Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 511: Đưa tiễn ở sân bay



Dưới sự nhiệt tình của mọi người, Dương Lệ cũng mỉm cười đáp lại:

"Xin chào".

"À đúng rồi, đây là chồng của tôi, Lâm Hàn".

"Khách sáo quá rồi, nhưng tôi và chồng tôi ngồi phía sau cũng được, không sao đâu".

"..."

Dương Lệ lịch sự đáp, nhưng cũng không lôi kéo quan hệ quá thân thiết, chỉ là giữ quan hệ xã giao với đồng nghiệp thôi.

Khi thấy Tôn Minh, Dương Lệ cũng lên tiếng chào hỏi:

"Chào tổng giám đốc Tôn".

Tôn Minh khẽ gật đầu, yên lặng nhìn Lâm Hàn, không bày tỏ thêm biểu cảm gì khác, tránh để cho Dương Lệ phát hiện, những chuyện này Lâm Hàn đã dặn Tôn Minh từ trước, Tôn Minh đương nhiên không dám quên.

Dương Cảnh Đào thấy nhường ghế trên cho Dương Lệ, cô lại không ngồi, nhất thời lại động lòng.

"Nếu không bác ngồi đây nhé? Bác cũng hay say xe lắm", Dương Cảnh Đào nói.

Mấy người đồng nghiệp không biết Dương Cảnh Đào là ai, nhưng nếu đi theo Dương Lệ thì đương nhiên là đồng ý, không có ý kiến gì.

Dương Lệ thấy vậy, liền vội vàng giải thích:

"Tổng giám đốc Tôn, đây là bố của tôi. Lần này vừa khéo cũng đi du lịch Cảng Đảo, nên xin đi ké xe công ty, nếu sau có chi phí phát sinh gì tôi sẽ gửi lại".

Tôn Minh cười nhạt, nói: "Không có gì, công ty sẽ chi trả, không cần mọi người tốn kém, ngồi ké một lúc thôi mà".

Dương Lệ nghe vậy cũng không nói gì thêm, cùng Lâm Hàn ngồi vào mấy ghế sau.

Mà khi Dương Cảnh Đào nghe được đoạn đối thoại kia, thì vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Thái độ của Tôn Minh đối với Dương Lệ không tệ, khác hẳn cái đêm Dương Lệ gọi điện thoại cho Tôn Minh.

"Tiểu Lệ này thật sự tệ quá, chẳng có ý muốn giúp đỡ Tứ Hải chút nào cả, còn tiền cái vé máy bay kia nữa, chắc chắn có mua cho mình thêm một cái vé thì ban lãnh đạo cũng không có ý kiến gì".

Dương Cảnh Đào thầm nghĩ, có chút bất mãn với Dương Lệ, nhưng nghĩ lại, bây giờ con gái mình trở nên thế này còn không phải tại Lâm Hàn làm hư sao?

Nhất thời, đáy lòng Dương Cảnh Đào lại càng thêm căm ghét Lâm Hàn, trong bụng còn mưu đồ tính toán gì đó.

Lúc này, có một người đồng nghiệp ngồi cạnh Dương Cảnh Đào, ánh mắt nhìn Dương Cảnh Đào chợt lóe, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Dương Lệ, thì cũng phải đối đãi tốt với bố cô nữa chứ.

"Bác Dương, chuyến này bác đến Cảng Đảo du lịch à? Bác đã có kế hoạch gì chưa? Hồi trước cháu cũng từng đi một lần rồi, cháu có vài mẹo khá hay ho đây, trong đó có địa chỉ khách sạn thoải mái giá rẻ và cả lịch trình tham quan các danh lam thắng cảnh nữa, nếu bác cần cháu sẽ gửi cho bác?", người đồng nghiệp ngồi cạnh nhỏ giọng nói.

"Kế hoạch sao? Bác không có! Nếu cháu có thì chia sẻ với bác đi, cảm ơn cháu nhiều", Dương Cảnh Đào nghe vậy nhất thời mừng rỡ.

Chợt, Dương Cảnh Đào và người đồng nghiệp này luyên thuyên trò chuyện.

Ban đầu thì nói về Dương Lệ, nhưng nói một hồi thì Dương Cảnh Đào lại than thở về thằng con rể Lâm Hàn vô dụng của mình.

"Cháu không biết đó thôi, thằng con rể này của bác không xài được, thanh niên trai tráng thế mà lại vô công rỗi nghề, cứ dựa dẫm vào vợ mình, chuyến này còn mặt dày đòi theo đi du lịch Cảng Đảo. Cháu nói xem, bác đã có tuổi, đi du lịch cho khuây khỏa đầu óc thì thôi đi, nó trái lại thì ngon rồi, không chịu thua kém, lấy tiền vợ mình mà đi du lịch đấy. Vả lại còn..."

Dương Cảnh Đào lại bắt đầu thổi phồng đủ thứ chuyện.

Mấy người đồng nghiệp ngồi xung quanh đều vểnh tai hóng, trước kia bọn họ chỉ biết rằng Dương Lệ đã có chồng, nhưng cụ thể ra sao thì chưa bao giờ nghe Dương Lệ nhắc đến cả.

Đợt này nghe kể thế, người nào người nấy đều cũng rất bất ngờ, Dương Lệ giỏi giang thế này lại phải gồng gánh cho một ông chồng như vậy sao?

Trong nhất thời, ánh mắt mấy người đồng nghiệp nhìn Lâm Hàn đều rất khác lạ.

