Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 555: Ông hai nhà họ Tiêu



Trời vừa sáng, mười mấy sát thủ nhà họ Vương đã bị đám người Tôn Hàn Các chuyển đi.

Sau đó thì đám Ngô Xuyên lập tức đi điều tra thông tin về nhà họ Vương.

Lâm Hàn ngồi ngắm ánh mặt trời vừa lên, nhưng nét mặt anh có hơi lạnh nhạt. Nếu nhà họ Vương này cứ hiếp người quá đáng, Lâm Hàn cũng không ngại lãng phí một ít thời gian nhạy cảm này để dọn sạch một nhà họ Vương.

Cùng lúc đó, trước cổng lớn nhà họ Tiêu, một trong mấy chiếc xe vừa chạy xuyên đêm về nhà chính họ Tiêu có Tiêu Nhã ngồi trong đấy.

"Cô chủ, cô đã về rồi!"

Người gác cổng vừa mở cửa vừa chào hỏi. Mặc dù Tiêu Nhã còn trẻ nhưng những việc cô ấy làm mấy năm qua không kém một ai, có vài người nhà họ Tiêu đã dần dần chấp nhận người thừa kế, người sẽ đảm đương vị trí bà chủ nhà họ Tiêu này.

Tiêu Nhã khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi, thấy cửa cổng vừa mở liền đạp chân ga chạy nhanh vào nhà chính nhà họ Tiêu.

Mặc dù nói là nhà chính nhưng thực tế đã được xây dựng và mở rộng thành một trang viên. Diện tích ở đây cực lớn, Tiêu Nhã đạp chân ga phải tầm 7 - 8 phút mới chạy đến trung tâm.

Xuống xe, Tiêu Nhã định lên lầu của ông chủ nhà họ Tiêu, thì gặp phải quản gia.

"Cô chủ, không phải cô nói sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày sao? Sao hôm nay lại trở về đột ngột thế?", bác quản gia ngạc nhiên hỏi.

Lúc này, Tiêu Nhã lại không đủ thời gian để giải thích, vội vàng hỏi: "Bác Phúc, đám người bố cháu đang ở đâu? Cháu có việc gấp cần gặp họ ngay!"


"Ông chủ đang bàn một vụ làm ăn lớn, giờ vẫn ở nước ngoài, tạm thời chưa về được", bác Phúc nói.

"Ở nước ngoài?", Tiêu Nhã khẽ cau mày, thời điểm quan trọng này mà ông chủ nhà họ Tiêu không ở đây, có buồn cười quá không?

Mặc dù, Tiêu Nhã là bà chủ tương lai của nhà họ Tiêu, nhưng bây giờ còn chưa phải, vẫn đang trong thời gian rèn luyện thôi. Tuy rằng mấy năm gần đây Tiêu Nhã đã tiếp nhận và quản lý rất tốt không ít thương vụ của nhà họ Tiêu, nhưng đến lúc mấu chốt thì Tiêu Nhã vẫn còn hơi phụ thuộc vào bố cô ấy, cũng chính là ông chủ của nhà họ Tiêu hiện tại.

Bây giờ, ông chủ nhà họ Tiêu không có ở đây, nhưng lại có chuyện quan trọng thế này, Tiêu Nhã khó tránh khỏi hơi hoảng hốt, lo rằng bản thân mình sẽ không tự xử lý tốt được.

Dù bây giờ vẫn chưa rõ nhà họ Chu và nhà họ Khương đang toan tính chuyện gì, nhưng Tiêu Nhã luôn có một loại trực giác mục tiêu của bọn họ chính là nhà họ Tiêu. Mà nếu lần này nhà họ Tiêu ứng phó không tốt, rất có thể sẽ gặp tổn thất nặng nề hoặc thậm chí dẫn đến diệt vong.

Những vụ làm ăn Tiêu Nhã đã tiếp nhận trước dù có sơ xuất gì thì cũng chỉ tổn thất nhỏ mà thôi, nếu không xong, thì cũng có ông chủ nhà họ Tiêu đỡ đần cho cô ấy, chứ nào có thời khắc nghiêm trọng như này bao giờ.

"Vâng thưa cô chủ, lần này ông chủ đi giải quyết chuyện rất quan trọng với nhà họ Tiêu chúng ta, ông ấy cũng đặc biệt căn dặn khoảng thời gian này không được làm phiền ông ấy, thậm chí điện thoại di động ông ấy hay dùng cũng khóa máy, bây giờ chúng ta không thể liên lạc với ông ấy được đâu. Đúng rồi, ông chủ đã thông báo, tất cả công việc của nhà họ Tiêu trước mắt tạm thời đều giao cho ông hai thay mặt quyết định, rồi mới đến cô chủ", bác Phúc quản gia nói thêm.

"Giao cho ông hai?", Tiêu Nhã khẽ cau mày, mà ông hai này cũng chính là chú hai của Tiêu Nhã, Tiêu Hoa Bân. Người này quả thực có năng lực, nhưng xưa nay lại luôn đối đầu với Tiêu Nhã, hai người không lúc nào hợp tính được.

Khi ông chủ có mặt còn đỡ, Tiêu Nhã cách xa ông ta một chút, nước giếng không phạm nước sông thì chẳng sao, nhưng chuyện này quan trọng như vậy thì không thể nào cách xa ông ta được nữa.


"Ông hai đang ở đâu? Nhanh gọi ông ta đến đây, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông ta, chuyện này liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu chúng ta đấy", Tiêu Nhã nói.


"Chuyện tồn vong của nhà họ Tiêu?", bác quản gia Phúc nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.

