Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 332: BMW 3-Series



"Thế nên để Lâm Hàn đi ăn một bữa trải nghiệm cuộc sống cũng chẳng sao cả, mọi người nói xem đúng không?", Trần Thông lên giọng.

"Đi thì đi!"

"Để anh ta xem thử người giàu thì ăn uống ở chỗ thế nào!"

Những giáo viên nữ liên tục nói.

"Cơ mà Lâm Hàn à, tôi cũng nhắc nhở cậu, đến Eiffel phải biết phép tắc, đừng nhìn ngó lung tung, có thấy những món đắt tiền cũng đừng tỏ ra quá ngạc nghiên, cứ giả vờ bình tĩnh là được. Không thì người ta sẽ nói cậu là đồ nhà quê đấy", Trần Thông nhắc nhở:

"Một mình cậu mất mặt thì không sao, đừng liên lụy đến chúng tôi là được!"

Nghe xong, Lâm Hàn trợn mắt lười phản ứng với loại người như Trần Thông.

Trò chuyện một lúc nữa thì tất cả mới cùng đi xuống lầu.

Trước khi rời khỏi Wanda Plaza, Lâm Hàn gửi tin nhắn trên wechat cho Tần Liên, nói anh sẽ đi ăn cơm, bảo cô ấy tự đón xe về.

Xuống dưới lầu.

"Thầy Trần Thông, chúng ta đi bằng gì?", Khúc Hà hỏi.

"Đương nhiên là tôi chở các cô đi rồi".

Trần Thông ấn nút trên chìa khóa xe, đèn của một chiếc BMW 3-Series màu lam đang đỗ ở ven đường liền nhấp nháy.

"Wow, thầy Trần Thông lại đổi xe rồi à, còn là BMW cơ đấy!"

Mấy cô giáo đều sáng bừng cả mắt, nhìn chằm chằm xe BMW của Trần Thông.

"Trước kia không phải còn chạy Volkswagen Golf à, sao lên đời thành BMW rồi!"

"Xe này còn sạch thế, chắc là xe mới rồi!"

"Đúng là xe mới", Trần Thông gật đầu: "Vừa đổi hôm qua thôi, BMW 3-Series đời mới nhất, cũng khoảng 400 ngàn tệ à!"

"Đỉnh quá!"

"Tôi còn chưa được ngồi BMW bao giờ!"

"Thật muốn trải nghiệm cảm giác ngồi BMW nó như thế nào quá!"

Mấy cô giáo vô cùng nôn nóng.

"Hửm?"

Khúc Hà nhìn sang phía sau xe BMW còn đỗ một chiếc xe màu trắng rất lớn, trông khá giống xe van.

"Xe van của ai thế, mắt chủ xe này kém quá, lại đỗ ở sau xe BMW, không sợ làm xước xe mới à!", Khúc Hà chế giễu nói:

"Nếu làm xước thật thì chắc đền tiền đến táng gia bại sản mất!"

"Đúng đó, đúng là không có mắt nhìn mà!"

"Thầy Trần Thông, lúc chạy xe ra chúng ta chạy chậm tí nhé, xe mới mà bị xước thì lại không hay".

"Một chiếc xe van vài chục ngàn mà dám đỗ kế xe BMW, không biết xấu hổ à!"

Mấy cô giáo nhìn với ánh mắt xem thường.

Trần Thông quay qua, mí mắt hơi giật, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Các cô ăn nói chú ý chút, đây không phải là xe van, đây là Business Star GMC trị giá hơn cả triệu tệ đấy! Nó còn cao hơn 3-Series của tôi gấp mấy lần!"

"Sao chứ? Xe van nát này đắt thế á!"

"Thầy Trần Thông, anh không nhìn lầm chứ!"

"Đúng thế, chiếc xe này mà hơn cả triệu tệ à?"

Mấy cô giáo há hốc cả miệng, không thể tin nổi một chiếc xe bề ngoài xấu xí như vậy mà trị giá hơn cả triệu tệ.

"Không đâu, tôi khá am hiểu về các loại xe. Đủ điều kiện để chạy con xe này thì chắc chắn phải là một doanh nhân thành đạt. Kim Lăng dù sao cũng là tỉnh lỵ của Giang Tô, đương nhiên là lắm nhà giàu rồi".

Trần Thông nhìn chiếc GMC với ánh mắt thèm khát.

Con xe này bất kể là thiết kế hay động cơ cũng đều bỏ xa 3-Series của anh ta.

"Không biết chủ nhân chiếc xe này có đẹp trai không nhỉ!"

"Đúng đó, nếu đã đỗ xe ở đây, đừng nói cũng làm việc trong Wanda Plaza nhá!"

"Nếu có cơ hội được gặp người này một lần thì hay quá".

Mấy giáo viên nữ nhất thời tỏ ra si mê, vẻ mặt chán ghét khi nãy không biết biến đâu mất.

"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta lên xe đi!"

Trần Thông bất lực cười trừ, mở cửa để 4 cô giáo ngồi vào.

Khúc Hà ngồi ở ghế phụ, 3 cô giáo còn lại thì ngồi dãy ghế sau.

"Ôi chết, xin lỗi Lâm Hàn nhá, xe kín chỗ rồi, không thì cậu bắt taxi đến Eiffel nhé!", Trần Thông nhô đầu ra nói với Lâm Hàn.

