Cả bàn đều sửng sốt, bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Chợt, Dương Cảnh Đào phá lên cười.
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng cười hùa theo.
"Lâm Hàn, cậu tưởng chúng tôi bị ngu à? Cậu, cậu kiếm được 300 tỷ ư?", Dương Cảnh Đào cười nói, càng buông nhiều lời chế nhạo hơn.
Lúc này, Dương Duyệt cũng muốn cạn lời nhìn Lâm Hàn, nói: "Lâm Hàn, cậu có bịa thì cũng nên bịa cho giống tí, nói gì cho chúng tôi tin chút được không? Cậu nói kiếm được 30 ngàn tệ họa may chúng tôi còn tin đó".
"30 ngàn tệ á? Anh thấy 3 ngàn thì đúng hơn ấy, 30 ngàn cũng là quá đề cao cậu rồi", Triệu Tứ Hải tỏ vẻ bất lực.
Lâm Hàn thấy vậy thì buồn cười, không nói gì thêm mà tiếp tục dùng bữa.
Đã nói thật rồi mà còn làm người ta không tin, Lâm Hàn cũng chẳng biết phải thế nào cho đặng.
Dương Khiết đã từng đọc một vài cuốn sách về tâm lý học, và cũng có nghiên cứu sơ về lĩnh vực này. Lúc này, vẻ mặt cô ấy lại hơi kỳ lạ, vừa rồi cô ấy đã quan sát Lâm Hàn rất tỉ mỉ, không nhận thấy có chút dấu hiệu nói dối nào.
Còn về chuyện Lâm Hàn bảo trong khoảng thời gian này đã kiếm được 300 tỷ, Dương Khiết cũng cảm thấy rất khó tin, dù sao thì con số này thật sự quá khổng lồ rồi.
Nhưng, dựa theo quan sát nãy giờ, Lâm Hàn thật sự rất giống như không nói dối, điều này càng làm cô ấy khó hiểu hơn.
Mà Dương Lệ đã sống với Lâm Hàn bao năm nay, đương nhiên hiểu rõ tính tình Lâm Hàn, anh vốn chẳng bao giờ thích khoác lác cả, cùng lắm chỉ giảm bớt con số kia xuống mà thôi.
Nhưng, con số 300 tỷ cũng làm cho Dương Lệ có chút hoang mang. Bây giờ, công việc của cô ở quỹ đầu tư Nhân Phàm đã tiếp xúc với những con số khổng lồ thế này rồi, tầm nhìn cũng được mở mang hơn. Nhưng với con số 300 tỷ này, với Dương Lệ mà nói vẫn là một khoản không dám tưởng tượng.
Dương Lệ cũng ngờ vực nhìn Lâm Hàn, cô chưa nói thêm gì nhưng đợi khi bữa cơm này kết thúc thì hỏi lại Lâm Hàn xem sao, rốt cuộc nó là thế nào.
Đám người Dương Cảnh Đào cười nhạo Lâm Hàn một lúc vẫn không thấy anh có phản ứng gì, nhất thời bọn họ thấy nhạt nhẽo nên không thèm để ý Lâm Hàn nữa.
"Tứ Hải, dạo gần đây con sao rồi? Ông chủ vẫn chưa chiếu cố con sao?", lúc này, Dương Cảnh Đào lại hỏi.
Triệu Tứ Hải nghe vậy vẻ mặt bỗng dưng xụ xuống, khoảng thời gian này với anh ta mà nói chẳng khác gì ác mộng vậy.
Từ Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần trước, sau khi Triệu Tứ Hải bị ông chủ Phùng Thạch thay thế, anh ta vẫn chưa được Phùng Thạch giao cho công việc quan trọng gì.
Thậm chí, trước đó Phùng Thạch còn cảnh cáo anh ta, nếu không nâng cao năng lực làm việc thì sẽ sa thải anh ta, công ty không cần thêm một người chỉ biết nịnh bợ mà không có bản lĩnh gì.
Vừa rồi, công ty bất động sản còn nhận được vốn đầu tư của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nên đã vội phải mở rộng, có rất nhiều công việc cần làm, năng lực còn thiếu sót của Triệu Tứ Hải càng thể hiện rõ ràng hơn.
Triệu Tứ Hải nghe bên nhân sự nói, hình như gần đây đang giảm biên chế, đuổi hết những người không có năng lực, sau đó sẽ tuyển dụng những người tài giỏi hơn, mà người mới được tuyển thì sẽ được tính lương như người cũ, còn những người cũ được giữ lại sẽ được tăng lương gấp đôi.
