẽ nghĩ như thế nào? Cho nên, cô phải rời khỏi…”

Trần Viên Viên nghe anh chiến sĩ nói vậy, trong lòng liền hiểu ra. Cô không mưu mô, nhưng cô cũng không ngốc. Nghe xong những lời này, cô chợt rùng mình. Đúng vậy, trước đây cô rất muốn gặp Lâm Chi Diêu xin lỗi, sau đó xin lỗi Thẩm Mộng Thần. Nhưng nếu cô thực sự làm như vậy, những người khác sẽ nghĩ gì về cô? Một người phụ nữ mưu mô, cố tình giả vờ ngốc nghếch và ngọt ngào? Có lẽ như vậy…

“Nhưng tôi, trong lòng tôi cảm thấy ăn năn vô cùng, tôi thực sự muốn gặp anh tôi để nói tiếng xin lỗi…” Trần Viên Viên nói tiếp.

Vị chiến sĩ nói tiếp: “Cô Trần, cô nên nhớ, tối nay cô đã chết một lần rồi. Có lẽ là ý trời, phát súng mà huấn luyện viên bắn cô bị trượt, hơn nữa nếu cô thực sự cảm thấy ăn năn với thiếu chủ, thì cô phải nỗ lực hơn tại nước Đức, kẻ thù của thiếu chủ ghê gớm hơn cô tưởng, trên đời này kẻ muốn ngài ấy chết, quả thực rất nhiều. Nếu cô thực sự muốn tạ lỗi với ngài ấy, vậy thì phải làm được, chỉ nói bằng miệng, một câu xin lỗi, đáng tiền sao? Hả…”

“Anh…”Trần Viên Viên chau mày nói với vị chiến sĩ kia.

Vị chiến sĩ kia tiếp tục cười lạnh nhạt nói: “Haha, cô Trần tôi mặc kệ trong lòng cô có nghĩ như những gì cô nói không. Thật sự xem thiếu chủ là anh trai, và không muốn lấy ngài ấy! Nhưng cô phải nhớ rõ, cả đời này cô sẽ không có cơ hội. Thiếu chủ và cô Thẩm là mối tình sinh tử, cô mà dám cả gan phá hoại, cho dù thiếu chủ có giết chúng tôi, cũng có người giết cô, giết cả nhà cô! Hy vọng cô nhớ những lời tôi nói, đừng..đừng ôm mộng tưởng ngoài tình cảm anh em với thiếu chủ!” Vị chiến sĩ nói với gọng điệu châm biếm.

Trần Viên Viên im lặng, lúc này cô không nói lời nào phản bác, vì trong lòng cô đối với Lâm Chi Diêu, thật sự chỉ xem anh ta là anh trai sao? Bản thân cô cũng không tin, cô thích Lâm Chi Diêu. Nhưng đêm nay sau khi cô làm chuyện này, cũng khiến cô hiểu ra cả đời này cô không còn cơ hội trở thành người đàn bà của Lâm Chi Diêu. Giống như những gì vị chiến sĩ này nói, nếu cô thực sự dám phá hoại tình cảm của Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần, vậy thì sẽ có người làm cô biến mất khỏi cuộc đời.


Trong lòng Trần Viên Viên dấy lên chút đau khổ nói: “Các anh hãy yên tâm, tôi..đã không còn tư cách yêu anh ta nữa rồi, trước đây tôi còn có, còn có thể tranh giành, cho dù làm tình nhân của anh ta cũng được. Nhưng sau tối qua, tôi đã không còn tư cách đó rồi…”

Vị chiến sĩ gật đầu: “Ừ, hy vọng cô Trần nhớ những gì cô nói hôm nay, đừng để anh em chúng tôi ra..” Vị chiến sĩ quay người đi ra ngoài. Anh ta đi đến ngoài cửa, có chút không yên tâm, lại nói: “Đúng rồi quên nói cô biết, thiếu chủ tha cho cô, nhưng trong lòng chúng tôi, có hơn cả 10 triệu anh em muốn giết cô, vì tránh cô quên mất những gì hôm nay cô đã nói, chúng tôi đã thành lập một nhóm nhỏ tác chiến nhắm vào cô, nếu cô dám trở mặt, vậy bọn họ sẽ làm cả nhà cô biến mất khỏi cuộc đời…cô có thể thử…”

Trên người vị chiến sĩ toát ra sát khí đằng đằng. Đúng là Lâm Chi Diêu đã tha thứ cho Trần Viên Viên. Nhưng đám anh em bọn họ, những người anh em từ nhỏ được Lâm Chi Diêu cứu sống, tuyệt đối không đồng ý! Hơn nữa nếu không phải nể mặt của Lâm Chi Diêu, tối qua Trần Viên Viên, muốn giữ thân xác trọn vẹn cũng khó…

Sau khi vị chiến sĩ rời đi, Trần Viên Viên đứng dậy ra khỏi cabin và đi đến boong tàu, dựa vào lan can và nhìn về phía xa xa là cảnh mặt trời mọc đỏ rực trên mặt biển, làn gió biển lạnh lẽo đang thổi tung mái tóc dài của cô, Trần Viên Viên lẩm bẩm: "Anh, anh yên tâm, em biết anh yêu chị Mộng Thần sâu đậm như thế nào, cả đời này em sẽ không tranh giành với chị Mộng Thần, hai người…nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc nha…cả đời này em chỉ có thể làm em gái anh, làm em gái anh là được…”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.