Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 667: Cao thủ so tài



 Nghe được Phùng Thạch đồng ý gặp mặt, Triệu Tứ Hải mới thở phào nhẹ nhõm. 

 Sau khi cúp máy, Triệu Tứ Hải tươi rói nói với Tạ Kiến Bình: "Sếp Tạ, đối phương đã đồng ý gặp mặt, ông cứ yên tâm, tôi biết rõ thực lực của ông lớn đứng sau ông chủ này, chắc chắn đủ để hợp tác với ông". 

 "Biết rồi", Tạ Kiến Bình không vui đáp, nhưng trong lòng cực kỳ xem thường Triệu Tứ Hải, cảm thấy anh ta chẳng đáng mặt đàn ông gì cả. 

 Cuộc điện thoại của Triệu Tứ Hải và Phùng Thạch ban nãy Tạ Kiến Bình cũng nghe rõ từ đầu đến đuôi, xem ra Triệu Tứ Hải này chỉ là loại tôm tép mà thôi. 

 Cơ mà lúc này Tạ Kiến Bình cũng không thèm quan tâm lắm, chỉ đành thử đi gặp, vì nếu tự mình tìm thì rất khó, dù sao ở đây cũng là địa bàn của Lâm Hàn, sẽ gặp nhiều phiền phức lắm. 

 Không bao lâu sau, Triệu Tứ Hải đã dẫn Tạ Kiến Bình đến công ty bất động sản gặp Phùng Thạch. 

 "Sếp Phùng, đây là sếp Tạ, ông ấy đại diện vùng Bắc Đông đến đây, rất có tiếng nói đấy". 

 "Sếp Tạ, giới thiệu với ông đây là sếp Phùng, ông lớn đứng sau ông ấy rất mạnh, chắc chắn sẽ đủ khả năng hợp tác với ông, cùng nhau kiếm được món hời lớn thông qua các mảng làm ăn trong vùng xám". 

 Triệu Tứ Hải vội vàng giới thiệu hai người với nhau. 

 "Xin chào sếp Tạ", Phùng Thạch bắt tay với Tạ Kiến Bình. 

 Tạ Kiến Bình hỏi thẳng: "Khi nào tôi mới gặp được ông lớn đằng sau ông?" 

 "Sếp Tạ đừng vội", Phùng Thạch cười nói: "Thân phận cậu chủ sau lưng tôi rất đặc biệt, bây giờ tôi cũng không thể nói cho ông biết danh tính của cậu ấy, phải để tôi hiểu rõ và bảo đảm các ông có đủ tư cách gặp cậu chủ của tôi trước đã, lúc đó tôi mới có thể liên lạc với cậu chủ của tôi". 

 Tạ Kiến Bình khẽ cau mày, cảm thấy hơi bất mãn, từ khi nào mà có người dám nói ông ta đủ tư cách gặp một người hay không chứ? 

 Nhưng lúc này Tạ Kiến Bình cũng khá nóng lòng, vì cần nhờ người ta nên đành nhịn xuống. 

 "Được rồi, lẹ đi, tôi không có nhiều thời gian, muốn làm thế nào để chứng minh thực lực của tôi thì ông làm nhanh đi", Tạ Kiến Bình thẳng thắn nói. 

 Phùng Thạch đưa mắt nhìn mấy người vệ sĩ theo sau Tạ Kiến Bình, cười nói: "Chúng ta cũng tính đơn giản thôi, nếu ông bảo ông đến từ vùng Bắc Đông, là thuộc hạ đắc lực của đại bàng núi, vậy chắc hẳn sau lưng ông đều là cao thủ đúng không? Hãy để thuộc hạ của ông đấu với thuộc hạ của tôi đi, xem bản lĩnh thế nào rồi nói tiếp". 

 Tạ Kiến Bình nghe thế thì lại rất hài lòng với đề nghị này của Phùng Thạch, đơn giản mà cũng tiện. 

 Dù sao cũng là người của vùng Bắc Đông, vệ sĩ dẫn theo chắc chắn phải có bản lĩnh, toàn bộ phải đều là cao thủ. 

 Tạ Kiến Bình liền cảm thấy khá hứng thú với Phùng Thạch này, cũng dần mong đợi được gặp ông lớn đằng sau Phùng Thạch. 

 Ban đầu Tạ Kiến Bình cũng chẳng xem trọng Phùng Thạch lắm, dù sao trông bề ngoài chẳng ra làm sao cả, cũng chỉ là ông chủ cũ của Triệu Tứ Hải vô dụng kia. 

 "Được, tôi đồng ý, nhanh tìm chỗ nào đánh nhau được đi", Tạ Kiến Bình nói thẳng. 

 "Được, sếp Tạ mời các ông theo tôi", Phùng Thạch nói xong liền dẫn đám người Tạ Kiến Bình tới bãi đỗ xe của công ty bất động sản, nơi đây khá rộng rãi và vắng vẻ, sẽ không bị người khác bắt gặp. 

 Triệu Tứ Hải thì vô cùng ngạc nhiên, không ngờ lại dùng cách này để đánh giá thực lực, thế giới của mấy ông trùm thật sự khó có thể tưởng tượng nổi. 

