Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 387: Ai cho cô dũng khí?



 

 Rẹt, rẹt, rẹt… 

 Chiếc máy in hoá đơn ra, 25 triệu tệ đã giao dịch thành công. 

 “Thưa anh, hai toà biệt thự đó đã thuộc về anh chị!” 

 Người bán hàng cung kính trả thẻ lại cho Lâm Hàn, vẻ mặt niềm nở, kích động đến mức toàn thân run rẩy. 

 Với số tiền 25 triệu tệ này, cô ta có thể nhận được hoa hồng hơn 1 triệu tệ! 

 “A! 25 triệu tệ… Ông xã, anh giàu quá! Số tiền này ở đâu ra vậy?” 

 Dương Lệ ngẩn người. 

 Cô thấy Lâm Hàn mua biệt thự núi Vân Mộng, lại mua thêm hai chiếc Mercedes nữa, cộng lại đã hơn 100 triệu tệ. 

 Dù Lâm Hàn có tiền hơn nữa thì chắc cũng đã hết rồi! 

 Nhưng Dương Lệ không ngờ Lâm Hàn vẫn có thể bỏ ra 25 triệu tệ nữa. 

 “Bà xã, đây là bí mật”. 

 Lâm Hàn cười với Dương Lệ. 

 “Có phải khoảng thời gian ở Kim Lăng anh đã làm gì không? Nếu không sao tự nhiên lại giàu thế được?” 

 Vẻ mặt Dương Lệ đầy lo lắng, cô sợ Lâm Hàn làm chuyện gì phạm pháp ở Kim Lăng, nếu không sao có thể kiếm tiền dễ vậy được? 

 Một lần có thể chi những 25 triệu tệ! 

 “Bí mật? Haha, Lâm Hàn, anh giữ chút mặt mũi được không?” 

 Chu Nhã Thiến ở bên cạnh nghe thấy câu này thì cười chế nhạo: “Tiểu Lệ hỏi anh tiền ở đâu ra, anh cứ nói thẳng cho cô ấy biết đi, lại còn ‘bí mật’, ngay cả vợ mình mà anh cũng lừa! Haha, ở trước mặt vợ mà cũng sĩ diện, giả vờ có tiền nữa à?” 

 “Nhã Thiến, cậu có ý gì?”, Dương Lệ giật mình. 

 “Tiểu Lệ, để tớ nói cho cậu biết, chồng cậu bây giờ là tên sai vặt cho đại gia Trần Nam, ngày nào cũng làm việc vặt cho người ta!”, Chu Nhã Thiến nói: 

 “Đại gia Trần Nam kia một lần có thể bỏ ra 9 tỷ tệ. Lâm Hàn làm việc vặt cho anh ta, nịnh nọt đại gia, người ta bố thí một chút đã đủ cho tên Lâm Hàn sống hạnh phúc cả đời rồi!” 

 “25 triệu tệ đó là tiền Trần Nam cho anh ta mà thôi!” 

 “Trần Nam…” 

 Dương Lệ lặp lại cái tên này, vừa nãy ở Hilton cô cũng nghe thấy chị cả Dương Duyệt nói đến, lúc đó cô còn thắc mắc. 

 Bây giờ nghĩ lại thì rõ ràng Trần Nam là một người rất giàu có. 

 “Chồng à, 25 triệu tệ này thật sự là Trần Nam cho anh à?”, Dương Lệ hỏi, cô rất lo lắng: 

 “Anh ta cho anh nhiều tiền thế, liệu có làm khó anh, bắt anh làm những chuyện anh không muốn làm không?” 

 “Vợ à, 25 triệu tệ này là tiền của anh, không phải của Trần Nam”, Lâm Hàn mỉm cười đáp lời Dương Lệ. 

 “Lâm Hàn, anh đã bị tôi vạch trần rồi còn nói dối!” 

 Mặt Chu Nhã Thiến lạnh lùng: “Không ngờ anh lại mặt dày không biết xấu hổ như vậy, tiền đại gia Trần Nam cho anh mà lại cứ nói là của mình!” 

 “Đúng là chết cũng sĩ diện, thật sự cho rằng ôm được đùi đại gia là trở thành người giàu có, đuổi vểnh lên tận trời sao?” 

 “Suy cho cùng, anh vẫn chỉ là một tên vô dụng!” 

 “Rồi sao?”, Lâm Hàn liếc nhìn Chu Nhã Thiến. 

 “Rồi sao?”, Chu Nhã Thiến cười khẩy: “Lâm Hàn anh chỉ là người ở dưới đáy xã hội, cả đời này cũng chỉ có thế mà thôi! Đừng tưởng ôm được đùi đại gia là có thể lên được tầng lớp thượng lưu, sống trong biệt thự!” 

 “Cái gì gọi là tầng lớp thượng lưu? Cậu Hồng mới là người thuộc tầng lớp thượng lưu!” 