"Bộ thầy Trần Thông còn định để cho Lâm Hàn lên xe của anh à?"

"Đúng đó, đây là xe mới của anh mà, nếu Lâm Hàn bỏ cái gì bậy bạ vào thì làm sao?"

"Lâm Hàn, anh nên bắt taxi đi đi! Dù còn dư chỗ ngồi, tôi nghĩ thầy Trần Thông cũng không cho anh ngồi vào đâu, dù sao với người có xuất thân như anh cũng không hợp ngồi BMW".

"Có thể đưa anh đến Eiffel ăn một bữa thì đã không tệ rồi".

Các cô giáo liên thanh nói, ánh mắt nhìn Lâm Hàn còn hơi có chút khinh khỉnh.

"Haha, mấy cô giáo thật thông minh, vốn dĩ tôi không định để cho Lâm Hàn ngồi ké xe mình", Trần Thông cười khà khà, mở hết tất cả cửa kính và cửa trên trần xe.

Bốn cô gái đẹp cùng ngồi chung xe, chắc chắn ra đường sẽ có rất nhiều người quay đầu lại nhìn.

Nếu muốn làm màu, vậy thì chơi cho lớn chút!

"Thầy Lâm Hàn nhớ bảo tài xế taxi chạy nhanh chút nhé! Nếu đến trễ thì cậu chỉ có thể ăn đồ thừa thôi!"

Trần Thông cười trêu chọc, anh ta đạp chân ga, động cơ 3-Series liền gầm rú vọt như hỏa tiễn phóng đến Eiffel.

Đợi Trần Thông đi rồi, Lâm Hàn mới lấy chìa khóa xe ra rồi ngồi vào GMC.

...

Nhà hàng Eiffel tọa lạc ở phía bắc khu Tần Hoài, lái xe tầm 10 phút đã đến.

20 phút sau.

Trần Thông và 4 cô giáo vừa cười vừa nói đi ra khỏi bãi đỗ xe.

"Ôi chao, thầy Trần Thông ơi, hình như khi nãy tôi lại thấy chiếc GMC kia trong bãi đỗ xe đó!"

"Đúng rồi, là chiếc xe khi nãy đỗ ở Wanda Plaza!"

Khúc Hà đẩy gọng kính đen lên, hai má đỏ hây hây.

"Chẳng lẽ người chủ xe này cũng đến Eiffel ăn sao?"

"Không chừng lát nữa có thể đụng phải đấy!"

"Cơ mà cô Hà này, chúng ta nói trước với nhau nhá, không được giành với tôi đâu đấy!"

Trần Thông đứng cạnh đã hơi nổi giận.

Anh ta dẫn 4 cô giáo đi ăn, còn lái cả BMW 3-Series mới toanh, là vì muốn ra vẻ với mấy cô giáo.

Nhưng suốt đường đi, 4 cô giáo này cứ luyên thuyên về người chủ xe GMC kia, còn bày ra vẻ mặt si mê, điều này làm Trần Thông vô cùng bực bội.

Trần Thông cảm thấy danh tiếng của mình cứ như bị người còn chưa gặp này cướp mất vậy.

"Ơ? Lâm Hàn?"

Vừa đi đến trước cổng Eiffel, anh ta hơi ngạc nhiên khi thấy Lâm Hàn đã đứng đó từ trước.

"Sao cậu đến nhanh vậy?"

Lâm Hàn gật đầu.

"Taxi mà chạy nhanh thế á!"

"Chậc chậc, chắc là ghen ăn tức ở chúng ta được đi xe BMW, nên bảo tài xế phóng cho nhanh đó mà".

Đám người Khúc Hà cười nói.

"Được rồi, chúng ta vào trong đi", Trần Thông dẫn đầu bước vào Eiffel trước.

Nhà hàng Eiffel là nhà hàng kiểu Âu, rất nổi tiếng ở khu Tần Hoài.

Trang trí bên trong vô cũng tráng lệ, trên trần đại sảnh treo một cái đèn chùm lớn, xung quanh còn có 4 cái đèn nhỏ lấp lánh rực rỡ.

"Wow, cái đèn chùm đó làm bằng kim cương à!"

"Cái quầy màu vàng kia không biết có phải vàng ròng hay không!"

"Sang chảnh quá!"

Vừa nhìn thấy trang trí bên trong, mấy cô giáo hưng phấn chỉ chỏ.

Ngay cả Trần Thông cũng đánh một cái rùng mình, không hổ là sản nghiệp của nhà họ Thẩm - Hoa Đông, chi phí trang hoàng của nhà hàng này chắc cũng phải hơn mấy trăm triệu tệ rồi!

Lâm Hàn đứng cạnh với vẻ mặt bình tĩnh.

"Lâm Hàn, có phải cậu bị dọa ngây người rồi không, sao chẳng có biểu cảm gì vậy?", Trần Thông nhìn về phía Lâm Hàn, cười khẩy:

"Cơ mà nghĩ cũng phải thôi, một kẻ đến từ vùng khác chắc chắn lần đầu tiên đi những chỗ như này, nhìn mà có ngây người cũng là lẽ thường".

Với sự hướng dẫn của phục vụ, mọi người cũng đã có bàn ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.