Sắc mặt Hồng Ngọc hơi thay đổi, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Ông chủ Hồng, nếu ông đã đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng luôn đi!”, Trần Nam nóng lòng nói, tựa như rất muốn lấy cổ phần.
“Anh Trần, chuyện này chưa vội!”
Hồng Chính mỉm cười nói: “45% cổ phần là chuyện lớn đối với nhà họ Hồng chúng tôi, thậm chí là đối với toàn bộ ngành công nghiệp của Kim Lăng”.
“Anh xem thế này có được không, sau khi về tôi sẽ bảo Tạ Linh soạn hợp đồng, đồng thời sáng mai tôi sẽ tổ chức buổi họp báo, chúng ta cùng ký hợp đồng trước sự chứng kiến của các phóng viên”.
“Đến lúc đó, nhật báo Kim Lăng hay các kênh truyền thông tin tức khác của Kim Lăng đều sẽ đăng bài báo này”.
“Được!”, Trần Nam gật đầu.
Lâm Hàn cũng cho rằng đề nghị này không tồi, như vậy Trần Nam sẽ càng nổi tiếng, anh ta sẽ xuất hiện trước mắt công chúng với tư cách là một ông chủ lớn.
“Ừm, quyết định thế đi! Uống rượu nào!”
Hồng Chính giơ ly rượu lên.
Sau đó tới thời gian nhập tiệc, mọi người trên bàn cùng nâng ly chúc mừng, phần lớn là chúc mừng Hồng Chính và Trần Nam, dù sao cả hai cũng là người có địa vị cao nhất ở đây.
Thỉnh thoảng Hồng Chính cũng sẽ hỏi Trần Nam công việc kinh doanh bên Châu Phi thế nào, mang theo vài phần thăm dò.
Trần Nam trả lời trôi chảy hết những câu hỏi này, nói rằng anh ta thuê người da đen khai thác vàng, kiếm tiền đô ở bên Châu Phi.
Trước khi đến, Lâm Hàn đã cố ý hỏi thông tin về mỏ vàng của tập đoàn nhà họ Lâm ở bộ lạc Ami bên châu Phi từ ông Vân, bảo Trần Nam ghi nhớ. Trần Nam đã hiểu rõ các quy trình khai thác mỏ vàng nên sẽ không để lộ sơ hở.
Mà khi biết Trần Nam còn có ba mỏ vàng lớn đang được khai thác ở Châu Phi, nụ cười trên mặt Hồng Chính càng tươi hơn, ông ta rất hy vọng có thể thoả thuận được một số hợp tác với Trần Nam trong lĩnh vực kinh doanh khai thác vàng.
Đương nhiên Trần Nam mỉm cười đồng ý.
Sau khi uống được ba tuần rượu, Hồng Chính đề nghị đi tăng hai.
Trong thế giới kinh doanh tất cả đều như vậy, tăng một là ăn cơm uống rượu, tăng hai là đi karaoke, hộp đêm, tăng ba là tắm hơi, thậm chí còn có nhóm đến câu lạc bộ tìm phụ nữ.
“Được, chúng ta đến hộp đêm đi!”
Trần Nam cười toe toét nói: “Tôi biết một hộp đêm tên là Hộp đêm Ức Nam, nơi đó khá ổn, chúng ta đến đó chơi đi”.
“Được, đi thôi!”
Hồng Chính không nhiều lời, xuống lầu thanh toán rồi cùng mọi người ra khỏi khách sạn Kim Lăng.
Hồng Chính và Hồng Ngọc ngồi ở hàng ghế sau trong chiếc Audi A8L màu đen.
Brừm, brừm, brừm…
Xe khởi động, cảnh đêm hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau.
“Bố, sao vừa nãy ở trong phòng VIP bố lại đồng ý cho Trần Nam 45% cổ phần? Chuyện này rất mạo hiểm!”, Hồng Ngọc không nhịn được nữa bèn hỏi.
“Ngọc Nhi, bố hiểu những lo lắng của con”.
Hồng Chính mỉm cười: “Con sợ Trần Nam chiếm được cổ phần, nếu sau này có chuyện gì, anh ta sẽ dùng cổ phần trong tay để tu hú chiếm tổ phải không?”
“Nhưng con phải hiểu đằng sau những nhà máy đó là nhà họ Hồng. Ở Kim Lăng này, nhà họ Hồng là lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gì?”
“Hơn nữa bố đã cố tình nâng giá thiết bị bảo vệ môi trường lên, giá gốc chỉ 10 tỷ tệ, bố nói là 20 tỷ. Bố muốn thông qua cách này để các cổ đông chuyển nhượng cổ phần, không ngờ lại câu được con cá lớn Trần Nam”.
“Còn có chuyện này nữa ạ?”
Hai mắt Hồng Ngọc sáng lên, cậu ta không ngờ Hồng Chính còn chiêu này nữa.
“Đúng thế, có nghĩa là Trần Nam đã giúp chúng ta chi 9 tỷ tệ trong số 10 tỷ tiền thiết bị bảo vệ môi trường, chúng ta chỉ cần bỏ ra 1 tỷ thôi”.
