Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 265: Người giàu bất nhân



 

 "Bố à, căn biệt thự này bố mặc sức mà ở!" 

 Triệu Tứ Hải bật cười nói: "Con mua biệt thự chủ yếu để bố dưỡng già mà! Bố yên tâm, con sẽ không như Lâm Hàn, đuổi bố ra ngoài đâu!" 

 "Ngoan". 

 Dương Cảnh Đào gật đầu, ông ta rất hài lòng về biểu hiện của Triệu Tứ Hải. 

 "Chậc chậc, vẫn là Tứ Hải hiếu thảo nhất!" 

 "Đúng vậy, phẩm chất con người Tứ Hải hơn hẳn Lâm Hàn một trời một vực". 

 "Tôi nghe kể là, đoạn thời gian trước Dương Cảnh Đào suýt nữa đã bị thằng vô dụng Lâm Hàn kia đuổi ra ngoài đấy!" 

 "Không chỉ thế đâu, ông ấy còn bị Lâm Hàn chọc tức đến mức phải nhập viện mấy lần!" 

 Đám họ hàng kia xì xào bàn tán. 

 "Theo như lời nói của Lâm Hàn, thu nhập của Dương Lệ vợ cậu ta mỗi năm gấp mấy lần cả nhà chúng ta cộng lại", ông cậu Trần Đại Lâm nói: 

 "Cơ mà thế thì đã sao? Cách sống sai quá sai! Không biết kính trọng người lớn, ngay cả bố vợ mình cũng đuổi ra ngoài. Loại người này dù có giàu đến mấy tôi cũng khinh!" 

 "Đúng rồi, giàu có thì quan trọng gì, chủ yếu vẫn là nhân cách sống thôi!" 

 "Lâm Hàn chính là loại có tiền mà nhân phẩm thì kém đó ư!" 

 "Bà nói sai rồi, Lâm Hàn làm gì mà có tiền, nó chỉ là một thằng vô dụng ăn no chờ chết thôi. Cuộc đời được như bây giờ đều là nhờ vào tìm được một cô vợ tốt!" 

 Những người họ hàng không ngừng nghị luận. 

 "Được rồi, được rồi, các cô dì chú bác và bạn bè thân thiết đều đã đến đông đủ, mọi người vào nhà rồi hãy nói chuyện nhé! Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn hết rồi!", Triệu Tứ Hải gọi. 

 Mọi người bước vào biệt thự. 

 Bên trong đã đặt sẵn bốn cái bàn tròn, trên mỗi bàn đều bày những món ngon: Vịt muối Kim Lăng, chân giò kho, thịt viên hầm, đậu hũ Bình Kiều... 

 Những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, mấy người họ hàng vừa nhìn đã nuốt nước miếng ừng ực, muốn chọt tay vào bốc ngay. 

 "Mọi người đừng khách sáo, ngồi xuống ăn đi. Những món ăn này đều do tôi mời đầu bếp nổi tiếng khắp Hoa Đông nấu đó, chắc chắn sẽ làm mọi người hài lòng!", Triệu Tứ Hải cười nói: 

 "Tứ Hải rộng rãi quá!" 

 "Nhà Lâm Hàn đãi tân gia cả bàn đều do Dương Lệ tự nấu, không thể nào bằng được với nhà của Tứ Hải!" 

 "Thu nhập của Dương Lệ cao thì sao, chẳng phải vẫn đối đãi cực kỳ keo kiệt với đám họ hàng chúng ta à!" 

 "Đúng thế! Có mỗi Tứ Hải là hào sảng!" 

 Mọi người ngồi vào bàn ăn, không ngớt lời khen ngợi. 

 Cả nhà Dương Cảnh Đào đều ngồi chung một bàn, có đám người Trương Đức Thuận, Trương Đào, Trần Đại Lâm. 

 "Tứ Hải à, dù đã mua căn biệt thự này rồi, nhưng bố không muốn sống ở đây một mình đâu", Dương Cảnh Đào nhấp một hớp Mao Đài nói: 

 "Bây giờ, con đã ở trong biệt thự núi Vân Mộng rồi, cũng xem như là người giàu có. Không được chỉ biết có tiền, còn phải có lòng tốt, lấy việc giúp người làm niềm vui. Nếu như có ai xin con ở nhờ biệt thự này vài ngày thì con phải đồng ý đấy, đừng như cái thằng Lâm Hàn chỉ biết có tiền mà quên đi tình nghĩa". 

 "Bố dạy rất đúng!", Triệu Tứ Hải nói. 

 "Dương Cảnh Đào, sao lại nói Lâm Hàn chỉ biết có tiền mà quên đi tình nghĩa?", Trần Đại Lâm tò mò hỏi. 

 "Haiz, cậu không biết đó thôi!" 

 Dương Cảnh Đào thở dài, nhìn qua Trương Đức Thuận: "Cách đây mấy ngày, Đức Thuận ở quê lên thành phố, muốn ở nhờ biệt thự kia của Lâm Hàn mấy hôm". 

