Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 309: Sáu nguyên lão



"Vết sẹo này chính là do lúc đối phó với Hoàng Báo mà có", Trần Vô Cực chỉ vào vết sẹo, trầm giọng nói.

"Còn có chuyện này à!"

"Bất ngờ ghê, không ngờ anh Xuyên lại có đóng góp lớn như vậy, vì bắt Hoàng Báo mà bị súng bắn bị thương!"

"Tôi ủng hộ anh Xuyên tiếp nhận vị trí của anh Cực!"

"Có sự đóng góp lớn vậy, anh ta kế nhiệm anh Cực là điều đương nhiên rồi!"

Các đàn anh đàn chị trong Vùng Xám đều bàn tán sôi nổi, ánh mắt nhìn Ngô Xuyên cũng trở nên tôn kính hơn.

"Trần Vô Cực kia biết ăn nói ghê", Trần Nam nói: "Vì giúp cho Ngô Xuyên lên kế nhiệm rồi có thể được lòng mọi người mà dốc biết bao công sức".

Mà Giang Sấm đang ngồi đằng sau nghe được những lời bàn tán dưới võ đài thì cau mày, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét và tức giận.

"Ông Hoàng, cũng đến lúc rồi đó".

Ông ta nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nói với người đàn ông mặc áo khoác bên cạnh.

"Tôi biết, đợi thêm một lát nữa đi".

Gã ta mỉm cười, bày ra dáng vẻ tự tin thắng chắc rồi.

...

Cùng lúc đó, bên ngoài Trần Công Quán.

Một chiếc xe Buick GL8 màu đen bỗng phóng tới, nhìn ra sau thì có hơn hai mươi chiếc nối đuôi theo sau.

"Chuyện gì vậy?"

Ánh mắt hai gã đô con đeo kính đen đứng gác ở cổng lóe lên.

Cạch!

Cạch!

Cạch!

Cửa xe bật mở, một đám người mặc vest đen, bịt mặt bằng vải đen, cả người đằng đằng sát khí bước xuống xe.

Bọn họ người nào người nấy đều cầm một cây súng lục trong tay, nòng súng dài gắn thêm ống giảm thanh.

Sau khi xuống xe, những người đó cùng đi về phía cổng Trần Công Quán.

"Dừng lại, nơi này là khu vực tư nhân, cấm..."

Gã đô con đeo kính đen đứng ở cổng vừa định ngăn lại đã bị họng súng tối om lạnh lẽo chỉa vào đầu.

"Từ giờ trở đi, mày mà dám nói một chữ thôi, thì chết".

Gã cầm súng nói với giọng rét lạnh tràn ngập sát khí.

Gã đô con đeo kính đen còn lại cười ha hả:

"Chết á? Đây là Trần Công Quán, không phải là nơi bọn mày có thể giở trò!"

Bụp!

Một tiếng trầm đục vang lên, có gã bịt mặt trực tiếp bóp cò với gã đô con đeo kính đen.

Cơ thể gã mềm nhũn, trợn trừng mắt, té xuống đất nằm im không nhúc nhích, máu chảy giàn giụa trên trán.

Thấy cảnh đó, gã đeo kính đen bên cạnh sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

"Nhớ lấy, không được gây ra tiếng động!"

Gã đàn ông bịt mặt vung tay lên, lạnh lùng nói: "Đã rõ bản đồ tứ hợp viện và các điểm sắp xếp canh giữ hết chưa!"

"Rõ rồi!"

"Rõ rồi!"

...

Một đám đàn ông bịt mặt đồng loạt gật đầu.

"Ừ, vậy vào thôi!"

...

Trong tứ hợp viện, trên võ đài, Ngô Xuyên đã mặc áo lại.

"Ngoài việc có mối quan hệ tốt với cơ quan nhà nước, và tiêu diệt thế lực của Hoàng Báo ra, trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã đưa một số sản nghiệp cho Ngô Xuyên xử lý", Trần Vô Cực tiếp tục nói:

"Ba quán bar lớn, hai sòng bạc, một quán karaoke. Những sản nghiệp ấy đều được Ngô Xuyên quản lý nề nếp rõ ràng, tôi rất hài lòng với điều đó. Chắc mọi người cũng thấy rõ mà nhỉ!"

"Đương nhiên thấy, những sản nghiệp đó đều kinh doanh rất tốt".

"Không chỉ thế, khi thu phục thế lực của Hoàng Báo và Lý Vọng Sơn, anh Xuyên cũng xử lý vô cùng gọn gàng!"

"Phải biết rằng, hiện nay, cả Vùng Xám thành phố Đông Hải, dù là băng đảng lớn hay nhỏ đều quy phục anh Xuyên!"

"Tóm lại, anh Xuyên lên làm đại ca, tôi chịu!"

Mọi người bên dưới bàn tán xôn xao.

Thấy bầu không khí cũng khá sôi nổi rồi, Trần Vô Cực bèn lớn tiếng nói:

"Nói chung, ngoài kinh nghiệm ra thì năng lực hay đóng góp của Ngô Xuyên đều thuộc loại đứng đầu. Hơn nữa, cậu ta vẫn còn trẻ, có thời gian và lòng cầu tiến, thế nên dưới sự dẫn dắt cậu ta, chúng ta sẽ chỉ ngày càng phát triển tốt hơn mà thôi!"

"Đối với việc cậu ta kế nhiệm vị trí của tôi, mọi người có ai không phục không?"

