Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 512: Cảng Victoria



"Được rồi bà xã, chúng ta đi thôi, mặc kệ bọn họ".

Lâm Hàn ôm lấy bả vai Dương Lệ nói.

"Vâng".

Dương Lệ khẽ gật đầu, đi theo Lâm Hàn vào sân bay, không thèm nhìn hai người Triệu Tứ Hải một cái nào.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hàn, sắc mặt Triệu Tứ Hải đen như mực:

"Tên Lâm Hàn kia, đợi sau này sự nghiệp tôi phát triển thì cậu biết mặt tôi".

Dương Duyệt khó chịu lườm Triệu Tứ Hải:

"Sao nãy anh lại nói ra câu đó? Giờ hay rồi, đặc biệt tới tiễn thì không được người ta biết ơn, còn chọc Tiểu Lệ tức giận, mau theo em đi vào xem có thể nói chuyện lại với nhau không".

Triệu Tứ Hải gật đầu, hai người vội vàng đi vào sân bay, thấy đám Lâm Hàn đang xếp hàng đợi kiểm tra.

Anh ta đanh tính bước tới nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi đến.

Ông ta mặc một bộ vest, ưỡn bụng bia, đeo mắt kính, vóc dáng cao to.

Người đó đúng là Phùng Thạch!

Đằng sau lưng ông ta còn có vài vệ sĩ đi theo.

"Đợi đã! Đó là Phùng Thạch - ông chủ của anh, anh chạy qua chào hỏi cái đã!"

Ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên, rồi bước vội về phía Phùng Thạch.

Nhưng mà, Phùng Thạch lại hoàn toàn không phát hiện ra anh ta, ông ta dẫn theo đám vệ sĩ đi đến chỗ kiểm tra an ninh.

"Hử?"

Bước chân Phùng Thạch khựng lại, chợt thấy một bóng lưng quen thuộc.

"Cậu Lâm!"

Ông ta lập tức nhận ra anh, mặt đầy nhiệt tình sải bước đi về phía Lâm Hàn.

"Chuyện này là sao?"

Triệu Tứ Hải sửng sốt, có hơi khó hiểu nhìn Phùng Thạch.

Ở trong ấn tượng của anh ta, Phùng Thạch luôn kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì, hơn nữa, giờ công việc làm ăn cũng càng ngày càng tốt, nên rất ít đặt ai vào trong mắt.

Nhưng giờ, Phùng Thạch lại lộ ra vẻ mặt nhiệt tình, hiển nhiên là gặp được người rất quan trọng nào đó, không thì ông ta sẽ không như vậy.

Tiếp theo, Triệu Tứ Hải lại đưa mắt nhìn sang thì thấy hướng ông ta đi hình như là chỗ Lâm Hàn, mí mắt anh ta chợt giật giật, bỗng có linh cảm xấu.

Linh cảm ấy tới rất khó hiểu và đột ngột, khiến trái tim Triệu Tứ Hải đập lên thình thịch.

Lúc này, Phùng Thạch đã đi đến trước mặt Lâm Hàn, cung kính gọi:

"Cậu Lâm!"

"Cậu... Cậu Lâm!"

Triệu Tứ Hải giật bắn người, tuy giọng Phùng Thạch không lớn, nhưng anh ta lại nghe được hết sức rõ ràng!

Phùng Thạch, tổng giám đốc Phùng thế mà lại gọi Lâm Hàn là cậu Lâm!

Hơn nữa, vẻ mặt còn hết sức cung kính!

Tại sao chứ?

Triệu Tứ Hải trợn tròn mắt, cái linh cảm xấu kia lại xuất hiện.

Trong đầu anh ta chợt nảy ra một suy nghĩ, và nó khiến toàn thân Triệu Tứ Hải không kìm nổi run lên.

Phùng Thạch gọi Lâm Hàn là cậu Lâm thì hiển nhiên, thân phận cậu ta cao hơn ông ta...

Vậy anh ta có thể vào làm trong công ty bất động sản của Phùng Thạch một cách dễ dàng, rồi còn được ông ta cho một căn biệt thự ở... Là vì sao?

Phải biết rằng, những nhân viên lão làng lăn lộn mười mấy năm dưới trướng Phùng Thạch cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

Lẽ nào... Là nể mặt Lâm Hàn ư!

Ầm!

Triệu Tứ Hải nghĩ vậy giật bắn người, nhìn Lâm Hàn cách đó không xa mà lòng dậy sóng...

Không thể nào!

Tuyệt đối không có khả năng!

Mình được vào công ty của ông chủ Phùng, sao có thể là nhờ Lâm Hàn!

Mình nhận được sự ưu ái, được ở biệt thự, không thể nào là bởi vì Lâm Hàn!

Tuyệt đối không có chuyện đó!

Nỗi lòng Triệu Tứ Hải cuồn cuộn dâng trào, lại nhìn sang thì Lâm Hàn đã đi xa rồi.

Phùng Thạch thì kính cẩn đi theo phía sau anh.

...

8 giờ tối, máy bay của đoàn người Lâm Hàn đã đáp xuống Cảng Đảo.