Lâm Hàn đang ngồi trò chuyện ở phía sau với Dương Lệ, không bao lâu thì cảm nhận được những ánh mắt khác thường của đám đồng nghiệp kia.

Lâm Hàn chớp mắt, liếc nhìn Dương Cảnh Đào, có thể đoán được chuyện gì rồi, anh cũng chẳng mảy may để ý, tiếp tục trò chuyện với Dương Lệ như không có chuyện gì.

...

Hơn nửa tiếng sau, xe buýt đã đến sân bay quốc tế Đông Hải.

Đây là một trong những sân bay lớn nhất Hoa Đông, lượng hành khách ra vào mỗi ngày đều lên đến vài trăm ngàn người, nơi đây có máy bay đi khắp mọi miền đất nước.

Đợi xe dừng hẳn, mọi người mới xuống xe.

Lâm Hàn cũng đỡ Dương Lệ xuống.

Mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy cách không xa, có một nam một nữ đang đứng chờ.

Chính là Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.

Sau đêm hôm đó về nhà, hai vợ chồng Triệu Tứ Hải mắng cả nhà Lâm Hàn lên bờ xuống ruộng không biết bao nhiêu lần.

Nhưng, khi nghĩ lại, lần này Dương Lệ đại diện toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm ngồi ghế đại biểu chính ở Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, mai sau tương lai ắt hẳn sẽ xán lạn.

Hai người Triệu Tứ Hải dù không muốn nhưng sau cùng vẫn phải nhận rõ tình hình trước mắt.

Lúc này, phải nịnh hót Dương Lệ cho thật tốt, sau này nói không chừng còn có thể chiếu cố bọn họ chút đỉnh.

Vì vậy, hai vợ chồng quyết định xin nghỉ nửa ngày, tự chạy đến sân bay đưa tiễn Dương Lệ, nhằm xoa dịu quan hệ phần nào.

"Chị cả, anh rể, sao hai người lại đến đây?"

Dương Lệ có chút bất ngờ nhìn Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.

"Tiểu Lệ, hội nghị lần này nhất định rất quan trọng với em, chị với anh rể em không giúp được gì cho em, chỉ biết đến đây tiễn em, xem như cổ vũ tinh thần cho em", Dương Duyệt cười nói.

"Chị cả, anh rể, phải để anh chị đến tiễn em, em ngại quá", Dương Lệ chân thành nói, trong lòng cũng hơi cảm động.

Bất kể ra sao, Dương Duyệt vẫn là chị ruột của cô, hành động này đã làm cô cảm thấy rất ấm lòng.

"Có gì đâu mà ngại, người nhà với nhau không mà!", Dương Duyệt thân thiết nói.

Lúc này, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng đã nhìn thấy Dương Cảnh Đào và Lâm Hàn ở phía sau.

Bọn họ biết rõ Dương Cảnh Đào đi theo để du lịch.

Nhưng Lâm Hàn cũng đi thì là điều mà bọn họ không biết.

"Lâm Hàn, sao cậu cũng đi theo chứ?", Dương Duyệt nghi hoặc hỏi.

"Đi theo để du lịch".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, trong lòng cảm thấy hơi phiền, dù Dương Lệ nhìn không biết chứ Lâm Hàn thì lại quá rõ, bây giờ hai người Triệu Tứ Hải càng nhiệt tình thì sau này lại càng phiền phức thôi.

Triệu Tứ Hải nghe vậy, nhướng mày:

"Em trai Lâm Hàn, Tiểu Lệ đi Cảng Đảo vì công việc, còn cậu thì đi chơi, có phải không hay lắm không? Tiểu Lệ thì đang phấn đấu làm việc, còn cậu chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, trong lòng cậu không thấy có lỗi à?"

Dương Duyệt hùa theo:

"Đúng vậy, Lâm Hàn, cậu có phải đàn ông không thế? Chẳng có chút tinh thần trách nhiệm gì cả!"

Giọng nói hai người Triệu Tứ Hải đều rất lớn, đám đồng nghiệp trong công ty Nhân Phàm đều nghe rõ mười mươi, lại thêm lời lẽ miêu tả của Dương Cảnh Đào trước đó nữa.

Lúc này, trong lòng mọi người đã sáng tỏ, Dương Lệ có năng lực trong công việc nhưng chồng cô lại là một tên ăn chơi trác táng.

Nhất thời, các đồng nghiệp lần lượt nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ.

Nhất là mấy đồng nghiệp nam, vốn họ đã cảm thấy không xứng với Dương Lệ rồi, nhưng bây giờ lại biết được chồng của Dương Lệ còn chẳng bằng họ, mỗi người đều đang có dự tính riêng...

"Đó là chuyện nhà chúng tôi, không cần mấy người lo", Lâm Hàn liếc cả hai, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Dương Lệ cũng đã sa sầm, nhưng không có lên tiếng.

Dương Duyệt nhận ra sắc mặt Dương Lệ đã thay đổi, sợ lại chọc giận cô nên nhanh chóng cười nói:

"Tiểu Lệ, máy bay sắp cất cánh rồi, hội nghị quan trọng thế này em không đến muộn được đâu, nhanh đi đi!"

"Đúng đó, nhanh đi đi, hội nghị kiểu này chỉ nên đến sớm thôi, không thể đến muộn được, nếu không thì lớn chuyện đấy!"

Triệu Tứ Hải vội vàng hùa theo, mong rằng nhanh chóng đánh lạc hướng Dương Lệ, không muốn vì chuyện này mà cô lại nổi nóng với bọn họ, nếu không thì sau này chẳng có ai giúp đỡ cho.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.