Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 502: Muốn đến thì đến



Triệu Tứ Hải nghe vậy thì vội nói:

“Bố, sao có thể thế được? Chưa nói ông chủ Phùng chỉ có hai suất, cho dù có nhiều hơn cũng không tới lượt Lâm Hàn. Lâm Hàn không biết gì, đến tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương chẳng phải sẽ khiến công ty chúng con mất mặt, bị bêu xấu sao?”

Dương Cảnh Đào khẽ gật đầu, cực kỳ đồng ý:

“Tứ Hải nói đúng, hội nghị tầm cỡ quốc tế này không phải ai cũng vào được, chắc chắn có rất nhiều yêu cầu. Cho dù có người cho phép, làm sao Lâm Hàn đủ tư cách tham dự chứ?”

Lâm Hàn cười khẩy trong lòng, Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải người tung người hứng chế giễu anh cũng khá thuần thục đấy.

Trên thực tế, Dương Cảnh Đào nào có ý định để Lâm Hàn đi, rõ ràng ông ta chỉ muốn chế nhạo anh thôi.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Một hội nghị thôi mà, tôi muốn đi thì đi, không đi thì không đi, không cần cầu xin người khác”.

Nghe đến đây, mọi người trên bàn ăn đều im lặng.

“Muốn đi thì đi?”, Dương Cảnh Đào sửng sốt, sau đó cười lớn:

“Lâm Hàn, có phải cậu điên rồi không? Cậu tưởng hội nghị này là cái chợ đấy à? Là nơi cậu mở, muốn đến thì đến à? Hahaha!”

“Cười chết tôi mất! Lâm Hàn, cậu buồn cười quá!”, Dương Duyệt ôm bụng cười lớn, ruột gan như đứt ra.

“Hội nghị kiểu này đều là những người có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế khu vực mới được tham gia, Lâm Hàn cậu là cái gì? Không phải cậu cho rằng có biệt thự là thành nhân vật có tầm cỡ đấy chứ? Trong mắt những người đó, cậu chỉ là một con kiến!”

“Không ăn được nho thì nói nho xanh, Lâm Hàn à, cậu còn non trẻ quá!” Triệu Tứ Hải thở dài.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, lười nói tiếp.

Sau khi ăn xong, Dương Cảnh Đào lau miệng rồi đứng dậy, chuẩn bị về, ông ta nhìn Lâm Hàn:

“Lâm Hàn, có đứa con rể như cậu, tôi thật sự rất xấu hổ! Bản thân không có năng lực còn thích nói khoác! Thôi quên đi, nhìn thấy cậu là tôi đau đầu, tôi về đây”.

Triệu Tứ Hải cũng đứng dậy:

“Đúng là cũng đã đến giờ đi về, tôi còn phải chuẩn bị cho Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này nữa, không nhàn rỗi như em rể Lâm Hàn đâu”.

Dương Duyệt liếc Lâm Hàn, không lên tiếng.

“Vậy mọi người về đi”, Lâm Hàn hờ hững nói.

Không lâu sau, đám người Dương Cảnh Đào rời khỏi biệt thự.

Dương Lệ tiễn Dương Cảnh Đào xong rồi trở lại, cô nhìn Lâm Hàn có chút áy náy:

“Ông xã, anh đừng để trong lòng những lời họ nói trên bàn ăn lúc nãy, bọn họ chính là thích xem thường người khác như vậy đấy”.

“Không sao, anh làm như không nghe thấy, em đừng cảm thấy khó xử”, Lâm Hàn cười dịu dàng, anh chẳng thèm bận tâm đến Triệu Tứ Hải đâu.

Xác nhận Lâm Hàn không quá bận tâm, Dương Lệ mới yên tâm một chút.

Sau khi trở về phòng, Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi bấm số của Phùng Thạch.



Trên giường, trong một căn phòng ở khách sạn.

Phùng Thạch không mảnh vải che thân, nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì cầm lên, thấy là Lâm Hàn gọi tới thì đẩy người phụ nữ ra khỏi người mình.

“Alo, cậu Lâm, muộn thế này rồi cậu tìm tôi có việc gì không?”, Phùng Thạch cười tươi nịnh nọt.

Người phụ nữ bên cạnh ai oán nhưng cũng không dám làm ồn ào.

“Gạch tên Triệu Tứ Hải khỏi danh sách tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương đi”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

Phùng Thạch lập tức biến sắc, Triệu Tứ Hải đúng là không có tài cán gì, nhưng rất giỏi nịnh bợ, Phùng Thạch cũng thích nên mới chọn anh ta.

Quan trọng hơn là, anh ta là anh rể Lâm Hàn, Phùng Thạch làm vậy cũng là để lấy lòng Lâm Hàn.

Nhưng ông ta không ngờ Lâm Hàn lại muốn ông ta loại bỏ Triệu Tứ Hải.

“Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ làm ngay!”

Phùng Thạch không dám hỏi thêm, vội vàng dạ thưa.

Sau khi cúp máy, Phùng Thạch mặc quần áo vào.

