Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 604: Trở về Đông Hải



 Tiêu Nhã nghe thấy Lâm Hàn đồng ý bắt tay với mình, lập tức vui vẻ. 

 Theo phỏng đoán của cô ấy, chỉ cần có Lâm Hàn giúp, thì rất có thể sẽ thành công. 

 Còn chọn cách an toàn, chậm rãi phát triển, rồi sau này đối phó với hai nhà Chu - Khương cũng không phải tính cách của cô ấy. 

 Dù sao, Tiêu Nhã đang phát triển thì nhà họ Chu và Khương cũng đang phát triển, vậy sao cô ấy lại không lợi dụng cơ hội hiếm có này diệt hai nhà kia luôn. Không thì ít nhất cũng phải khiến họ tổn thất nghiêm trọng đến nỗi sau này chẳng thể đe dọa được tới nhà họ Tiêu nữa. 

 Nhưng mà, nếu không có Lâm Hàn giúp thì Tiêu Nhã quả thật chẳng có tý nắm chắc nào, may mà anh đã đồng ý. 

 "Tốt quá, anh yên tâm đi, tôi sẽ điều tra kỹ càng, cố gắng hết sức giảm thiểu mức nguy hiểm xuống. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ráng mở rộng nhà họ Tiêu, hội nghị quý tộc vào một tháng sau, anh chỉ cần dẫn theo cao thủ tới là được", Tiêu Nhã phấn chấn nói. 

 Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu. 

 Thực tế, việc bắt tay với nhà họ Tiêu giành lợi ích cũng không nguy hiểm lắm, thậm chí là dễ như trở bàn tay. 

 Dù sao, Lâm Hàn hiện tại cũng phải một Lâm Hàn không thể sử dụng mối quan hệ của nhà họ Lâm như vài ngày trước. Lúc này, anh đã có thể mặc sức sử dụng quyền hành trong nhà. 

 Chỉ cần điều động chút cao thủ của nhà họ Lâm đến là đã có thể lập uy một cách dễ dàng rồi, còn sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn ư? 

 Những quý tộc kia có thể là một con quái vật khổng lồ đối với người bình thường, là thế lực đứng ở đỉnh cao, ảnh hưởng được đến tương lai đất nước. 

 Nhưng thực ra đối với nhà họ Lâm lại rất bình thường, nếu Lâm Hàn muốn, thậm chí có thể thẳng tay tiêu diệt luôn cả bốn nhà quý tộc kia. 

 Đây chính là sự đáng sợ của một gia tộc mạnh mẽ như nhà họ Lâm! 

 Sau đó, Lâm Hàn lại bàn một chút về kế hoạch rồi kết thúc cuộc trò chuyện riêng lần này. 

 "Được rồi, một khi đã như vậy, tôi cũng nên đi đây. Tôi còn phải nhanh chóng trở về thành phố Đông Hải nữa", Lâm Hàn nói xong bèn đứng dậy tính đi. 

 Tiêu Nhã thấy Lâm Hàn đang định mở cửa rời đi thì không nhịn được chạy tới, ôm lấy anh từ đằng sau. 

 Lâm Hàn sửng sốt, anh đương nhiên hiểu được tình cảm của Tiêu Nhã đối với mình, nhưng anh cũng biết rõ lòng mình. 

 Lâm Hàn đang tính gỡ tay Tiêu Nhã ra, Tiêu Nhã lại nhỏ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, tôi chỉ ôm một lát, chỉ một lát thôi, cũng sẽ không gò ép anh, sau này, chúng ta chính là bạn bè". 

 Lâm Hàn nghe vậy, đứng im mặc cho Tiêu Nhã tùy ý một lần cuối cùng. 

 Tiêu Nhã ôm chặt anh, ai cũng không nói gì, mà chỉ ôm nhau. 

 Khoảng mười mấy phút sau, hai người vẫn giữ nguyên tư tế, chẳng nói chẳng rằng. 

 Cuối cùng, Tiêu Nhã thả tay ra, bình tĩnh nói: "Tạm biệt". 


 "Ừ, tạm biệt", Lâm Hàn đáp, rồi vội vàng mở cửa rời đi. 

 Sau khi đi ra khỏi nhà chính nhà họ Tiêu, đám người Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên đều đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. 

 Đằng sau, Tiêu Hoa Bân cả người quấn đầy băng vải bước tới, nói với Lâm Hàn: "Cậu Lâm, tôi rất xin lỗi về hành động hỗn láo của mình trước đây, cũng vô cùng biết ơn cậu đã bằng lòng ra tay giúp đỡ. Giờ, tôi đi đứng không tiện lắm, ít hôm nữa, tôi chắc chắn sẽ đến gặp cậu xin lỗi cũng như cảm ơn cậu một cách đàng hoàng!" 

 Lâm Hàn nghe thấy thế, nhìn Tiêu Hoa Bân cười. Tuy trước đây ông ta khiến anh không thích lắm, nhưng sau những chuyện xảy ra trong mỏ đã làm Lâm Hàn có thiện cảm với Tiêu Hoa Bân nhiều hơn. Ông ta quả thật là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, chỉ là đầu óc không mấy nhanh nhạy thôi. 

