Nghĩ đến đây, Chu Nhã Thiến tỏ ra vô cùng đắc ý.
“Đợi tôi được gả vào gia đình giàu có thực sự, Lâm Hàn anh là cái thá gì chứ?”
…
Quay về biệt thự, đột nhiên điện thoại của Lâm Hàn đổ chuông.
Anh rút điện thoại ra, là Tần Liên gọi tới.
“Anh Lâm, bên tôi có người muốn gặp anh”, giọng nói của Tần Liên truyền tới.
“Có người muốn gặp tôi?”, Lâm Hàn ngẩn người: “Ai vậy?”
“Ông ấy nói là công ty truyền hình, hiện đang ở khách sạn Hilton”, Tần Liên lại nói.
“Công ty truyền hình?”, đôi mắt Lâm Hàn hơi dao động: “Được rồi, tôi tới ngay đây”.
Lâm Hàn cúp máy, chạy xe thẳng đến khách sạn Hilton.
Nửa tiếng sau, anh đã tới căn penthouse của khách sạn.
Vừa mở cửa, anh thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Người đàn ông này mặc vest, dáng người to cao, khoảng một mét tám, mặt tròn, để râu rậm rạp hai bên.
Đằng sau ông ta có hai người vệ sĩ mặc đồ vest, hai tay đan chéo đặt phía trước, không hề nhúc nhích, ánh mắt lạnh băng.
Tần Liên ngồi đối diện với người đàn ông. Cô ấy mặc bộ Hán phục màu trắng, dáng người thướt tha như nàng tiên trong tranh vẽ.
“Anh Lâm!”
Thấy Lâm Hàn tới, Tần Liên lập tức đứng dậy.
“Ừm”, Lâm Hàn gật đầu.
“Cậu chính là Lâm Hàn?”, người đàn ông ngồi trên sofa liếc Lâm Hàn một cái, chẳng thèm đứng dậy mà cứ ngồi đó rồi đưa cho anh một tấm danh thiếp.
“Đây là danh thiếp của tôi, cậu nhìn qua đi”.
Lâm Hàn nhận lấy tấm danh thiếp, liếc qua: Công ty TNHH truyền hình giải trí Tinh Quang, tổng giám đốc, Hạ Minh Hạo.
“Tần Liên ở Giang Nam cũng coi như một hotgirl mạng”, Hạ Minh Hạo nhìn Lâm Hàn, nói tiếp:
“Có điều, con đường hotgirl mạng không thể đi về lâu về dài, cho dù có kiếm được tiền đi nữa thì xét về địa vị xã hội, độ nổi tiếng, độ quan tâm đều không bằng các ngôi sao giải trí”.
“Công ty TNHH truyền hình giải trí Tinh Quang của chúng tôi chuyên đào tạo và bồi dưỡng ngôi sao, vừa hay tôi nhìn trúng Tần Liên!”
Nói đến đây, Hạ Minh Hạo liếc Tần Liên một cái, nói tiếp:
“Có điều, tôi nghe nói cô Tần Liên có ký hợp đồng hai năm với cậu. Lâm Hàn, tôi tìm cậu là mong cậu có thể chuyển Tần Liên qua cho tôi, đương nhiên, vấn đề tiền nong thì không thành vấn đề, 100 triệu”.
“100 triệu?”, Lâm Hàn chau mày, lúc trước anh bỏ ra 100 triệu để ký hợp đồng với Tần Liên.
Bây giờ Hạ Minh Hạo muốn kéo người lại ra giá gốc, não ông ta có vấn đề hả?
Như vậy, chẳng phải Lâm Hàn lỗ vốn sao?
Hơn nữa, Lâm Hàn phải xem xem Tần Liên có đồng ý chuyện này hay không.
“Lâm Hàn, tôi biết cậu đang nghĩ gì”.
Dường như Hạ Minh Hạo nhìn ra được tâm tư của Lâm Hàn, ông ta cười he he: “Ban đầu cậu bỏ ra 100 triệu để ký hợp đồng với Tần Liên, bây giờ tôi lại dùng 100 triệu để kéo người về. Có phải cậu cảm thấy quá ít tiền, bản thân bị lỗ?”
“Nếu cậu nghĩ như vậy thì chứng minh Lâm Hàn cậu còn trẻ quá, không biết gì về quy luật thị trường cả”.
“Ồ? Vậy ông nói tôi nghe, quy luật thị trường là như nào đi”, Lâm Hàn bỗng cảm thấy hứng thú, ngồi đối diện với Hạ Minh Hạo.
“Nền kinh tế dựa vào người nổi tiếng trên mạng là một loại văn hoá, một môi trường kinh tế mới đang khởi sắc những năm gần đây. Có điều môi trường kinh tế này không thể kéo về lâu về dài”, Hạ Minh Hạo nói một tràng, có vẻ rất thông hiểu.
“Cậu nhìn mấy người nổi tiếng trên mạng hiện giờ xem, không phải khoe giàu sang thì bán hàng online, hoặc là đi đến công trường xách vôi vữa, hoặc tay không chặt gạch,… dùng những cách thức này để thu hút sự chú ý, nhận quà từ fan”.
“Ban đầu còn đỡ, dù sao người hâm mộ cũng cảm thấy mới mẻ nên sẽ cho một combo like, theo dõi, chia sẻ, nhưng về sau, trong tình cảnh bị bão hoà, người hâm mộ chẳng phải kẻ ngốc, dần dần sẽ hình thành tâm lý phản kháng, bỏ theo dõi, điều này cũng đồng nghĩa với nguồn kinh tế của người nổi tiếng trên mạng đang tụt dốc”.
“Đây chính là ý mà tôi vừa nói. Con đường hotgirl mạng không thể đi về lâu về dài”.