Rể Cuồng

Chương 147: Cho thẩm nhược tuyết làm hầu gái đi





“Ồ? Tôi có thể hiểu là cô Thẩm là đang muốn mời gọi tôi không?” Lâm Chi Diêu hứng thú nhìn Thẩm Nhược Tuyết.

“À thì…Nếu anh muốn điều đó, Nhược Tuyết rất vinh hạnh…” Thẩm Nhược Tuyết sửng sốt sau đó thoải mái nói ra. Cô ta vốn chuẩn bị kỹ càng cho tối hôm nay mà, dù không thể kết hôn với anh, trở thành tình nhân thôi cũng được.

Bây giờ đã là xã hội hiện đại, hơn nữa Thẩm Nhược Tuyết là người giỏi xã giao, cô ta sớm đã không còn hi vọng gì vào tình yêu nữa rồi. Trong mắt chỉ có lợi ích mà thôi.

“Ha ha ha, cô…thú vị thật đấy, dẫn đường đi…” Lâm Chi Diêu cười ha ha, anh nhìn Lâm Nhược Tuyết thắm thiết. Chính người phụ nữ này đã nhục mạ, khinh thường anh suốt hai năm qua! Thậm chí năm trước khi Lâm Chi Diêu vào làm rể tại nhà họ Thẩm. Có một lần Thẩm Nhược Tuyết đến tìm Thẩm Mộng Thần, hôm đó trời đổ mưa, giày Thẩm Nhược Tuyết rất bẩn, cô ta cao cao tại thượng bắt Lâm Chi Diêu quỳ xuống lau giày cho cô ta ngay trước mặt cô!!!


Lâm Chi Diêu chưa bao giờ quên được việc này, mà đó cũng chỉ là một trong những việc đã xảy ra trong hai năm anh đến làm rể. Lâm Chi Diêu mới nhận ra rằng, phụ nữ càng đẹp, tậm địa càng độc ác, họ sẽ dùng sự thông minh của họ điên cuồng đâm chọt sỉ nhục lòng tự trọng của một người sau đó lại không ngừng sát muối vào nỗi đau của người đó, họ bị người đàn ông của họ miệt thị lại muốn giận cá chém thớt lên người đàn ông khác. Vì vậy loại phụ nữ này sẽ ngày càng biến chất!

Thẩm Nhược Tuyết chính là người như vậy, cũng bởi vì nhà họ Thẩm làm ra nhiều chuyện sỉ nhục Lâm Chi Diêu như vậy. Khi Thẩm Mộng Thần tái hôn với Lâm Chi Diêu, anh đã nói rằng anh không thể bỏ qua được hành động mà nhà họ Thẩm đã gây ra cho anh. Nhà họ Lâm hôm nay lại tự dâng mình đến cửa, Lâm Chi Diêu muốn trả lại họ gấp trăm nghìn lần! Giang Hằng nói đúng, anh sẽ phải đối đầu với Lâm thị sớm thôi, không chỉ là dòng chính Lâm thị mà còn là đối đầu với gia chủ Lâm thị, Lâm Diễn, người ba đầy quyền lực của anh! Trong lúc này anh không thể quá kích động, anh muốn dùng toàn lực đối phó ông ta!

Mặt Thẩm Nhược Tuyết ửng hồng, ngay cả cổ cũng đỏ lên, cô ta không hiểu sao mình lại nói những lời trắng trợn như vậy. Nhưng lúc đối diện với khí chất trên người anh, cô ta thật sự như muốn chìm vào giấc mơ. Thậm chí ngay lúc này đây trong lòng cô ta còn nảy lên ý muốn bị ngược đãi.

Phụ nữ càng mạnh mẽ càng khát vọng được người đàn ông mạnh mẽ chinh phục, tâm tình Thẩm Nhược Tuyết hiện tại chính là như vậy. Từ lúc nhìn thấy chủ tịch mới tập đoàn Cửu Châu trong truyền thuyết, cô ta đã bị khí chất bá đạo trên người anh chinh phục.

“Trông anh rất trẻ, tuổi không lớn nhưng đã là chủ tịch tập đoàn Cửu Châu thế lực khổng lồ như thế, có thể ở cạnh một nhân vật như thế, thực sự rất tốt…” Thẩm Nhược Tuyết tự nhủ trong lòng, càng nghĩ như vậy, cơ thể càng nóng bừng lên. Đang đi trên đường mà chân cô ta muốn nhũn cả ra.

“Chào ngài…” Lúc Thẩm Nhược Tuyết cùng Lâm Chi Diêu vừa ra khỏi cừa, trùng hợp gặp được Vương Lộ Lộ đeo mặt nạ nữa bên. Vương Lộ Lộ cung kính khom người chào hỏi Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu khẽ ừ một tiếng với Vương Lộ Lộ rồi không để tâm đến cô ta nữa. Tình cảnh này làm Thẩm Nhược Tuyết càng thêm chắc chắn thế lực cường đại của người đàn ông này.

