Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 394: Đồ chơi của người có tiền



 

 Bình thường cô cũng hay xem những video ngắn, thường xuyên thấy các chàng trai sử dụng mánh khoé nho nhỏ để xin wechat các cô gái. 

 Theo cô thấy, trong mấy video đó, một số người vì muốn xin wechat mà dùng đủ cách trêu ghẹo, thực sự khiến người khác ngượng ngùng. 

 Ngay cả Dương Lệ cũng không hiểu tại sao những video đó lại có nhiều lượt xem và lượt thích, lượt bình luận đến vậy. 

 Đôi khi cô tự hỏi liệu có phải những video đó là diễn hay không? 

 Nếu không thì thực sự rất xấu hổ. 

 Nhưng Dương Lệ không ngờ hôm nay mình lại gặp ở đây, trong lòng cô không khỏi có chút phản cảm. 

 “Này người đẹp, đừng đi mà!” 

 Chàng trai trẻ thấy Dương Lệ định đi thì vội ngăn cô lại. 

 Hai chàng trai còn lại cũng ngăn cô. 

 “Em không tò mò tôi định trộm gì ư?” 

 Cậu ta mỉm cười, trong lòng cảm thấy phiền muộn, cô gái đối diện dường như không thuận theo chiêu trò của cậu, điều này khiến cậu có chút không vui. 

 “Trộm cái gì?” 

 Dương Lệ hơi chán ghét, nhưng bị đối phương chặn đường, cô chỉ có thể hỏi. 

 “Trộm ngôi sao sáng nhất đặt vào mắt em”. 

 Cậu ta dịu dàng nói, rất lãng mạn: 

 “Cô gái, tôi có thể trộm wechat của em không?” 

 Vừa nói cậu ta vừa mở mã QR wechat ra: 

 “Em quét mã của tôi là được”. 

 “Nhạt nhẽo”. 

 Dương Lệ lườm cậu ta rồi quay sang nói với Lâm Hàn: “Ông xã, chúng ta về đi”. 

 Nói xong cô kéo Lâm Hàn đi. 

 Bị mấy tên không có não này quấy rối, Dương Lệ chẳng còn tâm trạng đến thăm đền thờ Khổng Tử nữa. 

 “Được”. 

 Lâm Hàn và Dương Lệ đi ngược lại để về. 

 Nói thật, Lâm Hàn cũng rất phản cảm với những thứ vớ vẩn, không thiết thực này. 

 Ví dụ trong video còn có những kiểu như khi lên xuống thang máy, sờ tay người khác hoặc đang đi đường thì lén vỗ mông người ta, sau đó chỉ vào người khác. 

 Lâm Hàn nhìn thấy những video kiểu này là lướt qua luôn. 

 Ba chàng trai này dù không có não nhưng cũng không quá đáng, họ vẫn chưa đụng vào tay Dương Lệ, hay xúc phạm thân thể cô… 

 Vậy nên Lâm Hàn không thèm so đơ với những người này. 

 Nếu ba chàng trai này có hành động quá đáng, Lâm Hàn đã đánh họ tơi bời rồi. 

 “Đừng đi mà!” 

 Thấy Dương Lệ lại định đi, cậu ta lại bước lên một bước, chặn trước mặt cô, cười toe toét: 

 “Cho tôi xin wechat đi! Bạn tôi đều đang ở đây, cho tôi chút thể diện nhé! Em cho tôi wechat cũng không thiếu của em miếng thịt nào mà, đúng không?” 

 “Wechat là quyền riêng tư của tôi, tôi không muốn cho, không được à?”, giọng Dương Lệ lạnh như băng. 

 “Riêng tư?” 

 Cậu ta chế giễu: “Cô xinh đẹp như thế, kiểu phụ nữ như cô là đồ chơi của người có tiền, wechat sao có thể là riêng tư được chứ? Đoán chừng gặp người có tiền thì không cần người ta xin, cô cũng tự ngoan ngoãn chủ động cho wechat nhỉ?” 

 “Cậu có ý gì?” 

 Dương Lệ run lên vì tức giận. 

Bọn truyen.Full .vn và truyen.full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương

Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước

Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

 Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

 “Ý gì? Ý trong lời nói, không nghe ra à?” 

 Cậu ta cười lớn tiếng: “Cô xinh đẹp như thế, đúng là đồ chơi của đám nhà giàu rồi!” 

 “Không cho thì không cho, còn nói riêng tư cái gì, haha, giả vờ cái gì chứ!” 

 “Chắc trong wechat toàn là các đại gia đúng không? Người trẻ tuổi bình thường như chúng tôi thì cô coi thường nên mới không chịu cho wechat!” 

 Nghe đến đây, hai chàng thanh niên bên cạnh cậu ta đều bật cười. 

 “Nói nhảm cái gì đấy?” 

 “Người phụ nữ này cũng thật là, xin wechat thì không cho, không cho thì không cho, còn nói là riêng tư, coi mình là người nổi tiếng đấy à?” 

 “Đúng thế!” 

 … 

 Chát! 