Vào thế kỷ trước, Cảng Đảo từng là thuộc địa của thực dân Anh, sau khi đất nước độc lập mới được trao trả lại.

Có điều, vì chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nước Anh nên đa số người dân nơi đây đều ủng hộ sự tự do.

Mà sau đó, nhà nước cũng dốc sức vun đắp cho Cảng Đảo phát triển, ngày nay, nơi này đã trở thành một thành phố đẳng cấp thế giới.

Sau khi xuống máy bay, đám Lâm Hàn và Dương Lệ bèn gặp được nhân viên phụ trách tiếp đón, rồi cùng lên xe đi đến khách sạn.

Tại khách sạn Victoria, đây là khách sạn năm sao, trên sân thượng có thể ngắm nhìn cảnh đêm của toàn bộ cảng Victoria.

"Ông xã ơi, đẹp ghê luôn á!"

Xếp hành lý vào khách sạn xong, Dương Lệ nhìn cảnh đường xá sầm uất bên ngoài cửa sổ, phấn khích y như một đứa con nít:

"Ông xã ơi, hay là chúng ta đi ngắm cảnh ở cảng Victoria đi? Hiếm khi được đến đây một chuyến".

"Được, vậy giờ chúng ta đi luôn đi, đừng về trễ quá, sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày mai", Lâm Hàn cười nói.

"Vâng!"

Sau đó, hai người sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài.

Lâm Hàn và Dương Lệ vừa mới đi đến cửa khách sạn đã thấy một đám người cũng vừa tiến vào.

Mà trong đám đó cũng có mấy người anh quen, chẳng phải ai khác chính là người của công ty giải trí Tinh Quang.

Ngoài Hạ Sương, Hạ Minh Hạo, Tần Liên và mấy người thuộc ban lãnh đạo trông có hơi quen ra, thì còn có rất nhiều gương mặt lạ, hẳn là ban lãnh đạo của các sản nghiệp khác nhà họ Hạ.

Hạ Minh Hạo thấy Lâm Hàn thì chớp mắt, vội vàng nói với Hạ Đạt bên cạnh:

"Ông chủ, tên nhóc kia chính là Lâm Hàn".

"Ồ?"

Hạ Đạt ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hàn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khinh bỉ.

Hạ Sương thấy anh thì bước tới mỉm cười vươn tay nói:

"Lâm Hàn, lại gặp nhau rồi".

Lâm Hàn cười bắt tay cô ta, xem như chào hỏi.

Bấy giờ, Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo cũng đi đến bên cạnh Hạ Sương.

"Cậu chính là Lâm Hàn kia? Giả vờ giống thật, còn đặt phòng ở khách sạn gần nơi tổ chức hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương nữa chứ", Hạ Đạt nói với giọng đầy giễu cợt.

Nghe giọng nói có hơi quen, Lâm Hàn lập tức nhận ra người này chính là ông chủ nhà họ Hạ trong điện thoại, Hạ Đạt.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nói: "Tôi đang nghĩ ông dẫn theo nhiều người đến như vậy, có mấy người được tham gia hội nghị thượng đỉnh? Còn là đại biểu ngồi vòng ngoài nữa chứ".

Là người đứng sau hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, Lâm Hàn đương nhiên biết loại gia tộc như nhà họ Hạ tuy có tư cách tham gia, nhưng chỉ là đại biểu ngồi vòng ngoài, mà số lượng còn rất ít. Chia ra thì rất có khả năng một cái công ty dưới trướng nhà họ cũng chưa chiếm được một chỗ nữa là.

Hạ Đạt sửng sốt, sắc mặt lại trở nên khó coi, câu đó của Lâm Hàn, quả thật đã đâm trúng chỗ đau của ông ta.

Trước đó, ông ta không có nghĩ nhiều như vậy, nhận được thông báo có thể tham gia hội nghị thượng đỉnh, Hạ Đạt bèn báo cho tất cả công ty dưới trướng.

Nhưng mà số vé của nhà họ Hạ lại hoàn toàn không đủ cho toàn bộ bọn họ, ông ta cũng đang nghĩ cách để có thể dẫn thêm mấy người nữa đi, nhưng lại chẳng có biện pháp nào.

Hạ Đạt đang đau đầu lát nữa làm sao nói với cấp dưới, dù sao lúc ấy, ông ta đã nói ai nằm trong ban lãnh đạo của mỗi công ty đều có thể đi.

"Hừ, số vé thiếu thì sao? Cũng tốt hơn cái thằng không có tư cách tham gia lại giả vờ được đi, rồi chụp mấy tấm hình qua mắt thiên hạ!", Hạ Đạt móc mỉa.

Hạ Sương thấy thế, lập tức hơi lo lắng, tuy đến giờ cô ta vẫn không hiểu nổi Lâm Hàn, nhưng cô ta còn muốn hợp tác tiếp với anh, nên đương nhiên không muốn trở mặt nhau, vội kéo Hạ Đạt nói:

"Bố, mọi người còn đang chờ đó, chúng ta mau đi sắp xếp phòng để họ nghỉ ngơi đi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.