Hồng Chính cười tươi rói: “Đưa cho anh ta 45% cổ phần thì có sao? Quyền kiểm soát tất cả các nhà máy vẫn nằm trong tay bố!”
“Sau này bố có thể sử dụng thủ đoạn để chèn ép Trần Nam, lấy lại cổ phần!”
“Tuyệt! Thật sự quá tuyệt!”
Hồng Ngọc thán phục.
“Ngọc Nhi, thương trường như chiến trường, đâu đâu cũng có tôi lừa anh gạt, vậy nên con còn phải học hỏi nhiều lắm”, Hồng Chính dạy bảo.
Vương Hiểu Dung đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc GMC của Lâm Hàn còn Trần Nam đang ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt chị ta chợt loé lên.
Chị ta đã nhận được tin, Trần Nam sẽ đưa một số đối tác đến Hộp đêm Ức Nam.
Vương Hiểu Dung muốn xem tên vô dụng Trần Nam có thể dẫn theo những người bạn nào.
Sau đó chị ta nhìn về phía sau, Audi A6, A8, BMW 5-Series, Mercedes Business…
“Nhiều xe sang thế!”
Vương Hiểu Dung ngây người: “Những người này không phải đều là bạn của Trần Nam chứ? Tên vô dụng này sống tốt vậy sao?”
Xe dừng lại, một nhóm người bước ra khỏi xe.
“Những người này đều là nhân vật thuộc giới thượng lưu trong xã hội!”
Kinh doanh hộp đêm, sau bao nhiêu năm vất vả, Vương Hiểu Dung đã có con mắt tinh tường, nhìn từ quần áo, khí chất của mấy người Hồng Chính cũng có thể biết bọn họ không hề đơn giản.
“Anh Trần, là hộp đêm này sao?”
Hồng Chính ngẩng đầu nhìn Hộp đêm Ức Nam, lông mày khẽ nhíu lại, hộp đêm này quá nhỏ, ông ta cảm thấy đẳng cấp hơi thấp.
Người như ông ta sẽ không đến những địa điểm cấp thấp thế này.
“Đúng thế ông chủ Hồng, không giấu gì ông, bà chủ của hộp đêm này có chút quan hệ với tôi, vậy nên mong ông giúp đỡ cho việc làm ăn của cô ấy một chút!”, Trần Nam cười bảo.
“Tôi hiểu rồi! Vậy tối nay chúng ta phải gọi những thứ có giá thật cao”.
Hồng Chính cũng cười ha hả.
Lúc này Vương Hiểu Dung đi tới, chị ta trừng mắt nhìn Trần Nam trước, sau đó mỉm cười với mấy người Hồng Chính:
“Xin mời các ông chủ vào trong!”
Nhóm người Hồng Chính vừa nói vừa cười bước vào.
“Trần Nam, những người này là bạn của anh à?”, Vương Hiểu Dung nhìn Hồng Chính đi xa rồi mới nhỏ giọng hỏi.
“Đúng thế!”
Trần Nam gật đầu, đưa những người có máu mặt này tới Hộp đêm Ức Nam, anh ta cảm thấy rất nở mày nở mặt.
“Tôi không tin!”
Vương Hiểu Dung lắc đầu, không tin: “Những người này không phải ông chủ của anh đấy chứ?”
Trần Nam mỉm cười, không nói gì thêm nữa, anh ta biết tình hình này có giải thích cũng không rõ được.
Vì trong mắt Vương Hiểu Dung, anh ta là một tên vô dụng, không thể tiếp xúc được với những người ở tầng lớp này.
Lâm Hàn và Trần Nam cũng bước vào hộp đêm.
Mọi người thuê phòng VIP cao cấp nhất, Hồng Chính và những người khác đang ngồi trong đó chọn gái rồi.
Lâm Hàn cảm thấy bên trong hơi ngột ngạt, bèn ra ngoài hành lang hít thở không khí.
Trên sàn nhảy của hộp đêm, một vài người phụ nữ ăn mặc hở hang đang múa cột đầy gợi cảm.
Dưới sàn nhảy, từng nhóm người lắc lư theo điệu nhạc.
Cuối hành lang, một thanh niên đang loạng choạng bước đi.
Thanh niên này có mái tóc kiểu con sâu, rất đẹp trai, bên tai trái có một khuyên tai dạng đinh, mang lại cho người khác cảm giác của một bad boy, rất được lòng các cô gái nhỏ.
Cậu ta đang ôm một cô gái nổi tiếng trên mạng.
“Là cậu ta?”
Lâm Hàn ngạc nhiên.
Lâm Hàn đã từng gặp chàng thanh niên này, chính là người muốn giành phòng với anh ở khách sạn Hilton.
Nếu anh nhớ không nhầm, cậu ta là người của nhà họ Nghiêm.
Mà phía sau cậu ta, còn có một người đàn ông nữa đang đứng.
Người đàn ông này để kiểu tóc mào gà màu đỏ, trông có vẻ là một tên xã hội đen.
Lúc này gã đang cười với thiếu niên.
Trong lòng bàn tay gã ta có một túi bột nhỏ màu trắng.