“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”, người phụ nữ bên cạnh ôm Phùng Thạch.

Mặt Phùng Thạch lạnh lùng, ông ta đẩy cô ả ra rồi vội vàng xuống giường.

“Ông chủ Phùng, vừa mới bắt đầu thôi mà… sao anh đã đi rồi?”

Người phụ nữ rất ngạc nhiên.

Phùng Thạch thắt lại cà vạt, giọng điệu lãnh đạm:

“Cút, đừng trì hoãn việc chính của tôi”.

Người phụ nữ run lên vì sợ hãi.

Phùng Thạch mặc vội quần áo vào, lái xe về công ty ngay lập tức.

Ông ta cần về công ty, xem lại hồ sơ rồi chọn người có năng lực nhất theo mình đến Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, kẻo lại khiến Lâm Hàn không hài lòng lần nữa.

Phùng Thạch vừa lái xe, vừa suy nghĩ, một lúc sau thì gửi tin nhắn cho Triệu Tứ Hải.



Ở một nơi khác, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng đang lái xe về nhà.

“Ông xã à, lần này anh giỏi lắm, sau này Lâm Hàn đó không bao giờ có thể so sánh với anh được nữa”, Dương Duyệt đắc ý nói.

“Đó là đương nhiên”, Triệu Tứ Hải hất hàm:

“Lâm Hàn kia chỉ biết dựa vào tiền của gia đình để mua biệt thự thôi, bản thân chẳng có tài cán gì. Không như chồng em, mặc dù xuất thân không cao quý nhưng lại rất chăm chỉ cố gắng, sau này mua biệt thự hay gì đó chẳng phải rất đơn giản sao?”

Không lâu sau, hai vợ chồng Triệu Tứ Hải về đến nhà.

Triệu Tứ Hải dừng xe lại, lấy điện thoại di động ra phát hiện có tin nhắn đến, anh ta đọc xong sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

“Ông xã, anh sao thế?”, Dương Duyệt thấy thế thì lo lắng hỏi.

Triệu Tứ Hải không lên tiếng, buông điện thoại xuống, nằm trên ghế xe, toàn thân khẽ run lên giống như vừa chịu một đòn đả kích cực lớn.

Anh ta lẩm bẩm:

“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”

Dương Duyệt vội lấy điện thoại lại xem, đó là tin nhắn của Phùng Thạch, ông chủ của Triệu Tứ Hải.

“Triệu Tứ Hải, cậu đã bị huỷ bỏ tư cách tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương”.

“Ôi…sao…sao…”

Đọc xong tin nhắn này, Dương Duyệt hoảng hốt, không thể tin được, sốt sắng hỏi:

“Tứ Hải, chuyện gì thế này? Không phải ông chủ Phùng Thạch rất coi trọng anh sao? Sao đột nhiên lại huỷ tư cách tham dự?”

Sắc mặt Triệu Tứ Hải lúc này vẫn còn tái nhợt, giống như nhìn thấy cơ hội lớn trong đời đột nhiên tan thành mây khói.

Vừa nãy ở núi Vân Mộng, anh ta còn đắc ý lắm, bố vợ còn đích thân ra nghênh đón.

Nhưng về đến nhà, tin nhắn của Phùng Thạch khiến anh ta rơi xuống đáy vực.

“Tại sao? Tại sao ông chủ Phùng lại huỷ bỏ tư cách của anh?”

Triệu Tứ Hải nghĩ không ra, và cũng không thể hiểu nổi.

Ở công ty, anh ta cũng thường xuyên nịnh hót Phùng Thạch, đối phương cũng rất coi trọng mình, sao tự nhiên lại…

Anh ta hít sâu mội hơi, gọi điện cho Phùng Thạch, cố nặn ra một nụ cười:

“Alo, ông chủ Phùng ạ! Vâng, tôi là Tứ Hải đây, sao vừa nãy đột nhiên ông lại…”

“Tứ Hải à, sau này cậu thiết thực hơn một chút đi, đừng chỉ biết tâng bốc tôi, lần này suýt chút nữa tôi đã bị cậu hại chết. Cậu đã bị huỷ bỏ tư cách tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương. Thôi không nói nữa, tôi cúp máy đây!”

Giọng Phùng Thạch truyền đến, sau đó điện thoại bị dập máy.

Triệu Tứ Hải nhìn điện thoại mà lạnh run người.

Vừa nãy chỉ là tin nhắn, bây giờ lời nói ấy được chính miệng Phùng Thạch nói ra, thật sự không khác gì sét đánh ngang tai.

Toàn thân Triệu Tứ Hải run rẩy: “Xong rồi… cơ hội lớn của anh, hết rồi! Nếu để bố biết chuyện này, ông ấy sẽ nhìn anh thế nào?

Liệu ông ấy có coi anh là đồ rác rưởi giống Lâm Hàn không?”

“Ông xã, bây giờ phải làm sao?”

Sắc mặt Dương Duyệt cũng rất khó coi.

Triệu Tứ Hải lắc đầu, châm một điếu thuốc ngồi hút trong xe, im lặng không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.