Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 474: Cá lọt lưới



Thang Ân Đình cầm kính viễn vọng quan sát một hồi, lại cầm loa nói:

"Tất cả giơ hai tay lên đi về phía này, giao hết vũ khí trên người ra, không thì một khi bị phát hiện sẽ lập tức bắn chết!"

Có mấy người của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn vứt súng xuống đất, giơ tay lên.

"Cử người lên đi, cẩn thận một chút, toàn bộ tay súng bắn tỉa chuẩn bị sẵn sàng, không được để có thương vong xảy ra nữa", Thang Ân Đình ra lệnh.

Một lát sau, có mười mấy cảnh sát cơ động ôm súng cẩn thận đến gần.

Vừa mới đến gần đã có mấy gã chấp pháp đường bỗng móc súng ra, nhưng chưa kịp bắn đã có vài tiếng súng vang lên. Họ đều bị bắn trúng mấy chỗ trí mạng ngã xoài ra đất, không còn nhúc nhích nữa.

Mười mấy cảnh sát cơ động thấy thế lập tức vọt lên, ấn số còn lại xuống đất, còng tay lại.

Cùng lúc đó, phía bên Ngô Xuyên, bọn họ vừa tới lối ra cao tốc đã gặp phải một chiếc Hummer đầy vết đạn...

Bên trong chiếc xe Hummer đang lao nhanh.

"Nhanh nhanh lên! Chạy nhanh nữa vào, đám cảnh sát kia sắp đuổi theo rồi!"

Tiểu Phong điên cuồng hô, nhìn Hoàng Bạch Đào ngồi cạnh đổ máu không ngừng, sắc mặt lại trắng bệch.

"Anh Phong, yên tâm đi, xe này đã được nâng cấp, xe cảnh sát không thể đuổi kịp đâu!"

Gã đàn ông đang lái xe lộ vẻ tự tin nói.

Lúc này, cả người Hoàng Bạch Đào run rẩy, mặt đầy buồn bã, toàn bộ người của chấp pháp đường đều đến, giờ chỉ có ba người họ trốn ra được, nhà họ Hoàng coi như đã mất toàn bộ lực lượng nòng cốt.

Nhà bọn họ có rất nhiều mảng kinh doanh trong vùng xám ở khắp các thành phố tại Hoa Đông, bên cạnh đó cũng có vô số người đang nhìn chằm chằm vào họ. Nhưng bởi vì chấp pháp đường quá đáng sợ, nên từ trước đến nay không ai dám chọc bọn họ.

Ngày mai, e rằng không biết sẽ có bao nhiêu người đến cửa tranh giành lợi ích...

Cùng lúc đó, đám Ngô Xuyên đang lái xe chạy tới, bọn họ đã canh chiếc Hummer ấy từ lâu.

"Hẳn là người của chấp pháp đường rồi, đâm thẳng vào đi, tuyệt đối không thể để bọn họ chạy thoát!", Ngô Xuyên ra lệnh.

"Ok, anh Xuyên!"

Người cầm lái vừa đáp xong, giẫm mạnh chân ga, điên cuồng lao thẳng vào chiếc Hummer.

"Bà mẹ nó! Mày có biết lái xe không thế?"

Bên trong xe Hummer, gã tài xế chửi ầm lên, vội đánh vô lăng, lại thấy đối phương cũng thay đổi phương hướng theo.

Hai chiếc xe chạy với tốc độ cao nhanh chóng đâm thẳng vào nhau.

"Ầm!"

Người hai bên nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe vào phút cuối.

"Đường chủ, ông không sao chứ?", một người đàn ông trung niên bế Hoàng Bạch Đào hỏi.

"Không sao... Khụ khụ khụ... Mau giải quyết bọn họ đi!"

Hoàng Bạch Đào ho ra máu, sắc mặt tái nhợt, đanh giọng nói.

Nếu không nhanh chóng giải quyết, thì đợi cảnh sát đuổi tới, ông ta có mà chạy đằng trời.

Bên Ngô Xuyên cũng đứng lên, mấy chiếc xe đằng sau phanh lại, một đám người bước xuống.

"Bọn họ rất đáng sợ, mọi người cẩn thận nhé!"

Ngô Xuyên biết đám người chấp pháp đường kia rất khó giải quyết.

Lúc này, ba người Tiểu Đông cùng xông lên.

Hai người A Đạt thấy có ba người xông tới lập tức rút súng mang theo bên người ra, mặc kệ bọn người kia là ai, cứ giết chết là được, đỡ tốn thời gian, đằng sau còn có cảnh sát nữa.

Nhưng bấy giờ, ba người Tiểu Đông cũng đã xông tới trước mặt bọn họ, một gã chấp pháp đường vừa định bóp cò, liền bị anh ta giữ chặt.


"Mày..."

