Vừa nói Nhan Thành vừa tung một cú đấm về phía trước!
Bụp!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Nhan Thành lui về sau ba bước, các khớp ngón tay lập tức đỏ bừng, cực kỳ đau đớn.
“Thằng ranh con, với thân thủ của mày mà cũng đòi xông lên! Tự tìm đường chết!”
Tiểu Lỗ cười khẩy, anh ta ở khu Tam Giác Vàng cũng trải qua nhiều trận sinh tử. Nhan Thành là một thanh niên từ đến sơn thôn, hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.
“Còn mày nữa, hôm đó nhân lúc tao không chuẩn bị mà đánh tao bị thương! Hôm nay tao sẽ không dễ dàng tha cho mày đâu!”
Tiểu Lỗ lại nhìn sang Lâm Hàn.
Nói rồi, anh ta sờ vào thắt lưng.
Roẹt!
Trên tay anh ta là một khẩu súng lục đen ngòm, họng súng chĩa thẳng vào ấn đường Lâm Hàn.
“Tiểu Lỗ, đừng kích động!”
Người thanh niên ở giữa nghiêm giọng quát lên từ phía sau.
Trong lòng anh ta lo lắng, không ngờ Tiểu Lỗ lại bốc đồng như vậy, xông lên đánh người thì thôi, bây giờ còn dám rút súng ra.
Chàng thanh niên này mang lại cho anh ta cảm giác rất nguy hiểm.
“Anh Hàn!”
Vẻ mặt Nhan Thành thay đổi, cậu vừa đến Kim Lăng với Lâm Hàn, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng liều mạng làm việc cho Lâm Hàn, cũng biết chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Nhưng cậu không ngờ nó lại nguy hiểm đến thế.
Vừa mới đến đây mấy tiếng, Lâm Hàn đã bị người ta chĩa súng vào đầu, đó là vấn đề sinh tử!
“Thằng nhãi, cho mày một cơ hội quỳ xuống dập đầu dưới chân ông đây, như vậy ông sẽ bỏ qua chuyện ở quán bar Danh Hào trước đó. Nếu không ông đây sẽ giết mày bằng một phát súng!”
Tiểu Lỗ lạnh lùng lên tiếng, đặt ngón tay lên cò súng.
“Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống trước tao”, Lâm Hàn ở trước mũi súng nhưng vẫn bất động, anh chắp hai tay sau lưng, cười nhạt:
“Quỳ xuống dập đầu thì tao sẽ bỏ qua chuyện mày chĩa súng vào tao. Nếu không mày sẽ chết!”
“Đã đến lúc này rồi mà mày còn giả bộ được với ông à? Thằng nhóc, mày vẫn chưa nhìn rõ tình hình à?”
Tiểu Lỗ chế nhạo: “Bây giờ mày đang bị tao chĩa súng vào, không phải tao đang bị chĩa súng. Mày còn không quỳ xuống cho tao, mày không có não à?”
Lâm Hàn nhíu mày, một luồng khí lạnh toả ra khắp cơ thể, anh đã chuẩn bị ra tay.
Cảm nhận được sự ớn lạnh này, toàn thân người ở giữa run lên, lông tơ sau lưng dựng ngược, lập tức quát:
“Tiểu Lỗ, không được vô lễ, bỏ súng xuống!”
“Bỏ cái rắm! Lần trước thằng ranh này đánh em ở quán bar Danh Hào, ông đây không nuốt trôi cục tức này!”
Tiểu Lỗ lớn tiếng hét lên, tay vẫn cầm chắc khẩu súng lục.
Nhưng ngay sau đó, mắt anh ta hoa lên, hình như có bóng dáng nào đó đang tiến lại gần.
“Nhanh quá!”
Sắc mặt Tiểu Lỗ thay đổi, lập tức nhận ra người thanh niên phía trước đã ra tay.
Pằng!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Anh không do dự bóp cò, nhưng phát súng này được bắn lên trời.
Bóng dáng Lâm Hàn xuất hiện bên cạnh anh ta.
Sau đó Tiểu Lỗ cảm thấy cổ tay đau nhói, một tiếng giòn tan vang lên, rắc!
Xương cổ tay anh ta đã gãy!
Khẩu súng lục rơi xuống đất.
“A!”
Tiểu Lỗ hét lên thảm thiết, mặt tái mét.
Nhưng hành động của Lâm Hàn vẫn chưa dừng lại.
Anh đưa tay phải về phía trước, dừng lại ở cổ họng Tiểu Lỗ, từ từ nhấc lên!
Lâm Hàn xách Tiểu Lỗ lên khỏi mặt đất như xách một con gà con.
Sát khí dâng trào trong mắt Lâm Hàn.
Người không phạm ta, ta không phạm người!
Tên tóc vàng này dám chĩa súng vào anh, rõ ràng là có ý định giết anh.
Nếu vậy thì chi bằng giết sớm một chút, để tránh những rắc rối về sau.
“A… ưm ưm ưm…”
Tiểu Lỗ lơ lửng trên không trung, cổ họng bị túm chặt, liên tục vùng vẫy nhưng vô ích, chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ lạ từ cổ họng.
Mặt anh ta đỏ bừng, mắt lồi ra, chẳng bao lâu nữa sẽ chết vì thiếu oxy.
“Người anh em, xin hãy nhân từ!”
Sắc mặt chàng thanh niên đứng giữa khó coi, vội vàng bước tới nở nụ cười làm lành khuyên ngăn:
“Người anh em, đàn em Tiểu Lỗ của tôi không hiêu chuyện đắc tội anh, xin anh hãy nhân từ! Tiểu Lỗ lớn lên ở khu Tam Giác Vàng từ nhỏ, tính cách bốc đồng, làm việc lỗ mãng, mong anh lượng thứ!”
“Chỉ cần anh tha cho Tiểu Lỗ thì chuyện gì cũng dễ nói!”
Khi nói câu này, người thanh niên đứng giữa lặng lẽ đưa tay trái vào túi quần, dường như đang cầm thứ gì đó.
“Ồ? Khu Tam Giác Vàng?”
Lâm Hàn giật mình, ngạc nhiên nhìn Tiểu Lỗ rồi anh hất tay.
Phịch!
Tiểu Lỗ bị ném xuống đất, há to miệng thở hổn hển, cảm giác ngạt thở dần biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, người thanh niên đứng giữa thở phào, bàn tay đút túi quần đã bỏ ra.