 Cô ta khoác tay Hồng Phong, vẻ mặt đắc ý: 

 “Anh ấy sinh ra trong gia đình quyền quý, là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng ở Kim Lăng. Sau này anh ấy cũng sẽ nắm quyền lực của nhà họ Hồng trong tay. Lâm Hàn, đây mới là tầng lớp thượng lưu thực sự, anh hiểu không?” 

 “Vậy nên tôi hy vọng anh đừng giả vờ giàu có, là người ở tầng lớp thượng lưu trước mặt vợ mình nữa. Tiểu Lệ rất đơn thuần, anh có thể đừng lừa dối cô ấy được không?” 

 “Mấy chốt là anh giả vờ ở trước mặt cậu Hồng, anh không thấy xấu hổ à? Nói thật là 25 triệu tệ đó anh được Trần Nam cho không được sao?” 

 “Giả vờ?”, Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến với vẻ mặt châm chọc: 

 “Chu Nhã Thiến cô là cái thá gì? Cô có tư cách gì nói tôi giả vờ?” 

 “Cho dù tôi ôm đùi Trần Nam thì cũng hơn cô, cô có 25 triệu tệ không?” 

 Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, đương nhiên cô ta không có. 

 Tất cả số tiền tiết kiệm của cô ta cộng lại cũng chỉ khoảng 2 triệu. 

 “Nếu không có thì cô có tư cách gì nói tôi thế này thế kia?”, ánh mắt Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến như đang nhìn một con ngốc: 

 “Còn cô nói Hồng Phong có xuất thân cao quý, ngồi ở trên cao. Vậy Hồng Phong, tao hỏi mày, địa vị của mày có cao hơn tao không?” 

 Ánh mắt Hồng Phong loé lên, lùi về sau hai bước, không ngờ chủ đề nói chuyện lại chuyển sang mình. 

 Tuy rằng trong lòng anh ta cũng khinh thường Lâm Hàn, nhưng bây giờ hai người đối mặt với nhau, Hồng Phong lại không dám nói ra điều này. 

 Ám ảnh ở con phố ăn vặt, cho đến giờ vẫn còn in đậm trong lòng Hồng Phong. 

 Quan trọng hơn là, nhà họ Hồng cũng chẳng quan tâm anh ta có ân oán gì với Lâm Hàn, vì sau lưng Lâm Hàn có Trần Nam bảo kê! 

 Anh ta sợ nếu bây giờ mình lỡ lời, chắc chắn sẽ lại bị Lâm Hàn đánh cho sứt đầu mẻ trán. 

 Chu Nhã Thiến đang ở bên cạnh, Hồng Phong không muốn mất mặt. 

 Mà lúc này, Lâm Hàn đang nhìn anh ta từ trên xuống dưới bằng ánh mắt giễu cợt. 

 Cứ như thể nếu anh ta nói sai thì anh sẽ lập tức ra tay. 

 “Lâm Hàn, địa vị của tôi… không cao bằng anh…” 

 Hồng Phong cắn răng nghiến lợi nói. 

 Mặc dù nói ra điều này cũng mất mặt, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị đánh chảy máu đầu. 

 “Hả?” 

 Mà Chu Nhã Thiến nghe thấy câu này thì trợn tròn mắt. 

 Không ngờ cậu Hồng lại nói địa vị của mình không cao bằng thằng bỏ đi kia. 

 Cậu Hồng là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng, tại sao lại cho rằng địa vị của mình không cao bằng Lâm Hàn? 

 Lòng Chu Nhã Thiến hoảng hốt, không dám tin chuyện này. 

 “Mày cũng khá biết tự lượng sức mình đấy”, Lâm Hàn nhìn Hồng Phong. 

 Hồng Phong mở miệng, nhưng không biết nên nói gì. 

 “Chu Nhã Thiến, Hồng Phong trong miệng cô địa vị không cao bằng tôi, ai cho cô dũng khí để chế nhạo tôi?”, Lâm Hàn liếc mắt nhìn Chu Nhã Thiến. 

 “Tôi…” 

 Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, cứng họng líu lưỡi. 

 Lâm Hàn đang tát vào mặt cô ta, hơn nữa còn tát rất mạnh. 

 Xét về tiền bạc, Lâm Hàn có thể bỏ ra 25 triệu tệ trong một lần, còn cô ta đương nhiên không thể. 

 Ngay cả Hồng Phong, người mà cô ta đắc ý nhất cũng chính miệng thừa nhận địa vị của anh ta không cao hơn Lâm Hàn. 

 Khoảnh khắc này, Chu Nhã Thiến cảm thấy mặt mình đau đớn, nóng ran. 

 “Bà xã, chúng ta đi xem nhà thôi”. 

 Lâm Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Dương Lệ, bước ra ngoài. 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.