Ầm!
Dương Cảnh Đào đập bàn, tức giận trợn mắt:
“Lâm Hàn, cậu còn không biết xấu hổ mà nói không có gì để xin lỗi chúng tôi sao? Cậu có thể giữ chút thể diện không vậy?”
“Nói thế nào tôi cũng là bố vợ của cậu, lúc trước cậu khiến tôi tức đến mức nhập viện, ép tôi quỳ, làm tôi mất mặt với họ hàng,… những việc này đều không phải cậu làm hả?!”
“Cậu làm vậy lẽ nào không có lỗi với tôi?”
Nhìn thấy Dương Cảnh Đào nổi giận, Triệu Tứ Hải liền vội vàng khuyên ngăn:
“Được rồi được rồi, bố, đừng cãi nhau với Lâm Hàn nữa, vì nó tức giận, làm ảnh hưởng tới sức khoẻ thì thật không tốt! Tính cách của loại người này đâu phải bố không biết, đáng để cho bố tức giận sao?”
“Hơn nữa bố đã sống ở biệt thự của con rồi, những việc như vậy sẽ không thể xảy ra nữa”.
“Tứ Hải, con nói rất đúng!”
Dương Cảnh Đào gật đầu, đã bớt giận đi nhiều: “Bây giờ bố sống trong biệt thự của con rồi, sẽ không còn phải chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt của tên vô dụng Lâm Hàn kia nữa”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng2.
Vương Gia, Đánh Cược Đi3.
Nước Hoa4.
Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão=====================================
“Lâm Hàn, tôi cho cậu xem cái này”.
Triệu Tứ Hải lấy điện thoại mở wechat lên, trên mà hình là giao diện trò chuyện. Ghi chú tên người liên hệ là đạo diễn Trương.
“Đạo diễn Trương này chính là đạo diễn của chương trình “Tôi là triệu phú””, Triệu Tứ Hải mở miệng:
“Tối qua đạo diễn Trương cùng các nhà tài trợ lớn tổ chức một buổi tiệc mừng. Bọn họ trong buổi tiệc đã bàn bạc và nhất trí bồi dưỡng tôi như người nổi tiếng!”
“Tối qua đạo diễn Trương cũng đã nhắn tin cho tôi. Lâm Hàn, cậu đã nhìn thấy tin nhắn trên wechat chưa?”
“Nhìn thấy rồi, thì sao nào?”, Lâm Hàn lướt qua màn hình điện thoại của Triệu Tứ Hải một cái liền thu hồi lại tầm mắt.
Vẻ mặt Triệu Tứ Hải vô cùng đắc ý: “Cậu biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là tôi đã nhận được sự công nhận của đạo diễn chương trình “Tôi là triệu phú”, hơn nữa tương lai nhất định sẽ trở thành minh tinh được vô số người săn đón!”
“Cho nên Lâm Hàn, nể tình là người một nhà, hôm nay thật sự là cơ hội cuối cùng của cậu rồi đấy”, Dương Duyệt bồi thêm:
“Không cần cậu quỳ đâu, chỉ cần cậu quay một video xin lỗi chúng tôi là được, làm vậy có thể tẩy trắng hình ảnh của cậu”.
“Tôi không muốn sau khi Tứ Hải nổi tiếng sẽ bị mấy tên chó săn chụp được hình ảnh gia đình chúng ta có một đứa con rể bất tài, rồi gây ra mấy vụ lùm xùm”.
“Tiểu Duyệt nói không sai”.
Dương Cảnh Đào nói: “Lâm Hàn, cậu phải biết rằng chúng tôi kêu cậu xin lỗi không phải để tẩy trắng cho cậu mà là vì danh tiếng của nhà họ Dương chúng tôi, vì con đường trở thành người nổi tiếng của Tứ Hải, cậu hiểu không? Cậu nhất định đừng tưởng bở hai lần chúng tôi tới đây đều là vì cậu”.
“Đúng vậy, Lâm Hàn, cậu phải có não chứ, tôi khuyên cậu nên xin lỗi ngay bây giờ”, Dương Duyệt nói:
“Đợi Tứ Hải của chúng tôi trở thành minh tinh rồi, sau này còn có thể giúp đỡ cậu. Nếu như cậu không chịu xin lỗi, đợi sau khi Tứ Hải nổi tiếng, tiếng tăm của cậu so với bây giờ càng tệ hơn, dạo phố, đi đường đều sẽ bị mọi người cười nhạo”.
“Em rể Lâm Hàn, còn không nhanh xin lỗi đi?”
Triệu Tứ Hải cầm điện thoại chuẩn bị quay lại hình ảnh Lâm Hàn xin lỗi.
“Ba kẻ điên!”
Lâm Hàn liếc mắt khinh thường tiếp tục ăn sáng, lười cùng bọn họ nói chuyện.
“Lâm Hàn, cậu dám mắng tôi là tên điên!”
Dương Cảnh Đào tức đến mức đầu bốc khói, lần đầu tiên Lâm Hàn mắng ông ta, hơn nữa còn mắng trước mặt Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.
Kêu một người lớn như ông ta giấu mặt đi đâu chứ?