Rất nhanh đã đến nơi, Bán Nguyệt Loan là khách sạn cao cấp nhất trong nước, chi nhánh tại thành phố Nam Giang cũng đồng dạng như vậy, bất kể là nội thất hay đồ dùng đều dùng chất liệu cao cấp nhất. Thẩm Nhược Tuyết đặt một phòng trị giá tám con số cho một đêm. Trên đất trải đầy hoa hồng đỏ, cả phòng đều thơm ngát hương hoa.


Căn phòng rất lớn, rộng đến sáu mươi mét vuông, chính giữa đặt một chiếc giường lớn, căn phòng này nằm ở tầng cao nhất tại khách sạn Bán Nguyệt Loan. Phía bên cạnh là một cái cửa kính cực lớn, ngồi ở trên giường có thể nhìn được phong cảnh Nam Giang, cực kì cao cấp và sang trọng.

Sau khi tiến vào phòng Lâm Chi Diêu ngồi lên giường, Thẩm Nhược Tuyết đi đến trước mặt anh, thân thể thẳng tấp, cắn môi vô cùng căng thẳng. Lúc vừa mới vào phòng, Thẩm Nhược Tuyết có thể ngửi được mùi hương nam tính trên người anh. Thẩm Nhược Tuyết thường ngày rất độc địa, bây giờ lại tựa như là con thỏ nhỏ mặc người chém giết.

“Em…Em giúp anh tắm nhé…” Thẩm Nhược Tuyết đỏ mặt bước đến gần Lâm Chi Diêu, khom lưng muốn giúp Lâm Chi Diêu cởi áo.

Nhưng sau đó lại bị Lâm Chi Diêu nắm chặt cổ tay, Lâm Chi Diêu lạnh nhạt nói: “Trực tiếp làm, như vậy quá vô vị không phải sao?” Lúc Lâm Chi Diêu nắm lấy tay Thẩm Nhược Tuyết, Thẩm Nhược Tuyết cứng đờ cả người. Giống như khi đối mặt với Lâm Chi Diêu, cô ta đã không còn tự chủ được bản thân mình.

Lát sau, Lâm Chi Diêu đưa tay hất mặt nạ Thẩm Nhược Tuyết xuống. Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Nhược Tuyết hiện ra trước mắt anh. Không nói đến việc Thẩm Nhược Tuyết trang điểm kỹ càng, khuôn mặt cô ta vô cùng đẹp, không có chút tì vết nào. Rất trắng, vẻ mặt còn đang xấu hổ. Vì động tác hất mặt nạ của Lâm Chi Diêu hơi lớn, làm mấy sợi tóc bên mặt của Thẩm Nhược Tuyết cũng lả lướt rơi xuống, trông rất mê người…

“Vậy…vậy anh muốn như nào?” Thẩm Nhược Tuyết yếu ớt cắn môi hỏi, Thẩm Nhược Tuyết đang khom người trước mặt Lâm Chi Diêu, hôm nay cô ta mặc một bộ đồ trễ ngực, cô ta dám chắc Lâm Chi Diêu có thể nhìn không sót thứ gì, lúc này trong lòng cô ta vừa xấu hổ lại vừa mong đợi.

“Thôi được rồi, nói chuyện chính trước đã, tôi mặc kệ cô muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ tôi muốn chơi một trò chơi với cô, cô nghĩ sao?” Lâm Chi Diêu nở một nụ cười nham hiểm nói với Thẩm Nhược Tuyết.

Thẩm Nhược Tuyết vừa nghe Lâm Chi Diêu đồng ý, trong lòng vừa thỏa mãn lại có chút thất vọng. Tất nhiên rồi, người ta là người nắm giữ tập đoàn Cửu Châu, là một người đầy quyền thế…vấn đề của nhà họ Thẩm đối với anh không là gì cả không phải sao?


Cô ta thất vọng là vì có vẻ như Lâm Chi Diêu thực sự không húng thú với cô ta, cô ta đã chủ động muốn giúp Lâm Chi Diêu tắm, nhưng lại bị Lâm Chi Diêu từ chối. Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta càng thất vọng hơn. Đối với người đàn ông này thì người như thế nào mới xứng đáng ngủ với anh kia chứ? Tựa như trong mắt anh cô ta không có đặc biệt cả.

Không cần Lâm Chi Diêu nhiều lời, Thẩm Nhược Tuyết đã tự hiểu. Như vậy mới phù hợp với thân phận của đối phương chứ. Nếu như đối phương lại đồng ý quá nhanh, có khi cô ta còn sẽ nghi ngờ anh.

Thẩm Nhược Tuyết tự mình suy diễn một hồi, trong lòng càng muốn cùng một chỗ với người đàn ông trước mặt. Ở cùng với người đàn ông như vậy mới thật sự thú vị, không phải sao? Trong lòng cô ta đột nhiên nảy lên ý nghĩ đầy xấu hổ, đêm nay cô ta muốn được người đàn ông này dạy dỗ.

“Được chứ, anh muốn chơi trò gì?” Thẩm Nhược Tuyết nở nụ cười thảo mai.

“Chơi trò chủ nhân và hầu gái có được không?” Lâm Chi Diêu đưa tay nâng cằm của cô ta, nụ cười càng thêm quỷ dị…





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.