"Còn tưởng rằng Tứ Hải sắp thăng quan tiến chức vùn vụt, mình cũng được thơm lây có cuộc sống tốt hơn, không phải bị thằng vô dụng Lâm Hàn kia đuổi ra khỏi biệt thự nữa, giờ lại xảy ra chuyện này..."
Dương Cảnh Đào lẩm bẩm, mặt buồn rười rượi, lấy một bình rượu ra tính mượn rượu giải sầu, bỗng nhiên, điện thoại chợt đổ chuông.
Dương Cảnh Đào cầm lên nhìn thì thấy là Dương Lệ gọi tới.
"Tiểu Lệ à, có chuyện gì không?"
Dương Cảnh Đào nhấn nghe máy.
Tạm thời, ông ta không muốn nhắc tới chuyện Triệu Tứ Hải bị hủy bỏ tư cách. Ngày hôm qua, Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải còn tuyên bố trước mặt Dương Lệ là Triệu Tứ Hải sắp được thăng chức nhanh như diều gặp gió, nhưng ngay sau đó, Tứ Hải đã mất đi cơ hội này, đến cả ông ta còn thấy vô cùng mất mặt.
"Bố, con có một tin tốt muốn nói, hôm nay, con vừa nhận được thông báo rằng mình sẽ đại diện cho Quỹ đầu tư Nhân Phàm tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này. Hơn nữa, còn là ghế đại biểu chính, chắc là công ty muốn đào tạo con nên mới cho con cơ hội đó, không thì cũng chẳng đến lượt con phụ trách chuyện này".
Giọng Dương Lệ tràn ngập niềm vui sướng nói.
Dương Cảnh Đào nghe thế, ngẩn ra một lát, mặt đầy kinh ngạc.
"Bố, bố có còn nghe không vậy?"
Dương Lệ không thấy bố trả lời, nghi ngờ hỏi.
"Hả, bố vẫn đang nghe nè".
Dương Cảnh Đào hoàn hồn, nỗi buồn ban nãy bay biến mất sạch, lập tức kích động lên.
"Tiểu Lệ, thật sự là quá tốt rồi! Không ngờ con cũng đạt được cơ hội ấy, sau này chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, quỹ đầu tư Nhân Phàm là một công ty lớn chân chính đấy, chúng ta..."
Dương Cảnh Đào luyến thoắng nói.
Dương Lệ không nhịn nổi ngắt lời ông ấy, nói:
"Bố, bố qua đây rồi mình nói sau, giờ con còn có việc, tối bố với chị và anh rể đến nhà con ăn bữa cơm để chúc mừng nhé? Lúc sau, con sẽ bận rất nhiều, con muốn nắm chặt lấy cơ hội lần này".
"Được, được, được!", Dương Cảnh Đào liên tục gật đầu, lại trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.
"Không ngờ Tiểu Lệ mới là người giỏi giang nhất, sự nghiệp không ngừng tăng tiến, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ leo lên được vị trí tổng giám đốc ấy chứ?", mặt mày Dương Cảnh Đào tươi như hoa.
Ban nãy, Triệu Tứ Hải vừa vuột mất cơ hội, không ngờ đứa con gái ruột Tiểu Lệ của mình lại đạt được nó, vả lại còn tốt hơn. Không chỉ là tham gia, mà còn dẫn đoàn. Điều đó hoàn toàn khác xa với Triệu Tứ Hải chỉ được làm trợ lý đi theo có mặt.
Có điều, Dương Cảnh Đào lập tức nghĩ tới một đứa con gái giỏi giang như thế mà lại hời cho thằng nhóc Lâm Hàn kia thì trong lòng ông ta bèn âm thầm khó chịu, tính toán xem có biện pháp nào làm bọn họ ly hôn không, rồi tìm một người con rể xuất sắc hơn thật sự xứng với con gái mình.
Ngay sau đó, Dương Cảnh Đào bèn thông báo cho Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải, bảo hai đứa tối cùng nhau đến nhà Dương Lệ trên núi Vân Mông ăn bữa cơm.
Hai người Triệu Tứ Hải đều có chút kinh ngạc, chẳng phải tối qua mới đi à, giờ lại đến ăn cơm là có vụ gì? Dương Cảnh Đào lại ra vẻ bí mật im lặng không nói, chỉ bảo rằng có chuyện tốt muốn chúc mừng, kêu họ tối nhanh chân đến.
Vừa xế chiều, mặt trời còn chưa xuống núi, đám người Dương Cảnh Đào đã đến biệt thự núi Vân Mộng.
"Bố, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Bố cứ úp úp mở mở, không chịu tiết lộ tý xíu nào cho chúng con thế?", Dương Duyệt lại hỏi, đây là lần thứ bảy cô ta hỏi từ lúc đi đến đây.
Triệu Tứ Hải đứng cạnh cũng lộ ra vẻ khó hiểu, vô cùng tò mò nhìn Dương Cảnh Đào, quả thật thì hôm nay ông ấy có chút kỳ lạ.
Lúc này, Dương Cảnh Đào vẫn cười ngu ngơ, tâm trạng hết sức vui vẻ, nhưng đối với câu hỏi của Dương Duyệt, vẫn chỉ cười nói: "Haiz, đợi lát nữa hai đứa sẽ biết thôi, đừng sốt ruột thế chứ, để hai đứa biết muộn một chút là muốn tạo một niềm vui bất ngờ, được rồi, đừng hỏi nữa".
"Vậy thôi, đợi lát nữa con đây muốn xem coi là chuyện gì mà khiến cho bố vừa vui vẻ lại vừa bí mật như thế".
Dương Duyệt bĩu môi nói xong bèn cùng nhìn nhau với Triệu Tứ Hải, trong lòng hai người đều xuất hiện một linh cảm xấu.
Tuy rằng họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu đi đến nhà Dương Lệ thì rõ ràng là có liên quan đến con bé, mà còn là chuyện tốt nữa. Điều đó đối với Triệu Tứ Hải vừa vuột mất cơ hội, thậm chí là bị giáng chức thì lại chẳng phải tin tốt lành gì.
Một lát sau, bốn người đã đi tới biệt thự núi Vân Mộng.