Tóm lại, ngoại trừ với những người kém cỏi, đó lại là chuyện tốt cho những người khác và được mọi người cật lực ủng hộ.
Nhưng không may, Triệu Tứ Hải rõ ràng là kẻ bất tài, chắc chắn sẽ bị đuổi việc, chỉ có thể nhận được một khoản trợ cấp thất nghiệp nho nhỏ, ngoài ra không thể nhận được lợi ích nào khác.
"Đừng nhắc nữa", Triệu Tứ Hải thở dài nói với Dương Cảnh Đào: "Gần đây không biết ông chủ kia của con có chuyện gì mà luôn tránh né con, rõ ràng năng lực của con rành rành ra đó mà ông chủ cứ suốt ngày nhằm vào con, dạo này còn có ý muốn đuổi việc con nữa".
"Ông chủ này của các con không phải là người mà, trước kia còn coi trọng con như vậy, bây giờ sao tự dưng lại chĩa mũi nhọn vào con chứ? Rõ ràng con là người có tài mà", Dương Cảnh Đào cũng bực bội nói.
"Đúng đó ạ", Triệu Tứ Hải bày ra dáng vẻ cực kỳ xui xẻo, nói: "Trong thời gian này, vì công ty được quỹ đầu tư Nhân Phàm rót vốn nên bận rộn mở rộng. Con đã đóng góp rất nhiều cho công ty, nhưng công ty lại muốn nhắm vào con và muốn đuổi con. Quả thật chẳng nể nang tình nghĩa gì cả".
Lâm Hàn nghe vậy liếc nhìn Triệu Tứ Hải rồi cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài lại trông như không có gì.
Gần đây, mặc dù Lâm Hàn bận rộn xử lý việc của bên nhà họ Khương, nhưng anh vẫn nắm được tình hình ba công ty dưới trướng, công ty bất động sản của Phùng Thạch dạo này đang muốn loạt trừ bớt những loại công nhân viên kém cỏi chỉ biết nịnh hót, nên đương nhiên Triệu Tứ Hải sẽ nằm trong số đó.
Nếu thật sự có năng lực, ngay cả khi Giám đốc điều hành công ty không muốn gặp nhân viên, cùng lắm người nọ sẽ không được thăng chức, nhưng sẽ không đến mức bị sa thải, bởi vì sa thải một nhân viên có năng lực là một tổn thất cho công ty.
Dương Lệ cũng lén nhìn sang Triệu Tứ Hải, có hơi nghi hoặc, Dương Lệ đã đi làm bao năm nay, đương nhiên cũng sẽ nhận ra được lời nói của Triệu Tứ Hải có vấn đề, đơn giản là anh ta đang nói dối.
Huống chi, lúc đến khảo sát công ty bất động sản, Dương Lệ cũng từng tiếp xúc với Phùng Thạch, nên cũng có chút hiểu biết về ông ta. Trước kia, Phùng Thạch quả thật chẳng phải loại người tốt lành gì, nhưng gần đây đang dần dần thay đổi rồi, vốn không giống loại người như Triệu Tứ Hải kể.
Nhưng, tuy cô đoán được Triệu Tứ Hải đang nói dối, nhưng Dương Lệ vẫn không lên tiếng, thêm chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Dương Lệ nghe vậy thầm nghĩ, đúng là đang thiếu người, nhưng là thiếu người có năng lực làm việc chứ không phải thiếu người chỉ biết nịnh hót, nhưng đương nhiên cô sẽ không nói ra miệng.
Dương Lệ do dự một lúc, vẫn nói: "Đúng là đang thiếu, nhưng em không quản lý bên mảng nhân sự đâu".
Lúc này, Dương Cảnh Đào cũng cảm thấy đề nghị của Dương Duyệt không tồi, liền vội vàng nói: "Không thuộc quyền quản ký của con thì đã sao? Dù sao bây giờ con cũng là CEO của công ty, nắm bao nhiêu quyền lực trong tay, tuyển một người mới, sắp xếp chức vụ đàng hoàng, chẳng phải chỉ cần nói một câu thôi sao? Triệu Tứ Hải là chồng của chị cả con đấy, hơn nữa cũng không phải là người kém cỏi gì, chuyện này con nhất định phải giúp đấy!"
Triệu Tứ Hải thấy vậy nhất thời có chút đắc ý, những chuyện này anh ta đã bàn với Dương Duyệt từ trước, Dương Lệ không muốn giúp cũng phải giúp thôi!