Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 608: Cũng kiếm được có 300 tỷ thôi



 

 "Đây là xe gì? Trông oách quá đi mất!" 

 Dương Cảnh Đào nhìn chiếc xe Hummer trước mặt, lấy làm lạ hỏi. 

 Triệu Tứ Hải đứng cạnh lại biết, kinh ngạc nói: "Đây là xe Hummer đấy, ít nhất cũng trị giá 2 triệu tệ". 

 "Đắt như thế á? Từ khi nào mà Dương Lệ có tiền rước nó về?", Dương Duyệt cũng bất ngờ hỏi. 

 Lúc này Dương Khiết lại nói: "Hôm qua em còn qua tìm chị hai chơi mà, đâu có thấy chiếc xe này đâu, có phải do anh rể hai ra ngoài làm ăn có tiền mua không?" 

 "Lâm Hàn kiếm tiền mua á? Nó đào đâu ra tiền chứ, nực cười, chắc chắn là lấy tiền của Dương Lệ rồi!", Dương Cảnh Đào cười nói. 

 Bấy giờ, Lâm Hàn và Dương Lệ nghe thế tiếng nói bên ngoài thì biết đám người Dương Cảnh Đào đến, nên đã đi ra đón tiếp. 

 "Bố, chị hai, anh rể, em gái, mọi người đến rồi à, đứng ngoài nói gì thế? Nhanh vào trong ngồi đi, ở ngoài lạnh lắm", Dương Lệ nhiệt tình nói, tuy rằng bọn họ đã gây ra nhiều chuyện không hay, Dương Lệ cũng không thích lắm, thậm chí là bất mãn, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thân của mình. 

 Dương Khiết chỉ vào chiếc xe Hummer hỏi: "Vừa rồi bọn em đang thảo luận chiếc Hummer này là của ai, nó ít nhất cũng 2 triệu tệ đó, đắt thế mà ai chịu chi vậy chị?" 

 Dương Lệ nhìn sang chiếc Hummer lắc đầu nói: "Sáng sớm Lâm Hàn đã lái xe này về, còn của ai thì chị không biết". 

 "Nói như vậy không phải em ha cho tiền Lâm Hàn mua à, Lâm Hàn đào đâu ra tiền mà mua chứ? Hay là xin xỏ kép nhí nào đó lấy được?", Dương Duyệt bèn lên tiếng hỏi. 

 Triệu Tứ Hải lại cười nói: "Điều đó chưa chắc đã đúng, gia đình Lâm Hàn không phải khá giàu sao? Có lẽ là do Lâm Hàn ngửa tay xin ông già cũng nên, hahaha". 

 Dương Cảnh Đào nghe vậy cũng phá lên cười, mặt đầy bỡn cợt nhìn Lâm Hàn. 

 Lúc này, Lâm Hàn đã bước ra, dĩ nhiên cũng nghe bọn họ bàn tán, Lâm Hàn biết rằng họ đang cố tình chế nhạo mình, nhưng anh cũng chẳng thèm để ý vì không muốn làm Dương Lệ mất hứng. 

 Trước khi đám người Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh, vì để tiện di chuyển, Lâm Hàn đã mua hẳn mấy chiếc Hummer, đưa mấy chiếc cho Ngô Xuyên và người của Tôn Hàn Các lái đi, chỉ giữ lại mỗi chiếc này để Lâm Hàn đi lại. 

 Dù sao tổng giá trị mấy chiếc Hummer này cũng chỉ có vài triệu tệ mà thôi, Lâm Hàn vốn chẳng coi ra gì. Chuyến này ra ngoài đã thu của nhà họ Tiêu 100 tỷ, lấy của nhà họ Khương 100 tỷ và thêm một cái công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh với giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, nên mấy triệu tệ này với anh mà nói còn chẳng tính là chi tiền. 

 "À, chiếc này tôi mới mua, cũng có hơn 2 triệu tệ thôi, chuyện nhỏ ấy mà, nhanh vào nhà ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi", Lâm Hàn thản nhiên nói. 

 "Còn chỉ hơn 2 triệu á? Lâm Hàn, cậu tưởng cậu là ai chứ? Mà cũng không biết số tiền này ở đâu ra", Dương Cảnh Đào bất mãn nói. 

 "Đúng đó, có ai lạ gì cậu đâu? Ngoại trừ nhà có chút tiền thì cậu làm gì có bản lĩnh mà kiếm tiền chứ?", Dương Duyệt cũng hùa theo. 

 Triệu Tứ Hải đứng một bên lại không lên tiếng, có hơi thèm khát nhìn chiếc xe Hummer này. 

