Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 383: Buông con gái tôi ra!



 "Của cải càng nhiều, trách nhiệm càng lớn!" 

 Lâm Hàn khẽ thở dài, anh muốn thay đổi mọi thứ và cố gắng hết sức mình. 

 Không chỉ là vì mối thù với nhà họ Hồng, mà còn vì sự giáo dục của Lâm Thiên Tiếu đối với anh từ khi còn nhỏ. 

 "Quay về trước đi, Trần Minh Lượng, những video cùng đoạn ghi âm kia tôi hy vọng ông sau khi trở về có thể sắp xếp thật tốt. Đợi thời cơ chín muồi hãy phát tán tất cả những nhà máy ác tâm này ra ngoài”. 

 Lâm Hàn căn dặn. 

 “Cậu Lâm xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt!” 

 Trần Minh Lượng gật đầu, vừa rồi ông ta chính là người thực hiện cuộc phỏng vấn, có vài việc khiến ông ta nghe tới vành mắt ẩm ướt. 

 Là một phóng viên, ông ta cũng có tinh thần chính nghĩa, trong thâm tâm ông ta thấu hiểu chức trách và sứ mệnh của một bản thân là gì. 

 Lâm Hàn không nói gì nhiều nữa, lái xe trở lại Hilton. 

 Trên đường đi, điện thoại của Trần Nam đột nhiên đổ chuông, nói chuyện được tầm hai phút, anh ta liền cúp máy. 

 “Lâm Hàn, là Hồng Chính gọi tới, ông ta nói với tôi rằng lô thiết bị bảo vệ môi trường sẽ được chuyển đến khu công nghiệp vào ngày mai, mong rằng tôi cũng có thể đến đó chứng kiến việc lắp đặt và sử dụng thiết bị”, Trần Nam nói. 

 “Vậy thì anh đi đi, tốt nhất nên lấy được thông tin của các mẫu thiết bị bảo vệ môi trường và người bán”, Lâm Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói. 

 “Được!” 

 Trần Nam gật đầu. 

 ... 

 Trở lại khách sạn, điện thoại của Lâm Hàn bỗng nhiên vang lên, nhìn xem thì thấy đó là Dương Lệ. 

 “Alo, chồng à!” 

 Giọng nói dịu dàng của Dương Lệ truyền đến. 

 “Em à”, trong lòng Lâm Hàn cảm thấy ấm áp, tâm trạng suy sụp trong khu công nghiệp vừa rồi cũng hòa hoãn lại. 

 “Giám đốc Tôn của quỹ đầu tư Nhân Phàm cho em nghỉ phép vài ngày, ở nhà buồn chán nên muốn tới Kim Lăng tìm anh”, Dương Lệ đáp, trong lời nói tràn đầy nhớ nhung. 

 “Được, lát nữa anh gửi địa chỉ cho em, ngày mai anh sẽ đón em ở trạm thu phí cao tốc”, Lâm Hàn lập tức đáp, trong lòng cũng nổi lên một cảm giác nhớ mong. 

 Trước mắt về cơ bản anh đã có chỗ đứng vững chắc ở Kim Lăng, vùng Xám có người của anh, mà nhà họ Hồng anh cũng nắm giữ cổ phần. 

 Vì vậy Dương Lệ tới, Lâm Hàn không phải lo lắng việc cô sẽ phải chịu tổn hại gì nữa. 

 “Ừm, vậy chồng à, ngày mai em thu dọn một chút rồi đến đó!”, Dương Lệ cười hì hì, vô cùng vui vẻ. 

 “Ừm”. 

 Hai người lại trò chuyện một hồi Lâm Hàn mới cúp máy. 

 Nghĩ đến ngày hôm sau có thể gặp lại người vợ thân yêu của mình, trong lòng Lâm Hàn lại không đè nén được sự kích động cùng phấn khích. 

 Khoảng mười một giờ trưa ngày hôm sau, Lâm Hàn đã đến trạm thu phí cao tốc từ sớm. 

 Theo giao hẹn, Dương Lệ sẽ tới nơi vào khoảng thời gian này. 

 Chưa tới mười phút, một chiếc Mercedes-Benz E350L màu đen từ từ lái ra khỏi trạm thu phí cao tốc và dừng lại bên đường. 

 Lâm Hàn hai mắt sáng lên, không kìm nén được cảm xúc nữa mà bước tới. 

 “Chồng ơi!” 

 Dường như có một âm thanh như chim sơn ca truyền tới, cửa xe mở ra, Dương Lệ liền bước xuống chạy về phía Lâm Hàn. 

 Để gặp được người thương, Dương Lệ rõ ràng đã dày công trang điểm qua. 

 Cô mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt tinh xảo, ngón tay áp út mang chiếc nhẫn có gắn viên kim cương màu xanh Tiffany mà Lâm Hàn dành tặng, trên cổ treo mặt dây chuyền, tăng thêm vài phần khí chất cao quý, giống như cửu thiên tiên nữ. 

 Cô nhìn Lâm Hàn với đôi mắt to tròn long lanh nước, vừa nhớ mong vừa toát ra tình yêu sâu sắc của mình dành cho anh. 

 “Chồng à, em nhớ anh lắm!” 

 Dương Lệ chủ động mở cánh tay ngọc ôm chặt lấy Lâm Hàn. 