 "Anh không ngờ thằng Lâm Hàn trời đánh này lại đánh cho chú Tư nó một trận, còn đuổi chú ấy ra ngoài!" 

 "Cái gì? Có chuyện này nữa ư?" 

 Nghe kể đến đây, mọi người đều ngây ra tại chỗ, không ngờ Lâm Hàn lại to gan như vậy, ngay cả người lớn trong nhà cũng dám đánh. 

 "Lâm Hàn, sao cậu lại làm thế hả!" 

 Trần Đại Lâm nhìn Lâm Hàn: "Cậu có biết hành động này của cậu rất khốn nạn không? Cậu đang xúc phạm bậc cha chú đấy!" 

 "Ờ, sau đó thì sao?", Lâm Hàn liếc mắt, lười phản ứng Trần Đại Lâm. 

 "Cậu...cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi ngược lại tôi à!" 

 Trần Đại Lâm đùng đùng nổi giận, quay sang nói với Dương Cảnh Đào: 

 "Cảnh Đào, anh là người đứng đầu trong gia đình, anh phải dạy dỗ thằng nhãi này chứ!" 

 "Dạy dỗ à? Anh mà dạy được nó sao!" 

 Dương Cảnh Đào cảm khái: "Bây giờ thằng nhãi này được ở biệt thự, lông cánh mọc đủ rồi, nó chẳng còn để anh vào mắt từ lâu, anh dạy được nó mới lạ ấy!" 

 "Vả lại, sau này anh cũng không quan tâm đ ến nó nữa, vì anh sẽ dọn qua biệt thự nhà Tứ Hải ở, anh đã sớm chán ghét cái cảnh ở chỗ Lâm Hàn rồi! Vừa nhìn thấy nó liền đau cả đầu!" 

 "Đúng rồi Tứ Hải, mấy ngày nay chú Tư của con và Tiểu Đào đều ở tạm trong sân của bố, con cũng biết ở đó điều kiện có ra làm sao đâu", Dương Cảnh Đào nói tiếp: 

 "Giờ con đã mua biệt thự rồi, vậy để cho Đức Thuận và Tiểu Đào đến ở tạm một thời gian ngắn nhé". 

 "Bố à, chuyện nhỏ mà thôi, biệt thự này của chúng ta còn nhiều phòng trống lắm! Muốn ở bao lâu thì ở!", Triệu Tứ Hải liền sảng khoái đồng ý. 

 "Tứ Hải, vậy cảm ơn cháu nhiều!", ánh mắt Trương Đức Thuận sáng lên. 

 "Cảm ơn anh Tứ Hải!" 

 Trương Đào cũng cười tươi rói, sau đó lại liếc xéo Lâm Hàn. Hứ! Tên nhãi vô dụng, dù không được ở trong biệt thự của anh, tôi cũng có biệt thự khác để ở nè! 

 Hơn nữa, biệt thự này là do anh Tứ Hải của mình mua, có giấy chứng nhận bất động sản hẳn hoi! 

 Biệt thự kia của anh cũng chỉ là được công ty cấp cho thôi, nói không chừng một ngày nào đó lại bị đuổi cổ ra ngoài cũng nên! 

 "Tứ Hải rộng rãi quá!" 

 "Quả là khác xa một trời một vực với thằng Lâm Hàn kia!" 

 "Đúng đó, cách làm người chênh lệch quá lớn!" 

 Đám họ hàng nhìn về phía Lâm Hàn với ánh mắt gièm pha. 

 "Được rồi, được rồi, mọi người đừng nói về Lâm Hàn nữa. Nhanh nhập tiệc đi, đừng để loại người này ảnh hưởng đến khẩu vị", Dương Duyệt lại nói: 

 "Cậu ta là người thế nào mọi người còn chưa rõ sao?" 

 Lúc này, mặt mày Dương Duyệt vô cùng hớn hở, thái độ đám họ hàng đối với Lâm Hàn và Triệu Tứ Hải khác xa nhau. 

 Điều này khiến Dương Duyệt cảm thấy rất tự hào. 

 "Đúng thế, ăn thôi!" 

 "Đứng bàn đến thằng vô dụng kia nữa!" 

 "Tứ Hải, uống với cậu một ly nào!" 

 ... 

 Mọi người bắt đầu nhập tiệc. 

 "Tiểu Khiết, cháu về nước cũng khá lâu rồi, tìm được công việc gì chưa?", Trần Đại Lâm uống một hớp rượu rồi hỏi. 

 "Vẫn chưa, gần đây đều ở nhà thôi", Dương Khiết lắc đầu đáp. 

 "Sao có thể ở nhà chứ, đừng bắt chước Lâm Hàn ăn no chờ chết đó!", Trần Đại Lâm nhướng mày. 

 "Này ông cậu kia, sao cậu có thể lấy con gái chị ra mà so sánh với thằng vô dụng Lâm Hàn kia chứ!", Trần Diễm Diễm bất mãn lên tiếng: 

 "Nói gì nói con gái chị cũng đi du học ở nước ngoài về, dù có ở nhà thì con bé vẫn kiếm ra được tiền đó!" 




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.