“Lâm Hàn, cậu nói cái gì?”, sắc mặt Dương Duyệt trong phút chốc cũng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hàm chứa sự giận dữ.
“Lâm Hàn, chú ý lời nói của cậu!”
Triệu Tứ Hải nhíu mày.
Ding doong!
Đột nhiên chuông tin nhắn vang lên.
“Là tin wechat của đạo diễn Trương!”
Ánh mắt Triệu Tứ Hải sáng lên: “Lẽ nào muốn bàn bạc với mình việc trở thành người nổi tiếng?”
Ánh mắt Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng thay đổi, nhìn về phía Triệu Tứ Hải.
Triệu Tứ Hải mở wechat, cực kì vui vẻ.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy tin nhắn thì vô cùng kinh hãi, đứng im bất động.
“Sao…sao lại như vậy?”
Vẻ mặt Triệu Tứ Hải không dám tin.
“Tứ Hải, tình hình thế nào? Có phải đạo diễn Trương bắt đầu đưa cho anh nhiều hoạt động và đưa anh vào showbiz rồi không?”, nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt không nhịn được, hỏi.
“Đúng vậy, Tứ Hải, nhanh nói thử xem đạo diễn Trương gửi tin nhắn gì cho con”, Dương Cảnh Đào cũng hỏi.
“Đạo diễn Trương… đạo diễn Trương nói loại con ra khỏi chương trình “Tôi là triệu phú”, đồng thời phải bồi thường 10 triệu tệ kia”.
Triệu Tứ Hải thất thần, miệng lẩm bẩm, cảm giác sức lực toàn thân trong khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn này đều bị rút cạn.
Cả người như bị sét đánh.
Lạch cạch!
Điện thoại rơi trên mặt đất, màn hình bể nát.
“Cái gì? Loại bỏ?”
Cả Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đều há hốc mồm.
“Sao có thể? Tại sao?”
Dương Duyệt khó lòng tin được, lẩm bẩm: “Tứ Hải, tập vừa rồi của anh trong chương trình “Tôi là triệu phú” đạt rating cao nhất vào khung giờ vàng, hơn nữa còn lên hot search weibo, có hàng chục triệu khán giả đang quan tâm theo dõi anh mà”.
“Anh có thể kiếm tiền cho ê-kíp “Tôi là triệu phú”, có thể kiếm tiền cho nhà tài trợ, tại sao bọn họ lại loại anh?”
“Phải đấy!”, Dương Cảnh Đào tiếp lời: “Ê-kíp chương trình “Tôi là triệu phú” lựa chọn như vậy thật không sáng suốt, trăm hại mà chẳng có lợi gì!”
“Con cũng không biết nguyên nhân”.
Triệu Tứ Hải lắc đầu, trong lòng lộn tùng phèo hết lên, anh ta có dự cảm không lành, lẽ nào việc cho vay nặng lãi đã bị ê-kíp chương trình biết sao?
Nếu như thật sự bị phát hiện thì không đơn giản chỉ loại bỏ như vậy, 10 triệu tệ cũng sẽ bị thu hồi!
“Bố, Tiểu Duyệt, chúng ta về nhà trước đã, đến nhà rồi hẵng thảo luận việc này”.
Triệu Tứ Hải nhặt điện thoại lên, đứng dậy.
“Được! Về nhà rồi bàn, không thể để tên vô tích sự Lâm Hàn đó cười nhạo!”
Ba người đi ra khỏi phòng.
Sau khi đến nhà, một mình Triệu Tứ Hải vào phòng, gọi điện cho đạo diễn Trương.
“Alô, đạo diễn Trương, Triệu Tứ Hải tôi tự thấy bản thân chẳng làm sai gì cả, hơn nữa tỷ suất người xem của “Tôi là triệu phú” cũng rất cao, tại sao lại loại tôi?”
Điện thoại kết nối, Triệu Tứ Hải bày ra một nụ cười, dè dặt hỏi.
“Tại sao? Anh còn không biết ngượng hỏi tôi tại sao?”, đầu dây bên kia, giọng của đạo diễn Trương ẩn chứa lửa giận.
“Triệu Tứ Hải, anh tự nói với tôi đi, bên tôi đưa cho anh 10 triệu tệ anh có lấy 3 triệu cho vay nặng lãi hay không? Còn khai gian giá biệt thự hơn 3 triệu, anh thật sự cho rằng việc này có thể giấu sao?”
“3 triệu? Cho vay nặng lãi?”, Triệu Tứ Hải có chết cũng không thừa nhận, giả vờ không biết gì cả:
“Đạo diễn Trương, anh đang nói gì vậy?”
“Triệu Tứ Hải, đến nước này rồi anh còn giả vờ giả vịt trước mặt tôi hả?”, đạo diễn Trương cao giọng, quát:
“Hay là tôi lấy sổ ghi chép từ chỗ anh Long đưa đến trước mặt anh, anh mới chịu nhận anh lấy 3 triệu cho vay nặng lãi?"
Bùm!
Nghe những lời này, Triệu Tứ Hải không thể chống đỡ nữa, cả người như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Toàn thân anh ta vô lực ngồi bệt xuống đất, gương mặt như tro tàn.
Sao…sao có thể, đạo diễn Trương làm sao biết được anh Long?