Tuy tuổi tác Tiêu Nhã không lớn, nhưng những năm gần đây bác Phúc đều nhìn thấy rõ năng lực của cô ấy đến đâu, đương nhiên bác ấy sẽ tin tưởng vào lời của Tiêu Nhã. Bây giờ, vẻ mặt của Tiêu Nhã khi nói ra những lời này là hoàn toàn nghiêm túc, bác ấy bỗng chốc cũng có chút hoảng hốt, chuyện lớn cỡ nào mà có thể uy hiếp được đến tồn vong của quý tộc nhà họ Tiêu cơ chứ?

"Cô chủ đợi chút, tôi lập tức đi gọi ông hai đến ngay!", bác Phúc vừa nói liền vội vã rời khỏi phòng khách.

Tiêu Nhã ngồi xuống hớp một ngụm trà, đi đường cả đêm cũng đã thấm mệt, nhưng chuyện này liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu, cô ấy không thể nào yên lòng được, nên chẳng dám nghỉ ngơi.

Rất nhanh, bác Phúc đã dẫn một người trung niên cao lớn đến, người này chính là Tiêu Hoa Bân - ông hai nhà họ Tiêu.

"Tiểu Nhã, cháu nói linh tinh gì thế? Nghe được tin từ đâu mà nói nhăng nói cuội vậy hả? Nhà họ Tiêu chúng ta là quý tộc đấy, tầm ảnh hưởng có thế lan đến cả đất nước, dù cho có là quý tộc nhà họ Khương thù hằn thâm sâu với nhà ta cũng không nắm chắc được, ở đâu ra có người có thể khiến nhà họ Tiêu chúng diệt vong chứ?", giọng điệu Tiêu Hoa Bân khó chịu nói.

Bản thân là ông hai nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân chủ yếu phụ trách về mảng vũ lực, có thể nói tất cả cao thủ nhà họ Tiêu đều do Tiêu Hoa Bân đào tạo ra và chính ông ta cũng là một cao thủ cực kỳ mạnh mẽ. Cũng vì lẽ đó, từ nhỏ Tiêu Hoa Bân đã có thái độ coi trời bằng vung, vì khi ấy ông ta cũng đã vượt trội hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.

Nhưng khi đối diện với bố của Tiêu Nhã, bởi vì nhiều nguyên nhân mà Tiêu Hoa Bân luôn cực kỳ tin tưởng và nghe lời. Đó cũng là lý do mà ông ta bằng lòng nhường lại vị trí chủ nhà, lui về hậu phương làm người đứng thứ hai của nhà họ Tiêu mà hỗ trợ gia chủ.

Nhưng đối với người kế thừa này, Tiêu Hoa Bân lại không mấy tin tưởng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tiêu Nhã còn quá nhỏ lại còn là con gái, thậm chí ngón võ cơ bản cũng không ra gì, chẳng qua chỉ khá giỏi về mảng kinh doanh mà thôi.

Người như vậy đến giờ Tiêu Hoa Bân vẫn không yên tâm, kinh doanh không thì có ích gì chứ? Ông ta đã từng gặp rất nhiều người chỉ biết kiếm tiền nhưng sau cùng lại không giữ được của cải.

Suy cho cùng, tiền không thể đấu với quyền, đứng trước sức mạnh và quyền lực tuyệt đối, sức ảnh hưởng của đồng tiền cũng chỉ có thế thôi.

Nghe xong lời nói của Tiêu Hoa Bân, Tiêu Nhã đã dự đoán được từ trước, theo thường ngày Tiêu Nhã sẽ không thèm phản ứng mà xem như không khí, nhưng chuyện lần này quả thật vô cùng quan trọng, Tiêu Nhã cũng không muốn gà nhà đá nhau, nhà họ Tiêu phải đoàn kết để đối chiến bên ngoài mới đúng.

Vì vậy, Tiêu Nhã không những không có nổi giận với lời khiêu khích của Tiêu Hoa Bân mà còn kiên nhẫn giải thích: "Chú hai, chuyện lần này không đơn giản, nó liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu, cháu mong chú hãy coi trọng một chút. Mới hôm qua, từ một người nọ cháu đã biết được tin. Tối qua, nhà họ Chu, nhà họ Khương và một số thế gia lệ thuộc đã có một cuộc họp cực kỳ quan trọng ở dưới tầng hầm bí mật trong nhà lớn của họ Chu. Cách đây không lâu, lúc cháu đi chơi ở Phụng Thiên còn gặp phải người do nhà họ Khương cử đến với ý đồ bắt cóc cháu. Chú cũng biết, tuy mâu thuẫn giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Khương rất gay gắt, nhưng hai bên vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng, nên họ không thể nào cả gan đến bắt cóc cháu thế được. Hiện tại, cháu vô cùng nghi ngờ hai nhà quý tộc kia muốn hợp tác ra tay với nhà họ Tiêu chúng ta!"

Tiêu Hoa Bân nghe vậy, ban đầu là sửng sốt, hai nhà quý tộc hợp tác còn bí mật như vậy, nếu trù tính kỹ càng đúng là có thể mang đến tổn thất lớn cho nhà họ Tiêu.

Nhưng mà ngay sau đó, Tiêu Hoa Bân liền bật cười, hài hước nhìn Tiêu Nhã nói: "Tiểu Nhã, cháu còn trẻ vả lại còn là con gái, nhạy cảm như vậy chú cũng hiểu được. Quan hệ làm ăn của nhà họ Khương và nhà họ Chu bao lâu rồi sao chú không biết được? Bọn họ có lẽ chỉ bàn bạc vài vụ làm ăn thôi, liên quan gì đến chuyện hợp tác đối phó họ Tiêu chúng ta chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.