Trần Vô Cực nhìn một vòng dưới võ đài hỏi.

"Không có!"

"Tôi phục!"

"Tôi theo anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

...

Mọi người bên dưới hô lên, tiếng hét rung trời, ai cũng lộ ra vẻ mặt kích động.

"Tôi cũng phục! Anh Xuyên mới là người được chọn thích hợp nhất!"

Thạch Tông hô to, phấn khích đến nỗi thở hổn hển.

Thấy cảnh ấy, Trần Vô Cực hài lòng gật đầu, ông ta giơ tay lên, phía dưới lập tức im lặng.

"Ngô Xuyên kế nhiệm, không chỉ mình mọi người phục, mà các bô lão cũng phải phục mới được!"

Trần Vô Cực quay đầu lại, nhìn về phía chín chiếc ghế đằng sau.

"Đằng sau tôi, tổng có bảy vị trí, ngoài ông Hoàng đến dự lễ kế nhiệm ra, còn lại sáu người đều là những anh em sống chết có nhau của Trần Vô Cực tôi!"

Trong ánh mắt Trần Vô Cực có vô vàn cảm xúc, thấp giọng nói:

"Trông số đó, có vài người đã cứu mạng tôi!"

"Không có bọn họ, sẽ chẳng có Trần Vô Cực hôm nay, mọi người đều là những nguyên lão! Có công lao không thể xóa nhòa được!"

"Bây giờ, tôi truyền vị trí của mình cho Ngô Xuyên, mọi người đồng ý không?"

Trần Vô Cực nhìn sáu người nói.

Mọi người dưới võ đài cũng đổ dồn ánh mắt lên sáu người kia.

Hiện trường lập tức yên tĩnh.

Bọn họ biết, Ngô Xuyên muốn chân chính kế nhiệm được vị trí của Trần Vô Cực, thì quan trọng nhất là phải thông qua ngưỡng cửa của sáu nguyên lão này.

"Chắc sáu nguyên lão sẽ đồng ý chứ hả?!"

Thạch Tông nhìn chằm chằm võ đài, nín thở, tim như ngừng đập.

Trần Nam và Hà Lộ cũng đồng dạng như thế.

Bặc!

"Hử?"

Lỗ tai Lâm Hàn giật giật, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, bởi vì có tiếng trầm đục vang lên đâu đó.

Âm thanh đó rất nhỏ, nhưng thính lực Lâm Hàn vốn dĩ đã hơn hẳn người thường, nên anh lập tức nghe thấy được nó.

Bặc!

Bặc!

Lại có hai tiếng nữa vang lên.

"Âm thanh này... Có chút giống tiếng súng, có điều, đã được gắn thêm ống giảm thanh..."

Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, lòng chợt lo lắng, có linh cảm xấu:

"Cũng có thể chỉ là âm thanh bình thường thôi, chắc mình lo quá rồi".

Anh nhìn về phía lan can ở tầng ba của tứ hợp viện, chỗ đó vẫn có hàng loạt mấy gã đeo kính đen đứng nghiêm, lạnh lùng nhìn xuống do Tôn Hàn Các sắp xếp.

Có điều... Hình như thiếu bớt mấy người và có thêm mấy gương mặt mới.

"Có lẽ mình đa nghi quá rồi, Ngô Xuyên sắp xếp nhiều người của Tôn Hàn Các để giữ trật tự như vậy, xác suất xảy ra chuyện là không cao".

Lâm Hàn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nhìn về phía võ đài.

"Sáu vị, mọi người có đồng ý không?"

Trên võ đài, Trần Vô Cực nhìn sáu nguyên lão hỏi.

Bọn họ đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, cả người tràn ngập sát khí, đều là những người cùng vào sinh ra tử, xông pha bạt mạng với Trần Vô Cực mới có địa vị như ngày hôm nay.

"Tôi đồng ý!"

Một nguyên lão ngồi phía ngoài cùng bên trái nói.

"Tôi cũng đồng ý!"

"Ngô Xuyên kế nhiệm ông, ok!"

"Vô Cực, tôi tin tưởng mắt nhìn người của ông!"

"Tôi cũng khá là thích tên nhóc Ngô Xuyên này, sau khi cậu ta kế nhiệm ông, tôi sẽ dốc sức giúp đỡ".

Mấy nguyên lão còn lại cũng lần lượt lên tiếng.

Chỉ qua vài giây, trong sáu nguyên lão thì đã có năm người đồng ý Ngô Xuyên kế nhiệm.

Năm với một, so về số lượng thì đương nhiên Ngô Xuyên có thể thuận lợi lên thay vị trí của Trần Vô Cực.

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

"Anh Xuyên!"

Nghe vậy, mọi người dưới võ đài đều hét tên Ngô Xuyên, tiếng hô rung trời.

"Anh Xuyên, anh Xuyên!", Thạch Tông cũng phấn khích hét to.

"Hử?"

Ánh mắt Trần Vô Cực rơi xuống một người đàn ông đô con, ông ta chính Giang Sấm.

Trần Vô Cực cảm thấy khá tò mò, tại sao Giang Sấm không đồng ý.

Mà khi đối diện với ánh mắt Giang Sấm, trong mắt ông ta lại đằng đằng sát khí.

Lâm Hàn híp mắt, lông tơ dựng ngược, bởi vì âm thanh trầm đục kia lại xuất hiện nữa!

Bặc!

Bặc!

Bặc!

...

"Không xong, xảy ra chuyện rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.