Trụ sở của livestream Sa Ngư.
Dưới sự dẫn đường của Lý Minh, Lâm Hàn kiểm tra tỉ mỉ kỹ lưỡng mà không để nhân viên biết.
Sau khi kiểm tra, Lâm Hàn tương đối hài lòng, với thực lực hiện tại của Sa Ngư, lên sàn gần như không thành vấn đề.
Việc chuẩn bị lên sàn đã gần hoàn thiện, công ty đã sắp xếp tất cả các thủ tục và mời những người có chuyên môn đến.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, chờ tôi tính xong sẽ thông báo cho các anh thời gian lên sàn”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói.
“Vâng thưa cậu Lâm, cậu đi thong thả”, Lý Minh gật đầu.
Sau đó Lâm Hàn lại đến công ty bất động sản của Phùng Thạch và siêu thị Hoa Nhuận để thị sát.
Sau khi Lâm Hàn kiểm tra xong cũng đã đến chạng vạng, một ngày đã trôi qua.
Sau cuộc kiểm tra, nhìn từ tổng thể Lâm Hàn khá hài lòng về ba công ty.
Ngay cả công ty bất động sản của Phùng Thạch cũng đang hoạt động rất tốt.
Bản thân Phùng Thạch tuy thiếu năng lực nhưng ông ta cũng nhìn ra được tầm quan trọng năng lực của cấp dưới. Công ty đã hoàn thành một cuộc thanh trừ lớn, tất cả những ai không có năng lực chỉ biết nịnh hót đều bị đuổi đi, chỉ để lại một phần nhỏ những người thật sự có năng lực, bây giờ sẽ tuyển những người mới có năng lực thực sự vào làm.
Bất kể là nhân viên mới được tuyển, hay là những nhân viên cũ có năng lực, tiền lương và đãi ngộ đều tăng.
Như vậy toàn bộ công ty bất động sản đã có một diện mạo hoàn toàn mới, thịnh vượng phồn vinh.
Còn siêu thị Hoa Nhuận, nhìn chung phát triển khá tốt, sau khi nhận được tài trợ từ quỹ đầu tư Nhân Phàm và hỗ trợ mọi mặt, siêu thị đã phát triển hơn.
Sau khi kiểm tra toàn bộ, Lâm Hàn cũng dần cảm thấy an tâm. Khi về anh sẽ chọn thời gian thích hợp để sắp xếp cho các công ty lên sàn.
Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Hàn chậm rãi lái xe, cảm giác rất thư thái.
Cùng lúc đó, tại biệt thự trên núi Vân Mộng của Lâm Hàn, Hạ Sương đã chờ ở cửa suốt một buổi chiều.
Lúc trước dì Hà tưởng Hạ Sương đến để quấy rầy Lâm Hàn và Dương Lệ nên cũng chẳng để ý, cũng không nói cho Dương Lệ đang làm việc bận rộn trong nhà.
Cho đến chạng vạng, dì Hà ra ngoài đổ rác thấy Hạ Sương vẫn đứng đợi ở cửa biệt thự, hơn nữa còn không nói một lời, không giống dáng vẻ người nhà họ Hạ chờ lúc trước.
Dì Hà thấy vậy cũng nhận ra điều khác biệt, bà hiểu có lẽ Hạ Sương đến đây không phải để quấy rối Lâm Hàn và Dương Lệ, vì thế nhanh chóng đi thông báo cho Dương Lệ.
Dương Lệ đang bận làm việc trong phòng, dì Hà nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào”, Dương Lệ hờ hững trả lời.
Dì Hà bước vào, nhìn Dương Lệ rồi nói: “Thưa cô, có người nhà họ Hạ ở ngoài, cô ta đến từ trưa, nói là muốn gặp Lâm Hàn bàn chuyện. Tôi tưởng cô ta tới để quấy rối nên không nói với cô, nhưng cô ta đã đứng ở cửa chờ tới tận lúc này. Bây giờ vẫn đang chờ ở ngoài, hơn nữa còn không nói gì”.
Dương Lệ nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Tôi ra ngoài xem sao”.
Sau đó Dương Lệ ra sân biệt thự, quả nhiên thấy Hạ Sương đang đứng cạnh cổng không nói một lời, lẳng lặng chờ đợi.
Mặc dù ấn tượng về nhà họ Hạ của Dương Lệ không tốt lắm, nhưng cô cũng không quá ghét Hạ Sương. Lúc trước khi người nhà họ Hạ chặn ngoài cửa, Hạ Sương chủ yếu chỉ đứng một bên và không nói gì.