 "Ông hai cứ yên tâm điều trị đi, sau khi khỏe rồi lại đào tạo cao thủ nhà họ Tiêu. Mấy chuyện khác, cứ nghe theo Tiêu Nhã là được, cô ấy khôn khéo hơn ông nhiều", Lâm Hàn cười nói. 

 "Vâng, đương nhiên rồi. Sau này, mọi chuyện lớn trong nhà họ Tiêu sẽ nghe theo Tiêu Nhã hết, tôi ngoại trừ đào tạo cao thủ và nghe lệnh Tiêu Nhã ra thì sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì nữa!", Tiêu Hoa Bân hơi xấu hổ cười nói. 

 Lâm Hàn gật đầu, không dặn gì thêm, cuối cùng chỉ nói: "Tạm biệt". 

 "Tạm biệt". 

 Tiêu Hoa Bân cũng vội chào tạm biệt, nhìn Lâm Hàn lên xe. 

 Sau khi Lâm Hàn lên xe, bèn ra lệnh: "Lên đường đi". 

 Tức thì, mấy chiếc xe liền chậm rãi lăn bánh chạy ra ngoài nhà chính nhà họ Tiêu. 


 Người nhà họ Tiêu đứng nghiêm chỉnh xếp hàng hai bên đường tiễn đoàn người Lâm Hàn rời đi, ai ai cũng cúi đầu một cách kính cẩn, đầy biết ơn và kính trọng đoàn người Lâm Hàn từ tận đáy lòng. 

 Sau khi chạy ra khỏi trang viên nhà họ Tiêu, lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời đang dần lặn xuống núi. 

 "Đi ăn chút gì đi, sau đó lên đường chạy về Đông Hải trong đêm luôn", Lâm Hàn nói. 

 "Được rồi!", Ngô Xuyên cầm lái đáp. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Cuối cùng thì nguy cơ lần này của Lâm Hàn đã được hóa giải, Ngô Xuyên cảm thấy mừng cho anh từ tận đáy lòng, cuối cùng tảng đá luôn đè nén trong lòng anh ta cũng rớt xuống, cả người nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều. 

 Sau đó, đám Lâm Hàn tìm một quán ăn đặc sản ăn xong, bèn lên đường chạy về thành phố Đông Hải trong đêm, đoán chừng tới sáng là có thể về đến biệt thự núi Vân Mông, gặp lại Dương Lệ. 

 Lâm Hàn suy nghĩ rồi gọi cho Dương Lệ, trước đó, vì bận đối phó với liên minh hai quý tộc lớn Chu - Khương, anh đã không liên lạc với cô cả mấy ngày, nên giờ rất nhớ cô. 

 Mà Dương Lệ, cũng rất nhớ Lâm Hàn. Nhưng bởi vì biết anh đang bận chuyện vô cùng quan trọng nên vẫn không liên lạc làm phiền anh, tránh để anh sao nhãng. 

 Điện thoại nhanh chóng được kết nối, lúc này, Dương Lệ đang bù đầu với mớ công việc. 

 "Bà xã ơi, dạo này sao rồi?", Lâm Hàn cười hỏi. 

 Dương Lệ xoa xoa trán đáp: "Ngoài việc hơi mệt ra thì mọi chuyện đều ổn, công việc cũng vô cùng thuận lợi, bên anh thì sao?" 

 "Bên anh cũng rất suôn sẻ, hẳn là sẽ nhanh chóng trở về thôi", Lâm Hàn đáp, cũng không có nói cho Dương Lệ biết mình đang trên đường trở về Đông Hải, anh định cho cô một bất ngờ. 

 "Vậy là tốt rồi", Dương Lệ khẽ thở phào. Trong khoảng thời gian này, tuy không biết Lâm Hàn đang bận chuyện gì ở bên ngoài, nhưng cô có thể cảm nhận được áp lực của anh. 

 Cũng may là giờ Lâm Hàn đã thoải mái hơn, chắc hẳn đã sắp giải quyết xong, cô cuối cùng cũng yên tâm và bớt lo hơn. 

 Dương Lệ do dự một chút, nhưng rồi lại không nhắc đến rắc rối gần đây khiến cô lo nghĩ. Cô tính đợi Lâm Hàn về rồi nói sau. 


 Và nếu không muốn bởi vì những nguy hiểm kia mà mất đi quyền lực, của cải, người quan trọng với mình hay mất đi mọi thứ, thì phải nắm chặt mỗi một cơ hội ngày ngày trở nên mạnh mẽ hơn, gia tăng thực lực của mình. 

 Sáng sớm hôm sau, tại trước cửa biệt thự núi Vân Mộng. 

 Đoàn người nhà họ Hạ lại đến chắn trước cửa biệt thự của Lâm Hàn. 

 Hạ Đạt xuống xe nói: "Chúng ta cứ mặt dày, ngày nào cũng đến ngăn trước cửa biệt thự cô ta, không tin cô ta không chịu giúp nhà họ Hạ chúng ta!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.