 Sau khi đến hầm để xe, Tạ Kiến Bình liền nói ngay: "Tốt lắm, bắt đầu đi!" 

 Phùng Thạch khẽ gật đầu, liền quay về sau chọn một người vệ sĩ lên sàn. 

 Trước kia, Phùng Thạch vốn là người thuộc thế lực vùng xám, dưới trướng vẫn có đàn em. Mà sau khi đi theo Lâm Hàn, thuộc hạ lại càng nhiều thêm, cũng như vệ sĩ hiện tại của ông ta, đều là người bên Ngô Xuyên cử qua, tất cả đều là cao thủ có bản lĩnh không tồi, mặc dù là không bằng Ngô Xuyên và đám người của Tôn Hàn Các, nhưng cũng tuyệt đối được xem là cao thủ, đánh với 18 người bình thường cũng không thành vấn đề. 

 Người vệ sĩ Phùng Thạch vừa chỉ liền hiểu ngay, lập tức bước ra khoảng đất trống. 

 Tạ Kiến Bình cũng không qua loa, chọn một vệ sĩ bước ra. 

 "Chuẩn bị xong thì bắt đầu luôn, chỉ cần đánh đấm phân thắng bại là được, không cần làm bị thương hoặc giết đối phương", Phùng Thạch nói. 

 Tạ Kiến Bình cũng nói: "Cứ làm theo lời ông ấy nói đi". 

 Vệ sĩ của hai bên liền gật đầu, nhìn đối phương rồi xắn tay áo lên. 

 Chuẩn bị ổn thỏa rồi lập tức xông lên đánh luôn. 

 Hai bên vừa ra tay thì ánh mắt của Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình đồng loạt sáng lên, bọn họ đều nhận ra người của đối phương cũng là cao thủ. 

 Mà có những cao thủ bên cạnh bảo vệ thì đủ để chứng minh người nọ phải là người có thực lực. 

 Gần như trong nháy mắt, Phùng Thạch cũng đã chắc chắn đối phương thật sự là thuộc hạ của đại bàng núi vùng Bắc Đông, nếu không chẳng thể dẫn theo người giỏi võ như vậy. 

 Trong lòng Tạ Kiến Bình thì thầm kinh ngạc không thôi, nên biết là vệ sĩ này chỉ là người dưới trướng Phùng Thạch thôi, mà đã có thể bất phân thắng bại với người của ông ta rồi, thế thì càng không cần phải nói đến ông trùm đứng sau Phùng Thạch nữa. 

 Tạ Kiến Bình nhận thức được thực lực thật sự của ông trùm đứng sau Phùng Thạch rồi, chắc chắn đủ để hợp tác làm ăn các mảng vùng xám và gặt về bội thu với ông ta. 

 Lúc này, hai người cao thủ của hai bên vẫn chưa phân thắng bại. 

 Triệu Tứ Hải đứng gần đó nhìn đến ngu người, không ngờ hai người kia chẳng khác gì côn đồ đầu đường xó chợ mà lại có bản lĩnh kinh khủng đến vậy. 

 Triệu Tứ Hải bèn thấy có chút hâm mộ Phùng Thạch, anh ta là người biết rõ thực lực của Phùng Thạch nhất, dưới trướng ông ta vốn chẳng có tay đánh đấm nào lợi hại như vậy, hiển nhiên những cao thủ này đều do ông chủ sau lưng Phùng Thạch cử đến cho ông ta. 

 Triệu Tứ Hải tưởng tượng nếu cơ hội lần này thành công, giúp Tạ Kiến Bình hợp tác được với ông trùm sau lưng Phùng Thạch, nhận được khen thưởng và đề bạt từ hai ông lớn, có phải anh ta cũng sẽ được mấy người cao thủ này bảo vệ hay không? 

 Nghĩ đến không bao lâu nữa những cao thủ này sẽ làm việc dưới trướng của mình, đáy lòng Triệu Tứ Hải liền kích động vô cùng. 

 Đến lúc này, hai người cao thủ dưới trướng Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình cũng đã phân được thắng bại, cao thủ thuộc hạ của Phùng Thạch nhỉnh hơn một chút, hiện tại đang đè cổ người của Tạ Kiến Bình. 

 "Được rồi, buông tay đi, đường làm người ta bị thương", Phùng Thạch nói. 

 Người cao thủ dưới trướng Phùng Thạch nghe vậy mới nới lỏng tay, quay về đứng sau lưng Phùng Thạch. 


 Người này chính là cao thủ, mà Tạ Kiến Bình lại có thể đạp anh ta té như vậy, xem ra bản thân Tạ Kiến Bình cũng không tầm thường. 

 "Còn không cút ra sau? Đồ đáng xấu hổ!", Tạ Kiến Bình quát. 

 Người cao thủ bị đạp ngã xuống đất nghe vậy bèn vội lúi cúi bò dậy, chán nản đi ra sau lưng Tạ Kiến Bình. 

 Ngay sau đó, Tạ Kiến Bình nhìn về phía Phùng Thạch, mặt mày tươi rói nói: "Sếp Phùng, tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống bàn chuyện hợp tác rồi". 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.