Mặc dù không biết Hạ Sương đến đây tìm Lâm Hàn có chuyện gì, nhưng để người ta đứng ngoài cửa chờ một buổi chiều thì thất lễ quá.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
“Dì Hà, dì mời cô ta vào nhà ngồi đi, pha cho cô ta tách trà, bảo cô ta chờ Lâm Hàn ở phòng khách. Tôi tiếp tục làm việc đây”, Dương Lệ nhẹ giọng dặn dò rồi quay vào biệt thự, tiếp tục làm việc của mình.
Dì Hà khẽ gật đầu, sau đó mở cửa sân biệt thự nói: “Cô Hạ, mời cô vào phòng khách chờ ạ”.
“Hả? À không cần đâu, tôi chờ ở đây là được rồi, không cần phiền mọi người đâu”, Hạ Sương hơi ngượng, dù sao trước đây người nhà họ Hạ đến quấy rối Dương Lệ nhiều ngày như vậy, dù Hạ Sương không tham gia nhưng lần nào cô cũng có mặt.
“Không sao, cô vào đi, ở ngoài cũng không hay, cô vào trong chờ đi, lát nữa có chuyện gì cô từ từ nói với cậu Lâm”, dì Hà nói.
Hạ Sương thấy không từ chối được bèn theo dì Hà vào phòng khách chờ.
Không lâu sau, Lâm Hàn về lại biệt thự núi Vân Mộng.
Dì Hà đang làm việc trong sân, thấy Lâm Hàn xuống xe thì vội bước tới.
“Cậu Lâm, trưa nay cô Hạ tới tìm cậu, tôi tưởng cô ta tới quấy rối nên mặc kệ, để cô ta chờ ngoài cửa nhưng cô ta lại chờ đến tận tối. Sau đó cô chủ bảo tôi mời cô ta vào nhà, bây giờ cô ta đang ở phòng khách chờ cậu đó”, dì Hà nói.
“Tôi biết rồi, dì đi nấu bữa tối đi, để tôi vào xem”, Lâm Hàn hờ hững đáp rồi đi về phía phòng khách.
Khi đến phòng khách, quả nhiên Hạ Sương đang ngồi đó, anh cảm thấy hơi khó hiểu.
Ấn tượng của Lâm Hàn về Hạ Sương không quá tệ nhưng cũng không tốt lắm, dù sao cô ta cũng là người nhà họ Hạ, anh không thích nhà họ Hạ lắm.
“Anh Lâm”, nhìn thấy Hạ Sương đã về, Hạ Sương vội vàng đứng lên, có chút kích động.
Vẻ mặt Lâm Hàn vẫn bình thản, anh bước đến ngồi xuống sofa đối diện Hạ Sương rồi bảo: “Ngồi đi, có chuyện gì cô cứ nói thẳng”.
“Được”, Hạ Sương cũng không né tránh, ngồi xuống đối diện Lâm Hàn.
Đây cũng là hiện trạng của những người trong gia tộc lớn, sau khi rời khỏi gia đình gần như không còn gì.
Cũng giống như Lâm Hàn trước đây, nếu rời khỏi nhà họ Lâm, anh thực sự sẽ chẳng là gì cả, nếu không phải lúc trước anh chú trọng trau dồi thế lực trong tay, có ba công ty và có Ngô Xuyên cùng những thuộc hạ trung thành của Tôn Hàn Các. Sau này còn may mắn hơn khi được kết bạn với một người anh đáng tin như Trương Thiên Sơn. Lâm Hàn thật không biết phải làm gì để vượt qua cơn khủng hoảng lần trước, thắng cược với Dương Tiêu.
“Đúng vậy, tôi đã rời khỏi nhà họ Hạ, bây giờ tôi không có gì cả”, Hạ Sương cười bất đắc dĩ, hy sinh cho nhà họ Hạ nhiều như vậy, cuối cùng đổi lại là kết cục chẳng còn gì trong tay.
Nghe vậy Lâm Hàn khẽ lắc đầu cười: “Tuy tôi với cô không có bất hoà gì, nhưng tôi không thích nhà họ Hạ các cô lắm. Bây giờ cô rời khỏi nhà họ Hạ, không còn gì trong tay, cô chắc chắn rằng tôi sẽ nhận cô để cô làm việc cho tôi sao?”