 Xe Hummer vốn dĩ là ước mơ của Triệu Tứ Hải, nhưng bây giờ, Triệu Tứ Hải không thể nào mua nổi, nên nó chỉ còn trở thành giấc mơ xa vời, bất kể là Lâm Hàn lấy tiền từ đâu mua, là của Dương Lệ cho, hoặc từ người nhà Lâm Hàn, nhưng dù sao cũng đã mua được nó, điều này vẫn khiến Triệu Tứ Hải hâm mộ không thôi. 

 Lâm Hàn nghe vậy cũng hơi mất kiên nhẫn, những người này phiền thật, tốt bụng kêu đến đãi ăn, còn chưa bước vào nhà mà đứng ở ngoài nhìn chiếc xe lải nhải không dứt. 

 "Bất kể tiền của tôi ở đâu ra thì nó cũng hợp pháp và cũng không đến lượt mấy người lo", Lâm Hàn không vui lạnh nhạt nói. 

 Đám người Dương Cảnh Đào nghe vậy thì cười mỉa Lâm Hàn, nhưng sau cùng không tiện nói gì nữa, đành ỉu xìu đi vào trong, ngồi vào bàn ăn. 

 Trên bàn, dì Hà đã chuẩn bị sẵn đầy ắp các món ăn ngon. 

 Sau khi ngồi xuống bàn, họ nhìn thấy bữa ăn thịnh soạn không thèm chờ hai người Lâm Hàn mà liền ăn ngay. 

 "Bố, chị cả, hai người ăn vội thế làm gì? Chị hai và anh rể hai còn chưa vào bàn mà", Dương Khiết cảm thấy không hay lắm nên chỉ ngồi một bên nói. 

 "Thế đã sao? Đều là người nhà mà, chị hai của con là con gái bố đấy, bố ăn đồ của nó thì đã làm sao?", Dương Cảnh Đào vừa ăn vừa nói. 

 Lúc này, hai người Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đã vào tới, Dương Lệ nghe vậy thì cười nói: "Không sao đâu, em cũng ăn đi, người nhà cả mà". 

 Lâm Hàn cũng chẳng có ý kiến gì, mặc dù cảm thấy không lễ phép và không biết tôn trọng người khác thật, nhưng mấy chuyện vặt vãnh này anh cũng lười so đo. 

 Ngay sau đó, bàn ăn đã đông đủ người, những món ăn đều rất ngon, đám người Dương Cảnh Đào cũng không ý kiến ý cò gì nữa, Lâm Hàn thấy thế cũng vui vẻ ngồi ăn với Dương Lệ. 

 Không bao lâu sau, Dương Cảnh Đào ăn đã đời thì đặt chén đũa xuống, nhìn Lâm Hàn với vẻ khó chịu. 

 "Lâm Hàn, cậu nói cho tôi nghe, khoảng thời gian này cậu đã đi ăn chơi trác táng ở đâu hả?", Dương Cảnh Đào ra vẻ chất vấn. 

 Lâm Hàn nghe vậy nhàn nhạt đáp: "Bận vài mối làm ăn quan trọng, kiềm được chút tiền thôi". 

 "Cậu cũng kiếm được tiền á? Vậy nói tôi xem cậu kiếm được bao nhiêu rồi?", Dương Cảnh Đào cảm thấy nực cười bèn hỏi tiếp. 

 Dương Duyệt ngồi cạnh cũng chêm vào: "Đúng thế, Lâm Hàn cậu tưởng chúng tôi không biết cậu có tài cáng gì à? Kiếm tiền hả? Không lỗ vốn là mừng rồi". 

 "Dạo gần đây, mấy nghề phổ thông không mấy khởi sắc, cũng chẳng mấy thuận lợi, Lâm Hàn, cậu làm như chúng tôi mù tịt vậy", Triệu Tứ Hải cũng nói. 

 Lâm Hàn đảo mắt nhìn một loạt, nhưng cũng không cự cãi gì, trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ăn cơm. 

 Lâm Hàn nghe thế lại ăn thêm vài miếng rồi mới đặt đũa xuống, nhìn đám người kia nói: "Được rồi, nếu mấy người tò mò thì tôi sẽ nói cho mấy người biết, cơ mà nếu có làm mấy người giật mình thì không phải lỗi tại tôi đâu nhé". 

 Dương Cảnh Đào nhất thời bật cười, nói: "Còn hù được tôi? Tôi sống đến từng tuổi này rồi, ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, sẽ bị cậu hù được chắc?" 

 Sau khi Dương Lệ và Dương Khiết ngồi một bên nghe Lâm Hàn nói thế cũng có hơi tò mò nhìn anh, dù hai cô ấy không nói thành lời những cũng muốn biết lắm. 

 Lúc này, Lâm Hàn nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Cũng không nhiều, chuyến này hốt được một công ty giá trị vốn hóa thị trường 100 tỷ, mấy cái còn lại cũng tầm 200 tỷ thôi!" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.