 Chát! 

 Chát! 

 Họ vừa dứt lời, tiếng tát giòn tay đã vang lên. 

 Trên mặt ba chàng trai trẻ đều xuất hiện dấu tay đỏ ửng, khuôn mặt đau rát. 

 “Thằng kia, mày làm gì đấy?” 

 “Mày dám đánh người?” 

 “Mày chán sống rồi hả?” 

 Ba thanh niên phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Hàn. 

 Ba cái tát vừa rồi chính là Lâm Hàn đánh. 

 “Mắt chó của chúng mày bị mù à? Không thấy bên cạnh cô ấy có đàn ông rồi hay sao mà còn lên xin wechat?”, ánh mắt Lâm Hàn lạnh lùng, anh nhìn lướt qua ba người nọ. 

 Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, cả ba người đều run lên. 

 “Fuck, xin wechat thì có làm sao”, một người trong số đó chửi lớn: 

 “Bây giờ trong xã hội này có rất nhiều người nhìn thấy gái đẹp rồi xin wechat. Cho dù đã có bạn trai thì sao? Ai biết người phụ nữ của mày bắt cá bao nhiêu tay, chưa biết chừng người trước mặt mày đã bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi trước rồi!” 

 “Đúng thế, mày chỉ là thằng đổ vỏ thôi!” 

 Nghe thấy câu này, Dương Lệ tức đến mức đầu xí khói. 

 Chát! 

 Chát! 

 Chát! 

 Lại là ba tiếng tát giòn tan vang lên. 

 Trên khuôn mặt ba chàng trai trẻ xuất hiện thêm ba dấu tay màu đỏ nữa. 

 Lần này Lâm Hàn đánh mạnh hơn vừa nãy một chút, một tên trong số đó đã bị đánh rách khoé miệng chảy máu, nửa bên mặt sưng lên. 

 “Aaa huhu! Đau quá!” 

 “Còn đánh nữa? Con mẹ mày!” 

 … 

 “Xin wechat phải không, được thôi”, Lâm Hàn nhìn ba người họ chằm chằm, lạnh lùng nói: 

 “Mày có quyền xin, vợ tao cũng có quyền từ chối, chúng mày ăn cứt rồi cắn người lung tung, trong miệng toàn cứt à?” 

 “Không cho là mắng chửi người khác, chúng mày cũng độc miệng lắm!” 

 Mấy cái tát vừa rồi nhanh chóng khiến rất nhiều du khách vây xem, chỉ trỏ vào mấy người họ xì xào bàn tán. 

 “Liên quan gì đến mày, fuck!” 

 “Đánh nó!” 

 “Giết chết nó đi!” 

 Ba chàng trai trẻ đều thẹn quá hoá giận, bổ nhào về phía Lâm Hàn. 

 Vẻ mặt Lâm Hàn không đổi, anh nhấc chân phải lên đá về phía trước. 

 Rầm! 

 Rầm! 

 Rầm! 

 Ba âm thanh vang lên, lần lượt liên tiếp. 

 Ba người nọ hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Hàn, trong nháy mắt họ đã bị anh đá văng ra xa ba mét, nặng nề ngã xuống đường đá. 

 “Đau quá!” 

 “Đau chết tôi mất!” 

 … 

 Ba người trẻ tuổi đều kêu gào thảm thiết, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đã có sự sợ hãi. 

 Thân thủ của người này quá đáng sợ, họ không phải đối thủ của anh. 

 Lâm Hàn cất bước đi tới trước mặt ba người trẻ tuổi, cúi đầu nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám, chuẩn bị tiếp tục ra tay. 

 “Mày… mày định làm gì?” 

 “Đừng tới đây!” 

 “Đánh người à, cẩn thận tao gọi cảnh sát!” 

 Cả ba người sợ tới mức hai tay chống xuống đất, liên tục lùi lại. 

 “Ông xã…” 

 Dương Lệ kéo góc áo Lâm Hàn, khẽ lắc đầu với anh. 

 Lâm Hàn lập tức hiểu ý. 

 “Bớt xem mấy video mất não đó lại đi, cái tốt không học lại học toàn cái xấu. Có thời gian xin wechat, chi bằng học hành, làm việc tử tế, cải thiện bản thân nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn, đến lúc đó muốn gì mà chẳng có?” 

 Anh liếc mắt nhìn ba đứa chúng nó: 

 “Cút đi!” 

 Nghe vậy, ba người đều sửng sốt, họ vốn tưởng Lâm Hàn sẽ đánh tiếp nhưng không ngờ anh lại thả họ đi. 

 Ba người vội vàng đứng dậy, như được ân xá, đen mặt bỏ chạy. 

 Nhìn ba người đi xa, Lâm Hàn khẽ lắc đầu. 

 Không phải Lâm Hàn không đủ tàn nhẫn, mà ba người này, nhìn bề ngoài đều không quá 20. 

 Độ tuổi này, trong suy nghĩ thường hay có chút vấn đề, thích bắt chước những video trên mạng là điều bình thường. 






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.