 “Anh cũng nhớ em”. 

 Ôm người thương trong lòng, khẽ ngửi mùi hương cơ thể quen thuộc, Lâm Hàn cảm giác như mình tìm lại được thứ đồ đã mất bấy lâu nay. 

 Anh đến Kim Lăng cũng không đến nửa tháng, trong khoảng thời gian này có rất nhiều việc phải giải quyết, nhớ mong dành cho Dương Lệ vẫn luôn bị anh đè nén lại. 

 Nhưng bây giờ nhìn thấy Dương Lệ, tưởng niệm không thể kìm chế được nữa. 

 “Chồng ơi, anh gầy đi rồi”. 

 Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, bàn tay ngọc của vuốt ve khuôn mặt anh, đôi mắt cô ướt nhòe, nước mắt như những giọt pha lê lăn xuống gò má. 

 Từ ánh mắt của Lâm Hàn cô có thể thấy được trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở Kim Lăng này, chắc chắn đã có rất nhiều chuyện xảy ra, thậm chí là có thể nguy hiểm đến tính mạng. 

 Khí chất của anh giống như đã thay đổi. 

 “Khóc cái gì, chúng ta gặp mặt phải nên vui mừng mới đúng”. 

 Lâm Hàn nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt Dương Lệ. 

 "Ừ ừ, em phải vui mừng lên! Gặp được chồng em nên vui vẻ!" 

 Dương Lệ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn dài. 

 Yêu, nhớ thương, vui sướng… mọi cung bậc cảm xúc đều tràn ngập nơi trái tim. 

 Cô vòng tay lên cổ anh, kiễng mũi chân, chủ động hôn anh, nhiệt tình như lửa. 

 Lâm Hàn ôm lấy vòng eo mảnh mai của Dương Lệ, đáp lại cô. 

 Hai người hôn trọn vẹn một phút, vẫn chưa có xu hướng dừng lại. 

 Lâm Hàn hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn, cứ như vậy mãi mãi ở bên người anh yêu. 

 “Lâm Hàn, thứ bỏ đi như cậu có thể có chút thể diện hay không!” 

 Một lời quở trách giận dữ bất thình lình vang lên: 

 “Ở đây là trạm thu phí đường cao tốc, là nơi đông người, cậu cưỡng hôn Tiểu Lệ, quá là...không đứng đắn!" 

 Lâm Hàn sửng sốt nhìn sang. 

 Không biết từ lúc nào, chiếc Mercedes-Benz E350 đã lái tới gần, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên từ bên trong bước tới. 

 Lúc này ông ta đang nhìn Lâm Hàn chằm chằm với ánh mắt phẫn nộ. 

 Chính là ông già Dương Cảnh Đào! 

 “Sao ông cũng tới đây?” 

 Lâm Hàn buông Dương Lệ ra, nhíu mày nhìn ông ta hỏi. 

 “Thế nào? Kim Lăng là của nhà cậu sao? Cậu có thể đến còn tôi thì không à?", Dương Cảnh Đào trợn trắng mắt. 

 "Mau buông con gái tôi ra! Trên đường nhiều người qua lại như vậy, cậu không ngại mất mặt nhưng tôi thì có đó!" 

 "Tôi không buông thì ông làm gì được tôi?" 

 Lâm Hàn ôm Dương Lệ càng chặt, lại hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô. 

 "Cậu cậu cậu!" 

 Ngón tay Dương Cảnh Đào run run chỉ vào Lâm Hàn, tức tới thổi râu trừng mắt: 

 "Quả nhiên cánh càng ngày càng cứng, lời của ông già này cũng không nghe vào tai nữa rồi!" 

 "Chồng à, thả em ra đi, bố còn ở đây đó, nhìn vào không tốt lắm!" 

 Rặng mây đỏ nhàn nhạt xuất hiện trên khuôn mặt Dương Lệ, cô nhanh chóng tránh thoát khỏi vòng tay anh: 

 "Bố nghe thấy em muốn tới Kim Lăng tìm anh nên cũng muốn đến, thuận tiện du lịch một chuyến khám phá phong cảnh nơi đây". 

 Lâm Hàn gật đầu: "Vậy chúng ta trở về cất hành lý trước đã". 

 "Lâm Hàn, cậu đừng tưởng rằng tôi đến Kim Lăng để tìm cậu", Dương Cảnh Đào nói: 

 "Tôi tới Kim Lăng là để tìm con rể cả Tứ Hải. Tối qua Tứ Hải gọi điện về nói nó ở Kim Lăng phát triển rất tốt, còn nói hôm nay sẽ tới đón tôi!" 

 "Bố, hay là bố tới chỗ chồng con, đợi mấy người anh rể cả tới lại bảo anh ấy tới thẳng nơi chồng con ở, được không?", nói đoạn, Dương Lệ lại nhìn về phía Lâm Hàn: 

 "Chồng à, hay là chúng ta tới nơi của anh một lúc, đợi anh rể cả tới, nếu bố muốn đi thì để ông tới chỗ anh rể cả bên kia". 

 "Rốt cuộc vẫn đang ở trên đường cao tốc, bố cũng không quen thuộc với nơi này, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì rắc rối rồi". 

 "Được!" 






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.