"Ông biết ông ta chứ?"
Lâm Hàn chỉ vào Triệu Cương.
"Đương nhiên biết, ông ta là một người kinh doanh có tiếng trong huyện chúng tôi, tên là Triệu Cương, ông chủ của lò gạch", Hà Tiến cười nói:
"Sao thế cậu Lâm, chuyện của cậu có liên quan đến Triệu Cương này à?"
Nghe thế, cả người Triệu Cương căng thẳng, cảm giác sắp có tại họa ập xuống đầu.
"Ừ!"
Lâm Hàn gật đầu: "Người này ngụy tạo hợp đồng chiếm đoạt ruộng đất. Ông ta còn ức hiếp đồng hương, chèn ép trăm họ. Vừa rồi còn uy hiếp một hộ thôn dân, rằng sẽ làm cho cả nhà bọn họ ra đường ăn mày nửa đời còn lại".
"Lại có chuyện này à?"
Sắc mặt Hà Tiến chợt thay đổi, nghiêm túc hẳn lên, quát lạnh:
"Triệu Cương, ông to gan thật đấy!"
"Ông Hà, tôi...tôi không có..."
Triệu Cương sợ hãi lùi về sau mấy bước, cười xòa muốn giải thích.
"Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của ông", Hà Tiến nhanh chóng cắt ngang:
"Bắt đầu từ bây giờ, mấy lò gạch vượt tiêu chuẩn gây ô nhiễm nghiêm trọng sẽ bị buộc ngừng kinh doanh vô thời hạn để nhằm chấn chỉnh. Ngoài ra, trong mấy ngày tới, ông phải hoàn trả toàn bộ tiền ruộng đất đã trưng thu cho thôn dân địa phương".
"Còn nữa, bản thân ông có hoàn thành nghĩa vụ đóng thuế chưa thì trong lòng ông là rõ nhất. Lát nữa ông tự đi tự thú đi, nể tình tôi với ông đã từng quen biết, tôi sẽ không báo cảnh sát đến thẳng nhà lôi cổ ông đi, chừa lại cho ông chút mặt mũi!"
"Ông Hà, xin đừng mà! Tôi và ông đã quen biết cũng hơn chục năm rồi, ông đừng làm thế với tôi..."
Toàn thân Triệu Cương run rẩy, vẻ mặt đầy cầu khẩn.
Mấy câu nói vừa rồi của Hà Tiến tương đương đã phán tử hình cho mớ sản nghiệp của ông ta.
Đây chính là sức mạnh của quyền lực!
"Dù có quen biết hơn 10 năm thì ông cũng không thể làm những chuyện phi pháp được!"
Vẻ mặt Hà Tiến không chút thay đổi nói, tỏ ra rất công chính nghiêm minh.
"Ông Hà, ông cho tôi thêm một cơ hội được không!", Triệu Cương quỳ bịch xuống đất ngay trước mặt Hà Tiến:
"Nếu tôi thật sự đi tự thú, vậy nửa đời còn lại phải sống trong ngục tù rồi!"
"Đó là chuyện của ông, ai bảo ông phạm pháp chứ!", Hà Tiến lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Triệu Cương hiện lên nét tuyệt vọng, ông ta lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Hàn.
Ông ta biết, kết cuộc của mình bây giờ là từ một cú điện thoại gọi Hà Tiến đến của chàng trai đang đứng trước mặt này mà ra.
"Cậu Lâm!"
Triệu Cương lớn giọng gọi, quỳ bò về trước Lâm Hàn, bắt đầu dập đầu:
"Cậu Lâm, Triệu Cương tôi có mắt như mù! Bây giờ rốt cuộc cũng được sáng tỏ, cậu thật sự là người tai to mặt lớn!"
"Triệu Cương tôi khi nãy đã vô lễ với cậu, xin cậu bỏ qua cho tôi, đừng tính toán với tôi!"
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Triệu Cương không ngừng dập đầu thật mạnh, trên trán nhất thời đã đổ máu.
"Van xin cậu, rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho tôi lần này đi!"
"Cậu Lâm ơi, cầu xin cậu! Chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho tôi lần này, tôi bảo đảm cả nhà Trương Quế Như nửa đời sau cơm no áo ấm, không cần lo miếng ăn nữa!"
"Tôi van cậu! Còn Trần Mộng kia, tôi cũng sẽ bắt cô ta phải lấy Nhan Thành lần nữa, cậu Lâm chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi thôi!"
Triệu Cương không ngừng cầu xin, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở.
Ông ta biết, nếu Lâm Hàn không chịu buông tha cho ông ta, nửa đời sau của mình chắc chắn ăn cơm tù rồi.
Bởi vì, Hà Tiến sẽ theo nghe lệnh của Lâm Hàn!
Sau cùng thì Triệu Cương cũng đã hiểu ra vì sao Lâm Hàn dám so quan hệ với ông ta!
Người đứng đầu một huyện mà ở trước mặt Lâm Hàn còn phải hết mực cung kính, thế có gì mà không dám so quan hệ với ông ta?
Mà đám người Trương Quế Như, Nhan Thành, Trần Mộng khi chứng kiến một loạt cảnh tượng trước mắt thì đều có biểu cảm trợn mắt há mồm, cứ ngỡ là bản thân đang nằm mơ.
Triệu Cương - doanh nhân nổi tiếng của huyện, ông chủ sở hữu khối tài sản hơn chục triệu tệ, lại đang quỳ xuống không ngừng dập đầu với Lâm Hàn, hình ảnh này quả thật có chút nực cười.
Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, vô cảm nhìn một màn đang diễn ra trước mắt.
"Ngại quá, những chuyện này đều do ông tự làm tự chịu, cầu xin tôi cũng vô ích!"
"Có nghe thấy không, cậu Lâm đã nói rồi đấy, cầu xin cậu ấy cũng vô dụng thôi, còn không nhanh lăn đi tự thú đi!", Hà Tiến mất kiên nhẫn quát.
Triệu Cương há hốc mồm, cả người dường như đã suy sụp hoàn toàn.
Ông ta hối hận "xanh ruột", khi không rảnh rỗi lại ra tay giúp Trần Tiếu xử lý chuyện nhỏ nhặt làm gì?
Giờ thì hay rồi, đá vào tấm sắt mang tên Lâm Hàn này, bản thân cũng bị lật thuyền luôn.
"Tôi... tôi sẽ đi đầu thú... tôi sẽ lập tức đi ngay..."
Triệu Cương tuyệt vọng lẩm bẩm, không dám nảy sinh ý nghĩ chạy trốn.
Đùa à, bây giờ là thời đại 4.0 đấy, muốn làm đào phạm là chuyện bất khả thi, không đến mấy ngày cũng sẽ bị moi ra thôi.
Đi tự thú biết đầu còn nhận được sự khoan hồng của pháp luật.
Hai mắt Triệu Cương vô hồn, bò dậy từ dưới đất, lên xe rời đi.
"Ông chủ Triệu!", Trần Tiếu gọi theo.