Trên mặt gã chấp pháp đường lộ vẻ kinh ngạc, đang định dùng sức bóp cò, lại phát hiện mình có dùng sức như thế nào cũng không nhúc nhích được. Gã vừa ngẩng đầu lên đã bị đấm thẳng vào mặt.

Cùng lúc đó, hai người còn lại của Tôn Hàn Các đã giải quyết xong hai gã chấp pháp đường khác.

Ngô Xuyên thấy thế, thở phào một hơi, lấy dây thừng sau cốp xe ra, nói: "Buộc chặt vào, không thể lơ là với đám người này được!"

Phía Lâm Hàn, cảnh sát đã giết chết mấy gã chấp pháp đường tính giãy giụa, cũng thuận lợi tóm gọn đám còn lại.

Tiếng xe cứu thương vọng lại, những cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương đều được nâng lên xe đưa đến bệnh viện điều trị.

Một cảnh sát thống kê xong, bèn đi tới bên cạnh Thang Ân Đình báo cáo:

"Thưa giám đốc Thang, có tổng cộng 20 cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương nặng, 31 người bị thương ngoài da. Bên ta đã hạ gục 18 phần tử tội phạm, bắt giữ 21 người, để chạy 3 người".

Thang Ân Đình gật đầu, dựa theo tình báo thì người của chấp pháp đường đều đến đây hết. Chỉ là bởi vì sơ suất không ngờ đối phương lại cầm theo súng Bazooka nên mới khiến cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương nặng, cũng khiến chúng có cơ hội bỏ chạy.

"Đã có người đuổi theo chưa? Nhất định phải bắt hết ba người đó lại không để sót một tên nào, không thì tôi chẳng còn mặt mũi đâu mà đối mặt với các đồng chí bên Lư Châu nữa!", Thang Ân Đình nghiêm mặt nói.

Sắc mặt anh cảnh sát kia chợt trở nên khó coi, nói: "Giám đốc Thang, lúc ấy cũng có người đuổi theo, nhưng hình như xe của đối phương đã được nâng cấp, tốc độ xe rất nhanh không tài nào đuổi kịp. Cảnh sát bên phía lối ra đường cao tốc tạm thời chưa phát hiện ra họ, đoạn đường hẻo lánh này cũng không có camera..."

"Cho nên ý cậu là đã để cho đối phương chạy thoát?"

Sắc mặt Thang Ân Đình lập tức trở nên khó coi.

Đằng sau, điện thoại Lâm Hàn đột nhiên đổ chuông, anh nhìn thì thấy là tin nhắn Ngô Xuyên gửi tới báo đã bắt được ba người còn lại của chấp pháp đường, giờ đang trên đường tới đây.

"Giám đốc Thang, ông đừng giận, tôi có người bạn vừa khéo gặp được ba con cá lọt lưới kia, nên đã tóm họ lại đưa tới đây giúp chúng ta rồi".

“Thật ư? Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi”, sắc mặt Thang Ân Đình thoáng dịu đi.

Anh cảnh sát đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt biết ơn, sau đó liền đi bận việc khác.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe chạy đến rồi dừng lại, ném ba tên bị trói chặt xuống. Đó đúng là đám nguời Hoàng Bạch Đào vừa chạy trốn, nhưng bị Ngô Xuyên bắt được.

"Giải ba con cá lọt lưới này đi!", Thang Ân Đình ra lệnh.

Ba người Tiểu Phong ngơ ngác, sao trên đường lại đột nhiên gặp phải cao thủ rồi bị bắt lại, ném lên xe. Cả đám lập tức sững sờ, thầm nghĩ tiêu rồi.

"Sao đám cảnh sát kia lại sắp đặt một đợt phục kích lớn như vậy? Trên đường còn có cả cao thủ phòng hờ bọn họ chạy trốn nữa chứ?", Tiểu Phong nghĩ thầm, mặt mày khóc không ra nước mắt. Đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia hành động đó.

Lâm Hàn thấy cảnh sát đã bắt hết và hạ gục một số người của chấp pháp đường, tạm biệt giám đốc Thang rồi rời đi cùng đám Ngô Xuyên.

"Ngô Xuyên, giờ chấp pháp đường - lực lượng nòng cốt của nhà họ Hoàng đã bị tiêu diệt, dưới tay bọn họ nắm giữ rất nhiều khu vực vùng xám và xí nghiệp có lợi nhuận khổng lồ. Anh phải chớp cơ hội lập tức phân công nhau với đám Nhan Thành dẫn người xuất phát thừa thắng xông lên, một lưới bắt hết!", Lâm Hàn ngồi ở ghế lái phụ nhắc nhở.

Ngô Xuyên nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhà họ Hoàng nổi tiếng đã lâu, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào làm gì được họ. Giờ đột nhiên rơi đài, nhiều khu vực vùng xám và xí nghiệp như thế, nếu nắm hết được chẳng phải là phát tài?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.